Cành Ô Liu Trắng

Chương 17


trướctiếp

Thành phố Garo vào buổi tối rất sôi động, đặc biệt là trên những con phố gần các doanh trại quân đội, các cửa hàng vẫn mở như bình thường, người qua lại vẫn tấp nập. Trẻ con vẫn chơi bóng đá trên đường phố mà không hề lo lắng về việc gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.

Tống Nhiễm đi bên cạnh Lý Toản, đường phố hai bên ồn ào nhưng cả hai đều im lặng, không nói chuyện gì.

Anh không nói, cô không đoán được tâm tư của anh nên cũng dứt khoát im lặng. Tâm trạng Lý Toản chắc cũng không tệ, nhưng có lẽ ngày hôm nay anh thực sự mệt.

Đi ngang qua một nhà hàng địa phương, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa trong không khí.

Lý Toản quay qua, hỏi cô: "Đói bụng chưa?"

Tống Nhiễm vốn định về khách sạn rồi đi ăn, thấy anh hỏi thì quay sang: "Anh đói sao?"

“Ừ"

"Vậy chúng ta vào đây ăn đi”

Nhà hàng khá đông khách, hầu hết là những binh sĩ gìn giữ hòa bình ở các doanh trại gần đó. Đột nhiên có một phụ nữ cùng một ngoại binh bước vào, mọi người đều vô ý hay hữu ý liếc mắt về phía hai người.

Lý Toản nhận thấy điều đó, nhẹ nhàng nói: "Nếu cô thấy không thoải mái, chúng ta đổi chỗ khác."

Tống Nhiễm không muốn phiền phức, nói: "Không sao. Tôi cũng đâu phải là người đẹp. Không có gì để nhìn. Với lại món thịt nướng ở đây thơm quá."

Lý Toản sợ cô không thoải mái, liền chọn bàn ở ngoài đường. Hai người gọi món thịt nướng đặc biệt, mì ống và đậu luộc. Trong lúc chờ lên món, Lý Toản đột nhiên mỉm cười và nói: "Sao cô lại không phải là người đẹp chứ?"

"Tôi vẫn biết bản thân mình." Tống Nhiễm nói nhỏ, thấy anh cười, biết tâm tình anh cũng không tệ, vì vậy liền hỏi. "Chuyện kia chắc không chứ?"

"Chuyện gì?"

Tống Nhiễm chỉ ngón tay cái về phía sau - hướng về phía doanh trại quân đội Hoa Kỳ.

"Không thành vấn đề." Lý Toản nói: "Loại người này, đánh phục xong là thôi."

Tống Nhiễm không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy, không thể nhịn được cười.

"Sao lại cười?"

"Không có gì" Cô lắc đầu.

Đang trò chuyện, ông chủ đã mang bánh mì thịt nướng và đậu luộc tới, cùng với một chậu nước nhỏ để rửa tay. Lý Toản hất cằm chỉ vào cái chậu nhôm nhỏ và nói: "Cô rửa trước đi." Anh giơ tay: "Tôi mà nhúng vào là nước đen ngòm ngay."

"Ờ" Tống Nhiễm nhúng tay vào nước. Chà nhẹ hai lần. Lý Toản nhìn, lần đầu tiên anh nhận thấy sự khác nhau giữa bàn tay của phụ nữ và đàn ông. Bàn tay các cô gái thực sự tinh tế, nhỏ nhắn, mềm mại, anh nhìn một lúc, rồi lặng lẽ nhìn đi chỗ khác. Ngay sau đó, Tống Nhiễm đẩy chiếc chậu nhôm về phía anh. Anh rửa tay rồi tùy ý xoa lên mặt mấy cái.

Bánh mì cuộn với thịt nước cùng với đậu luộc, mang hương vị rất đặc trưng của nơi đây. Tống Nhiễm ăn một hơi bốn miếng bánh, một bát đậu luộc, chẳng mấy chốc đã no. Không biết có phải là mang thói quen từ quân đội không. Lý Toản rất yên tĩnh và nghiêm túc trong khi ăn, không nói chuyện hay đùa giỡn. Khi cuộn thịt, các miếng thịt được sắp xếp gọn gàng trên miếng bánh, sau đó được xếp lại chỉnh tề y như gấp mền. Lúc này mới đưa vào miệng.

