Từ ngày Quân Vô Nhai đưa Hoa Nhứ Nhi về nhà thì đã
liên tiếp năm ngày hắn không đến Ỷ Hương viện rồi. Việc này là chuyện
trước nay chưa từng có, lúc này Thanh Hoan mới thật sự biết được vị muội muội Hoa Nhứ Nhi này ở trong lòng Quân Vô Nhai quan trọng đến nhường
nào. Hắn vì nàng ta cư nhiên có thể quên nữ tử bồi bạn với hắn nhiều năm như vậy, huống chi nàng cùng hắn đã có phu thê chi thực, hắn lại đối
với thân thể này vô cùng mê luyến.
Nhìn theo góc độ nào đó thì những lời nói của nữ hồn Thất Thất rằng:
"Công tử đối với vị tiểu tiểu thư kia là yêu đến điên cuồng."
Cũng không phải giả. Mặc dù sự xuất hiện của nàng đã
khiến Quân Vô Nhai không thể yêu Hoa Nhứ Nhi nhưng địa vị của nàng ta
trong lòng hắn vẫn vô cùng quan trọng.
Dưới tình huống như vậy, muốn Hoa Nhứ Nhi phải chịu
báo ứng là không thể nào, càng đừng nói đến việc nàng ta có ba vị huynh
trưởng chỉ cửa ải của Quân Vô Nhai thôi mà nàng đã qua không được rồi.
Thanh Hoan khe khẽ thở dài, không nghĩ tới vấn đề
trước mặt mình lại khó giải quyết như vậy. Tú bà đối với nàng quản lý
rất nghiêm, chắc là sợ một ngày nào đó nàng yêu Quân Vô Nhai dẫn tới
linh hồn thương tổn cho nên phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành
tâm nguyện của nữ hồn Thất Thất đây?
Nếu không phải ký ức trên cầu Nại Hà quá rõ ràng thì
có thế nào đi chăng nữa Thanh Hoan cũng không tin người từng ở thế giới
này không phải là mình. Từ lâu rồi thanh âm của tiểu cô nương kia đã
không còn vang lên trong đầu nàng. Thanh Hoan chậm rãi quay gương lại
cắt tỉa suối tóc đen mượt mà sau lưng, trong đầu thì đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vô pháp tự kiềm chế. Nàng hiện tại ngoại trừ bản lĩnh quyến rũ nam nhân ra thì không có bản lĩnh gì khác, mặc dù cầm kỳ thư họa có
tốt nhưng nếu không có sàn diễn thì cũng vô dụng.
Cái nàng cần nhất lúc này là khinh công nhưng đáng
tiếc thân thể này mặc dù mê hồn đấy lại cố tình không thể bay lên nổi.
Thanh Hoan cực kỳ bất đắc dĩ, chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngồi chờ chết
sao?
Lúc nàng đang suy nghĩ thì cửa phòng chợt mở ra, tú
bà hấp tấp chạy vào. Nhìn thấy Thanh Hoan không có ở trên giường liền
gấp gáp hô to:
"Thất Thất! Thất Thất! Con ở đâu rồi?"
Thanh Hoan từ sau tấm bình phong đi ra, hỏi:
"Ma ma! Có chuyện gì thế?"
"Nhanh lên đi! Có khách chỉ tên con, nhanh đi trang điểm đi!"
Tú bà gấp đến độ nói năng không lưu loát:
"Ai nha! Con cái nha đầu này, tại sao ngay cả son
phấn cũng không tô! Nhanh lên, đem son phấn bột nước ra, ta tô cho con!
Còn có tóc nữa cũng phải sơ lên, bộ y phục này quá đơn sơ rồi! Nhanh đi
đổi một bộ rực rỡ một chút. Vị gia này là người khó hầu hạ, con phải cẩn thận một chút. Nếu con chọc giận vị gia này thì ngay cả ma ma cũng khó
thoát được đó, nghe chưa?"
Thanh Hoan bị tú bà một phen nhả pháo liên châu cảm
thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo đi đến bàn trang điểm. Vừa mới ngồi xuống liền nghe được một giọng nói tà nịnh vang lên:
"Không cần phiền toái, gia đã tới rồi."
Nghe vậy tú bà hít vào một hơi, vội vã ra ngoài tiếp đón, tươi cười nói:
"Chào tam gia, cái này! Hay là ngài chờ một chút? Cho nữ nhi của ta thời gian thay trang phục, trang điểm chỉnh chu một chút, như vậy mới có thể tiếp đãi tam gia ngài thật tốt được."
Vị gia kia, xoát một tiếng mở chiếc quạt ra, một bộ phong lưu tiêu sái:
"Nếu muốn xem mỹ nhân, đương nhiên là xem diện mạo
chân thật nhất của nàng. Nếu Thất Thất cùng những thứ dong chi tục phấn
kia không có gì khác nhau, chỉ biết vẽ mi đánh má thì ta cần gì ta phải
tốn ba nghìn lượng hoàng kim chỉ để gặp nàng một mặt chứ?"
Tú bà liên tục tươi cười làm lành:
"Dạ dạ! Tam gia nói rất đúng!"
Tam gia nhìn tú bà một cái, ý là: Còn không đi ra?
Tú bà lo âu liếc mắt nhìn Thanh Hoan vẫn không chút
sứt mẻ ngồi ở trước gương đồng, cuối cùng cắn răng một cái vẫn phải lui
ra ngoài. Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.