Hoa Nhứ Nhi còn muốn tiếp tục uy hiếp thì lại đột
nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân liền tỏ ra vẻ hoảng
hốt la lên:
"Thất Thất tỷ tỷ! Cẩn thận một chút nước trà này rất nóng nha!"
Bên người có một trận gió thổi qua thì ra là Quân Vô
nhai đã vội vàng vọt tới trước mặt Thanh Hoan rất là cẩn thận nâng bàn
tay đang bị phỏng của nàng lên, giọng nói mang theo ý tứ trách cứ nhưng
vẫn rất dịu dàng:
"Sao lại không chú ý như vậy chứ?"
Nói xong, hắn liền khẽ thổi nhẹ vào bàn tay đang bị
phỏng của Thanh Hoan, nàng liền đẩy hắn một cái nói: "Không sao! Chàng
đi lấy hòm thuốc đến đây đi."
Quân Vô Nhai đi ra sau tấm bình phong, nhân cơ hội
này Hoa Nhứ Nhi liền hung tợn, trợn mắt nhìn Thanh Hoan một cái nhưng
khi Quân Vô Nhai đi ra khỏi tấm bình phong rồi thì nàng ta liền trở lại
bộ dạng ngọt ngào thường ngày, chân thành nói:
"Vô Nhai ca ca, huynh phải cẩn thận một chút. Muội
nghe nói chuyện xử lý khi bị bỏng này nếu làm không tốt thì sẽ rất dễ
dàng để lại sẹo. Làn da của Thất Thất tỷ tỷ lại tốt như vậy cho nên
huynh phải cẩn thận một chút."
Quân Vô Nhai gật đầu nhưng khi hắn ngẩng đầu thì
trông thấy vẻ mặt Thanh Hoan đang né tránh, mà người khiến nàng phải né
tránh kia... hình như là Nhứ Nhi thì phải. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ,
Nhứ Nhi là một nha đầu rất đáng yêu mà Thất Thất lại là một cô nương
không sợ trời, không sợ đất làm sao Nhứ Nhi có thể khiến Thanh Hoan lộ
ra vẻ mặt tràn đầy sợ hãi lại không dám nói ra chỉ có thể cố gắng đè nén như vậy?
Đáy lòng hắn do dự nhưng lại không có mở miệng hỏi.
Bôi thuốc tốt nhất cho Thanh Hoan xong, nhìn thấy trên làn da thịt trắng như tuyết của nàng, có chỗ chướng mắt như vậy liền khiến cho tâm tình
của Quân Vô Nhai nhất thời vô cùng không tốt.
Thanh Hoan vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của Quân Vô Nhai, dịu dàng nói:
"Ta không sao, chàng... Chàng hay là đưa Hoa tiểu thư đi trở về đi. Ở đây dù sao không phải là nơi đàng hoàng, bất luận như
thế nào thì cô nương nhà lành cũng không thích hợp ở đây lâu."
Quân Vô Nhai gật đầu, Hoa Nhứ Nhi thì lại kháng nghị nói:
"Thất Thất tỷ tỷ tại sao lại khách khí như vậy! Tỷ kêu muội Nhứ Nhi là được, cần gì phải gọi là Hoa tiểu thư như thế!"
Cái này rõ ràng chính là bản thân nàng ta yêu cầu,
bây giờ ngược lại đi trách cứ Thanh Hoan khách khí. Nha đầu này, nếu là
đi làm con hát tất nhiên sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, trong lòng Thanh Hoan là nghĩ như vậy:
"Nơi này là thanh lâu, nếu như gọi thẳng phương danh
của Hoa tiểu thư thì sẽ có tổn thất đối với danh dự của Hoa tiểu thư cho nên không gọi thì tốt hơn."
Câu trả lời này rất hay, đã khéo léo đưa ra lý do tại sao không gọi Nhứ Nhi lại uyển chuyển biểu đạt nàng là vì suy nghĩ cho
danh tiếng của Hoa Nhứ Nhi. Quả nhiên khi Quân Vô Nhai nghe nàng nói
xong ánh mắt càng trở nên nhu hòa, còn sắc mặt của Hoa Nhứ Nhi thì hết
sức khó coi.
Nàng vốn muốn khiến cho Thanh Hoan phải xấu mặt,
không có ai hiểu rõ Vô Nhai ca ca hơn nàng. Nếu để cho Vô Nhai ca ca
biết Thất Thất này cùng những người kỹ nữ khác không có gì khác biệt,
đều là thứ nữ nhân chỉ biết tranh giành tình nhân, suốt ngày lục đục với nhau thì Vô Nhai ca ca sẽ theo nàng về nhà mà sẽ không thèm tối ngày
lưu luyến nơi bướm hoa này nữa.
Nàng ta sẽ cho hắn biết nữ tử thanh lâu này có lẽ
trong nhất thời sẽ khiến hắn động tâm nhưng người thích hợp với hắn nhất chỉ có nàng ta thôi.
Quân Vô Nhai nhéo nhéo mũi Thanh Hoan ở ngay trước mặt Hoa Nhứ Nhi nói:
"Nàng nha, sao lại hiểu chuyện như vậy chứ?."
Hoa Nhứ Nhi nhìn chướng mắt liền ngắt lời, nói:
"Vô Nhai ca ca! Muội muốn về nhà! Huynh có thể đưa
muội về nhanh một chút được không? Ở nhà ba vị ca ca chắc là rất sốt
ruột rồi!"
Quân Vô Nhai hôn lên trán Thanh Hoan rồi nhỏ giọng nói:
"Ta rất nhanh sẽ quay về, buổi tối cùng nàng dùng bữa có được không?"
Sau khi nhìn thấy Thanh Hoan gật đầu liền mỉm cười
dắt Hoa Nhứ Nhi đi ra. Trước khi đi Hoa Nhứ Nhi còn không quên quay đầu
lại cho Thanh Hoan một cái nhìn thắng lợi. Vô Nhai ca ca nếu đã chịu đưa nàng về nhà thì nàng sẽ có cách làm cho hắn không thể quay trở lại.
Cuộc hẹn dùng chung buổi tối này của họ, coi như gặp quỷ đi.
Thanh Hoan nhìn theo hai người rời đi cũng không nói gì.
Đến bữa tối, Quân Vô Nhai tất nhiên là không có quay
về. Thanh Hoan nghĩ, địa vị bản thân mình trong lòng hắn vẫn chưa đủ!
Quân Vô Nhai là người cần chậm rãi mưa dầm thấm đất, nhưng thời gian của nàng không có nhiều lắm. Nàng cần phải nghĩ ra biện pháp tốt khiến sự
việc diễn ra nhanh một chút.