Tống Nhiễm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không làm phiền anh. Một người lính đi ngang qua trên tay cầm một quả táo. Tống Nhiễm thấy thề liền nói: "Ở đây táo rất đắt”.

Lý Toản đang cắn một miếng bánh, ngước lên nhìn người đàn ông đang tung hứng quả táo đi ngang. Anh hỏi: "Cô thích ăn táo sao?"

"Không" Tống Nhiễm nói. "Nhưng ở đây cũng chẳng kiếm được loại trái cây nào khác."

Sau khi bữa ăn được giải quyết, Lý Toản trả tiền.

Tống Nhiễm thấy không hay cho lắm, nói: "Chúng ta AA đi"

Lý Toản nhìn cô. "Phóng viên Tống, đừng quá khách sáo"

Tống Nhiễm không nài nỉ nữa. Trên đường về, cô xác nhận lại: "Lần sau anh sẽ không gặp rắc rối nữa phải không?"

"Sẽ không."

Trong mấy ngày sau, đúng như Lý Toản nói, những người lính ở đội tác chiến chung không gây rắc rối cho anh nữa, thậm chí thái độ đối với anh cũng có sự thay đổi. Đặc biệt là sau khi thấy khả năng gỡ bom của anh, Benjamin mỗi khi gặp anh đều trò chuyện vài câu.

Tống Nhiễm nhớ lại lời chế giễu của anh ta khi lần đầu gặp cô, sau đó khi ra về lại đặc biệt nói câu see you kia. Sau này cô mới nhận ra, hóa ra tên này chính là tên thiếu ngược.

Sau khóa huấn luyện, Tống Nhiễm đã gửi đoạn video đã cắt sửa cho La Chiến để xem lại như thường lệ. Bộ phim tài liệu sẽ không được chiếu trên truyền hình vệ tinh Lương Thành, nhưng sẽ được phát trực tiếp trên kênh tin tức quốc gia và kênh truyền hình quân đội. Đoạn phim quay từ những ngày đầu tham gia khóa huấn luyện của Lý Toản với những “đối đãi đặc biệt”, sau đó là việc hòa nhập với các binh sĩ từ nhiều quốc gia khác nhau. Tống Nhiễm đã không ghi lại cuộc thách chiến kia, nhưng hai lần Benjamin dùng tiểu xảo khiêu khích thì đều quay lại. Đến cuối cùng, một lực lượng tác chiến đặc biệt chung gồm những binh sĩ gỡ bom, bắn tỉa, phòng không, pháo binh tầm xa, binh sĩ y tế và những người khác đã chính thức được thành lập. Sự hiện diện của Lý Toản là một phần quan trọng trong đội quân này.

La Chiến rất hài lòng sau khi xem bài phóng sự này, thậm chí còn khen ngợi cô đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình: "Tống Nhiễm, phóng sự này của cô có những chi tiết rất đắt giá. Tôi nghĩ cô sinh ra chính là để làm phóng viên."

"La chính ủy quá khen. Đều là do Lý thiếu úy biểu hiện xuất sắc thôi"

"Tiểu tử này quả thật có triển vọng"

Tống Nhiễm nói: "Tôi nghĩ anh ấy là người kiên định với con đường mình chọn".

"Đúng. Một thanh niên như vậy đúng là rất hiếm. Chương trình kia đã phát sóng chưa?"

"Đã phát cuối tuần trước."

La Chiến cười khà khà hỏi: "Có cô gái nào liên hệ đài truyền hình hỏi thông tin cậu ta không?"

"Đài truyền hình nhận được rất nhiều cuộc gọi. Còn chưa biết xử lý sao kia".

“Vậy sao, vậy nhờ đài cứ tập hợp hết lại, lúc quay về chọn một cô bạn gái tốt cho anh chàng này."

Tống Nhiễm ngập ngừng, cuối cùng không nhịn được nói: "Không phải thiếu úy Lý có bạn gái đang làm ở đài truyền hình của chúng tôi sao”.

La Chiến xua tay: "Cậu ta được người hướng dẫn sắp xếp gặp mặt. Sau vài lần gặp, cậu ta không thích nên không thành rồi"

Tống Nhiễm sững sờ.

...

Trên cánh đồng rau, một vài người lính đang tưới nước. Trên giàn, cà chua đã chuyển sang màu đỏ và dưa chuột cũng đã ra rất nhiều trái. Tống Nhiễm ngồi một bên, thỉnh thoảng nhìn xung quanh. Buổi tối, chắc chắn anh sẽ đi ngang qua đây để về ký túc xá. Nhưng sau khi chờ hơn hai mươi phút, vẫn không thấy người đâu. Tống Nhiễm phủi mông, đứng dậy, bước ra ngoài, đột nhiên nghe thấy một đoạn bản "City in the Sky" được thổi bằng kèn armonica. Cô vòng qua phía sau doanh trại, thấy một nhóm binh lính vừa kết thúc công việc trong ngày. Một số người ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, một số người đang đi về doanh trại. Lý Toản đang ngồi trên bậc thang thổi kèn armonica.

Tống Nhiễm nhớ lần trước đến ký túc xá mượn lược thấy anh có một cây kèn để trong ngăn kéo. Cô đi theo tiếng kèn, ngồi xuống hai bậc phía sau anh, lặng lẽ lắng nghe. Trên sân tập, cát vàng trải dài, mặt trời đang dần lặn trên bầu trời, giống như lòng đỏ trứng muối.

Sau khi Lý Toản thổi xong, xoay cây kèn qua lại giữa các ngón tay, nhìn về phía xa. Anh nhận thấy gì đó nơi khóe mắt, quay đầu nhìn lại, thấy cô, vô cùng bất ngờ, nụ cười chậm rãi nở trên môi: "Cô tới khi nào vậy".

“Chỉ vừa mới thôi khi nghe thấy tiếng kèn armonica nên muốn tới nghe một chút". Cô nói: “Tôi cũng đang định đi đây".

"Ừ"

Vài chiến hữu chuẩn bị về, gọi anh cùng đi.

Lý Toản nhìn Tống Nhiễm, cúi đầu: "Đi trước nhé"

Cô gật đầu. Lúc thấy anh sắp đi ngang qua: “Trung sĩ Lý..." cô lại gọi.

"Hả?" Anh quay lại.

"Ngày hôm qua anh nói Garo hiện giờ tình hình không ổn, không nên đi lại trên đường, nhưng tôi đang cần phải thực hiện một số việc trên phố, vậy nên đi đường nào sẽ an toàn?"

"Đại lộ số 5, đường số..." Lý Toản dừng lại để suy nghĩ rồi nói: "Ngày mai chúng tôi cũng có lịch đi tuần tra, cô có muốn đi cùng không?"

Cô hơi mím môi: "Sẽ không làm phiền các anh chứ?"

Anh cười khúc khích: "Cô thì gây phiền phức gì chứ”

Con tim nhỏ bé của cô lại loạn một nhịp, nhẹ nhàng gập đầu: "Được."

"Được. Đến lúc đó cùng đi."

"Vậy…" Cô chưa kịp nói lời khách sáo, anh đã nói: "Chín giờ sáng được chứ?"

"Được"

"Hẹn cô ở cổng doanh trại"

“Ừ"

...

Trên đường trở về khách sạn, Tống Nhiễm ngâm nga giai điệu bài “City in the Sky”, vừa vào phòng đã lật túi hành lý ra chọn ngay một chiếc áo khoác màu hồng dự định sẽ mặc nó vào ngày mai. Cô nhanh chóng gội đầu và tắm trước khi cúp nước. Khi tóc đã khô một nửa, tết thành một bím xoắn lại, buộc lên cao, ngày mai sẽ có những lọn tóc gợn sóng.

Chín giờ tối, mặt trời mới dần tắt. Bên ngoài trời vẫn còn sáng. Những ngày nay Tống Nhiễm đã quá mệt, cơn buồn ngủ ập đến. Cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Sáu giờ sáng, cô bị đánh thức bằng một cuộc điện thoại. Đó là từ đài truyền hình. Tình hình chiến sự có thay đổi đột ngột, cô có nhiệm vụ mới - đến thành phố biên giới Harpo, nơi tiếp giáp Đông Phi và Ai Cập, để làm phóng sự về người tị nạn ở biên giới. Cần xuất phát ngay lập tức. 

Tống Nhiễm nói chuyện xong. Cô nhanh chóng xuống giường để gói đồ đạc, nhìn thấy chiếc áo khoác màu hồng treo trước mặt, liền nhớ tới việc tháo bím tóc xuống. Cô túm lại những lọn tóc xoăn thành đuôi ngựa, nhét chiếc áo khoác màu hồng vào túi và thay vào bộ quần áo màu xám. Cô nhanh chóng đóng gói hành lý và thuê một chiếc xe tại quầy lễ tân của khách sạn.   

Bảy giờ sáng, Tống Nhiễm mang theo hành lý cất vào cốp xe và lên đường. Cô đi vòng qua doanh trại và nói với người lính canh gác nhờ nhắn lại với Lý Toản rằng cô có nhiệm vụ đến Hapo nên đã rời Garo.

Người lính đống ý.

  

Đường phố vào sáng sớm vẫn yên tĩnh như mọi ngày, ánh mặt trời đã sớm bao trùm các tòa nhà. Tống Nhiễm lái xe, từng khung cảnh quen thuộc lướt qua trên đường. Cô biết rằng mình có thể sẽ không bao giờ quay lại thành phố này nữa. Hoặc cũng có thể khi cô trở lại vào một ngày nào đó trong tương lai, thành phố này đã chìm trong khói lửa chiến tranh. Ai biết được. Lòng có chút phiền muộn không thành lời nhưng càng nhiều hơn là sự khẩn trưởng mơ hồ mà mãnh liệt - cô đang đi mỗi lúc một gần hơn đến vết sẹo thực sự của đất nước này.

Ra khỏi thành phố Garo, cô chạy về phía tây, bầu trời xanh và cát vàng, những lùm ô liu ở phía xa kéo dài vô tận, cô đi về phía biên giới nằm giữa Trung Đông và Ai Cập.

  ...

Lúc chín giờ sáng, Tống Nhiễm nhìn thấy thời gian, nghĩ có lẽ giờ này Lý Toản đang đợi cô ở cổng doanh trại, sau đó có thể đã nhận được lời nhắn lại của cô. Cô không biết anh sẽ có tâm trạng thế nào. Nghĩ về điều này, trong lòng có chút tiếc nuối.

Cô đã lái xe hơn một trăm km, cách biên giới phía tây một, hai trăm km nữa.

Mặc dù ngồi trong xe ô tô nhưng Tống Nhiễm vẫn đội mũ bảo hiểm và áo chống đạn, trong xe không bật điều hòa để tiết kiệm nhiên liệu, trên người đã sớm đổ đầy mồ hôi.

Sau nửa giờ nữa, cô đến một thị trấn vô danh trên bản đồ. Khoảnh khắc cô lái xe vào thị trấn, một cảm giác bất an không thể giải thích dội vào trái tim. Chín giờ rưỡi sáng nhưng không một bóng người trên phố. Những tòa nhà thấp và tồi tàn, những ngôi nhà màu xám, như thể vùng đất này đã bị lãng quên nhiều ngày.

Tống Nhiễm cho xe chạy chậm lại, bánh xe lăn qua các mảnh vụn - xi măng, kính vỡ, gỗ mục và vỏ đạn - tạo ra một loạt âm thanh lách tách. Sự im lặng kỳ lạ này khiến cô liếc nhìn điện thoại di động, không có tín hiệu.

Đột nhiên, "Bùm” một tiếng nổ lớn vang lên, Tống Nhiễm kinh hãi, đánh tay lái.

Một quả bom nổ cách đó không xa khiến mấy bức tường của những ngôi nhà bên đường nứt vỡ rơi xuống. Một khối xi măng đập mạnh vào nóc xe. Có lẽ cô đã xui xẻo chạy đúng vào nơi giao chiến rồi. Tống Nhiễm nghiến răng, đạp chân ga, cố gắng phóng xe chạy nhanh qua đường. Những làn đạn đã bắn tới. Tống Nhiễm hết sức nhấn ga lao vùn vụt ra khỏi thị trấn.

Tiếng đạn pháo nhỏ dần, ngay khi cô nghĩ rằng mình đã thoát khỏi vùng giao chiến thì lại thấy phía trước xuất hiện một hàng rào chắn. Tống Nhiễm kinh hãi, cố hết sức nhìn kỹ, đó là quân chính phủ.

Cô cho xe chạy chậm lại và dừng lại ở cách hàng rào một đoạn ngắn. Một binh sĩ cầm một khẩu súng tiến tới, cúi xuống và ra hiệu cho Tống Nhiễm ra khỏi xe. Những người khác bắt đầu kiểm tra toàn bộ chiếc xe. Người lính da ngăm đen gạt cô sang một bên và hỏi bằng tiếng Anh với khẩu âm địa phương đặc sệt:  

"From?" Nước nào?

"China" Trung Quốc.

"Destination?" Đi đâu.

"Hapo." Hapo.

"Occupation" Nghề nghiệp.

"Correspondent" Phóng viên.

Sau khi các binh sĩ đã kiểm tra xong, họ yêu cầu xem bên trong máy camera. Tống Nhiễm bật lên và chỉ cho anh ta.

Binh sĩ vừa xem vừa nói: "Mấy người phóng viên các cô lúc nào cũng muốn lao đầu vào mấy nơi nguy hiểm. Không muốn sống nữa sao?"

Tống Nhiễm hỏi: "Anh có thể chỉ cho tôi ở đây có chỗ nào an toàn không?"

Người lính dừng lại, ngước lên nhìn cô từ màn hình camera.

"Tin tình báo của chúng tôi báo rằng cả phiến quân và các nhóm khủng bố đều có kế hoạch tấn mọi con đường đến Hapo tối nay. Cô nên quay lại hoặc tăng tốc lên thì mới có thể kịp đến đó. Tuy nhiên" anh ta nhìn đồng hồ. “Nếu tới được Hapo thì đừng ra ngoài vào ban đêm."

"Cảm ơn, tôi nhớ rồi".

Có vẻ như sẽ có giao chiến tối nay. Nếu đường giao thông bị cắt đứt, nhiều thành phố ở phía tây sẽ rơi bị cô lập.

Tống Nhiễm hỏi: "Liệu đường giao thông có bị cắt không?"

"Tất nhiên là không." Khuôn mặt của người lính cứng rắn trả lời: "Quân đội của chúng tôi có thể bảo vệ nó."

"Tôi cũng nghĩ vậy, sir"

Người lính trả lại máy ảnh cho cô, nói: "Chúc may mắn." Khi máy quay đang đứa vào tay cô thì người lính đột nhiên cười và gọi các đồng đội của mình tới. Hóa ra máy camera đang hiện ra một bức ảnh được Tống Nhiễm chụp trên phố Garro. Một ông già đang ngồi bên đống đổ nát sau vụ nổ, chơi dương cầm, bên cạnh là một thiếu nữ đang nhảy một điệu nhảy xoay tròn.

"Bức ảnh này thật tuyệt." Người lính lại quay qua cô cười hỏi: "Đất nước này không phải cũng rất tuyệt sao?"  

"Vâng." Tống Nhiễm nói.  

  ...

Tiếp tục đi về phía tây, Tống Nhiễm rõ ràng cảm thấy tình hình ngày càng tồi tệ hơn. Trên đường đi, cô gần như không nhìn thấy một người sống nào. Những ngôi làng và thị trấn trên đường đều là những bức tường vỡ nát, phủ đầy dấu vết của chiến tranh.

Gần trưa, cô đi ngang qua một thị trấn không có người ở, hoang vắng hơn tất cả những thị trấn mà cô đã đi qua trước đó. Một đường yên tĩnh như ẩn giấu tai họa.

Trong một khoảnh khắc, sự im lặng đột nhiên bị phá vỡ, nguy hiểm từ trên trời rơi xuống. Ở đây là nhà hát của chiến tranh. Đạn pháo sẽ chả thèm nói lời xin chào trước khi rơi xuống.

Khi một viên đạn găm vào ghế sau, Tống Nhiễm thậm chí còn không nhận ra có thứ gì đó đang vào trong xe.

"Bang!" Một lỗ thủng cắm vào cột điện bên ngoài cửa sổ xe, đất đá xám ngoét bắn tung tóe. Tống Nhiễm nhận ra rằng viên đạn đã xuyên qua hai lớp cửa sổ. Cô lập tức cúi gập xuống, đạp chân ga. Khi thấy rõ nguy hiểm, cô biết rằng mình lại lần nữa chạy vào vùng giao chiến.

Đường phố vắng tanh, những viên đạn bay vèo vèo, bắn trên mặt đất và những bức tường.

Đã đánh nhau, chắc phải có một bên là phe mình. Cô là dân ngoại quốc, chắc chắn quân chính phủ sẽ cứu cô. Trong khi bộ não đang xử lý ở tốc độ cao thì bàn tay cũng máy móc mở máy quay một cách chính xác, điều chỉnh cự li và bắt đầu ghi âm.

Bốn phía đều là tiếng súng, trên xe đã trúng mấy phát đạn. Nếu không thể hiện sự trung lập của mình, chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Tống Nhiễm hét lên: "Help!" Hai bên đều tạm ngừng bắn, cùng phán đoán người tới là phe nào.

Đột nhiên vài giây sau, hai bên lại tiếp tục bắn nhau, nhưng lần này họ tránh xe của Tống Nhiễm.

Hai bên đến muốn bắt sống!

Tống Nhiễm ngay lập tức nhận ra rằng ở đây không có quân đội chính phủ. Là phiến quân và các tổ chức khủng bố! Tất cả bọn chúng đều muốn bắt sống con tin!

Thôi xong.

Cô lao ra khỏi xe, chạy vào con hẻm vắng bên đường. Hai bên có mấy tên nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai của mấy ngôi nhà bên đường, một tên giương súng, ra lệnh cho cô đầu hàng.

"Bang" một tiếng súng vang lên, Tống Nhiễm hét lên, vội che đầu, một tên phiến quân rơi xuống trước mặt cô, thái dương hắn như vỡ ra. Tên còn lại cúi xuống lao về phía Tống Nhiễm đánh tới.

"Bang!" tên phiến quân thứ hai bị giết, máu bắn vào mặt Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm hoảng sợ đến cực độ, không biết phát súng thứ hai từ đâu.

Ở phía đối diện xuất hiện một nhóm đàn ông có sống mũi cao và hốc mắt sâu. Một trong số bọn chúng chạy tới, nhảy lên xe của Tống Nhiễm, bước lên nóc xe, nhảy về phía cô. Thân thể cường tráng bao phủ ánh nắng chói chang của mặt trời.

Tống Nhiễm nhìn thấy biểu tượng trên cơ thể nhóm người nọ: Tổ chức khủng bố!

Cô chộp lấy máy ảnh, đứng dậy và chạy, trong nháy mắt quay lại chỉ kịp thấy đôi mắt khát máu trên khuôn mặt vặn vẹo của gã đàn ông.

Cô lao như điên vào con hẻm, đầu bù tóc rối, cơ thể phủ đầy bụi, máu và mồ hôi.

Đằng sau là kẻ khủng bố có giọng nói nặng nề, lúc lên cao lúc xuống thấp, hung hăng ngạo nghễ hét lên một chuỗi tiếng nước ngoài. Lời còn chưa dứt, từ phía những tòa nhà, công sự che chắn, góc đường, cửa hàng đều có những hưởng ứng xấu xa từ những gã đàn ông khác truyền đến.

  

Tống Nhiễm giống như một con nai lọt vào vòng săn bắn, những con sói hoang đổ về từ mọi phía. Cô lao vào trong con hẻm, chạy điên cuồng. Những kẻ đứng sau cười lớn, hét lên những tiếng địa phương và bắn lung tung lên trời. Lá cây, đất cát rào rào rơi xuống.

Cô chạy trong tuyệt vọng, liên tục rẽ vào những con hẻm ngoằn ngoèo. Đột nhiên một bàn tay vươn ra, kéo cô vào trong. Tống Nhiễm hét lên, vung tay đánh vào mặt người đàn ông, cố gắng đẩy anh ta ra. Một chân bước xuống hố, hai chân vùng vẫy, ngã bệt xuống đất, tuyệt vọng chống tay và chân lùi về phía sau.

Người đàn ông nhanh chóng tiếp cận cô, hình bóng che khuất ánh sáng mặt trời. Đập vào mắt cô là đôi ủng quân đội màu đen, chiếc quần màu xanh xám được bỏ vào trong, buộc chặt. Nhưng cô chẳng có tâm trạng đâu mà nhìn lên nữa, cô xoay đầu định chạy. Người đàn ông bước dài về phía cô, giữ cô lại, vòng tay gắt gao bịt miệng cô lại.

Tống Nhiễm rơi nước mắt trong nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng, vẫn cố liều mạng đấm đá lung tung.

Anh nhấc mũ bảo hiểm của cô lên, thì thầm "Đừng cử động!"

Tống Nhiễm thất kinh, ngước mắt lên.

Một đôi mắt đen sáng đang nhìn cô, kéo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, giọng cực kỳ nhỏ: "Là tôi"

trướctiếp