Cành Ô Liu Trắng

Chương 16


trướctiếp

"Cậu nói cái gì?" La Chiến đứng trên bậc cửa sau của bệnh viện, ngạc nhiên trước những lời Lý Toản nói.

Lý Toản đóng cửa sau của bệnh viện và nhìn anh ta: "Tôi nói tôi muốn tham gia Lực lượng tác chiến chung"

Lực lượng tác chiến chung là một đơn vị chiến đấu đặc biệt được ủy quyền bởi bộ chỉ huy gìn giữ hòa bình và đã được chính quyền nước sở tại ủy quyền để ứng phó với tình hình chiến tranh. Lực lượng tác chiến chung có quyền chiến đấu như lực lượng quân chính phủ của nước sở tại.

La Chiến nhấn mạnh: "Đó là thực chiến đấy."

Lý Toản mỉm cười: "Tôi biết"

La Chiến nhìn chằm chằm vào anh một chút: "Điều này cần có sự đồng ý của cấp trên của cậu! Cậu là người thuộc bộ chỉ huy Giang Thành, được trọng tâm bồi dưỡng thành lực lưỡng tháo dỡ bom mìn. Nếu có chuyện gì không hay, cấp trên cậu tới tìm người tôi biết tìm ai."

Lý Toản mỉm cười nói:" Như thế không phải là đào tạo để tôi tham gia thực chiến hay sao? Suốt ngày chỉ ở tuyến sau thì có ích gì, kiến thức được đào tạo cũng không có chỗ nào thực hành."

La Chiến cau mày, lấy ra một điếu thuốc, suy nghĩ một lúc và nói:" Tôi không quan tâm đến vấn đề này. Sau khi thảo luận, tôi sẽ thông báo cho cậu"

"Được "Lý Toản quay lại và rời đi.

"Lý Toản" La Chiến gọi anh lại "Ý của Trần Phong chỉ là mong cậu tới đây để làm đẹp thêm lý lịch, có thêm vài chiến công càng tốt, lúc trở về dễ có lý do để tăng quân hàm"

"Nếu đối mặt với sự tàn sát mà có thể thờ ơ, không làm gì thì đến làm người cũng không xứng đáng sao còn xứng làm người lính nữa”

...

Khi Tống Nhiễm trở lại địa điểm xảy ra vụ nổ, sợi dây đã được gỡ bỏ, đường phố cũng đã được dọn sạch, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vết máu lớn màu đen trên mặt đất. Sau khi chụp vài bức hình, chuẩn bị rời đi, cô thấy một cậu bé lấm lem ngồi bên đường, hai tay ôm lấy mình, đôi mắt bướng bỉnh nhìn vào vết tích của vụ nổ, xong lại đưa tay lau nước mắt.

Tống Nhiễm lấy quả táo trong balo mà từ lúc mua đến giờ vẫn chưa dám ăn, đưa cho nó. Thằng bé giương đôi mắt đen thẫm nhìn cô, rồi nhìn quả táo, cầm lấy, không nói một lời, bàn tay nhỏ bé giữ chặt quả táo trong tay. Tống Nhiễm muốn xoa đầu nó nhưng cuối cùng vẫn không làm thế, cô quay người, bỏ đi.

Tối đó về khách sạn Tống Nhiễm ngồi xem lại và chọn lọc các hình ảnh, một trong số chúng đã khiến cô thực sự sốc đó là hình ành một người lính bế đứa trẻ đã chết đi ra từ đống đổ nát. Cô không suy nghĩ gì, cũng không thực hiện thao tác chỉnh sửa nào, trực tiếp đăng lên twiter với tiêu đề CARRY.

Ngay sau khi bức hình đăng lên, có một tin nhắn gửi đến. Đó là một phóng viên từ cơ quan XX của Anh hỏi liệu anh ta có thể sử dụng bức hình được không. Tống Nhiễm đồng ý, sau lại có thêm nhiều tin nhắn hỏi về việc này. Cô liền dứt khoát quyết định mở chế độ Public cho bức hình.

Có tiếng gõ cửa, là Sasin. Tống Nhiễm đã không gặp anh cả ngày nay, nhìn thấy anh liền lo lắng hỏi: "Hôm nay anh có ổn không?"

"Ít nhất là vẫn còn sống." Sasin nhún vai, mỉm cười bất lực và cay đắng.

"Tôi rất tiếc về vụ nổ."

"Không. Những việc thế này vẫn xảy ra như cơm bữa ở đất nước này. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ Garo ít nhất vẫn có thể an toàn nhưng thực tế hình như không phải như vậy"

Tống Nhiễm không biết cách an ủi anh ta thế nào.

"Tống, tôi đến đây để nói lời tạm biệt với cô"

Tống Nhiễm ngạc nhiên. "Anh đi đâu?"

"Đến gần vùng chiến sự" Chàng trai vừa tròn 20 tuổi nói: "Tôi không muốn ở lại phía sau nữa. Tôi sẽ đến Hapo"

Hapo ở biên giới, nơi các lực lượng đang giao chiến.

Con đường phía trước rất nguy hiểm, trái tim của Tống Nhiễm vô cùng buồn bã: "Sasin, nhớ bảo trọng."

"Tống, cô cũng vậy. Tôi sẽ cầu nguyện cho cô".

Đêm đó Tống Nhiễm không ngủ ngon. Nhân loại tàn bạo, sinh mệnh con người lại quá nhỏ bé, tất cả những việc này khiến cô thấy bất lực. Ở đất nước này, cô như bị ném vào một hòn đảo bị cô lập, trong một sa mạc hoang vu, cách xa nền văn minh. Nhưng cô thậm chí không thể cầm bút để viết ra hết tâm trạng của mình lúc này.

Cô thao thức đến tận đêm khuya mới chợp mắt được, sáng sớm hôm sau lại bị điện thoại của Lưu Vũ Phi đánh thức, lúc đó mới biết có việc lớn đã xảy ra. Lưu Vũ Phi nói rằng bức ảnh CARRY của cô đã lan truyền khắp thế giới, và yêu cầu cô ngay lập tức chuẩn bị kết nối với đầu truyền hình bên Trung Quốc để thực hiện đưa tin trực tiếp. Trước khi cúp máy, anh ta nói: "Tống Nhiễm, hãy cố gắng hết sức. Trong đài sẽ nâng đỡ cô."

Tống Nhiễm bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô vệ sinh cá nhân xong, kết nối thiết bị với phòng phát sóng trực tiếp. Thời gian kết nối lần này khá lâu, mất gần năm phút. Tống Nhiễm bối rối, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời các câu hỏi từ đầu truyền hình bên kia.

Sau khi hoàn thành bản tin trực tiếp, cô tranh thủ lướt Internet và thấy rằng bức ảnh của mình đang là chủ đề HOT - trang nhất của các tờ báo châu Âu và châu Mỹ đều đăng bức ảnh và giữa nguyên tiêu đề CARRY của cô. Bài tweet của cô đã có tới hàng triệu lượt xem và chia sẻ, phần bình luận có rất nhiều comment từ các quốc gia khác nhau.

Nhóm đồng nghiệp trong nước cũng như thủy triều quét tới.

Tiểu Thu: "Cậu có biết tờ báo XX của Anh đã bình luận thế nào không, họ nói rằng đây là bức ảnh làm thay đổi lịch sử."

Tống Nhiễm: "Nào có khoa trương như vậy ... tờ XX luôn viết với giọng cường điệu như vậy"

Tiểu Đông: "Nhưng quả thực bức ảnh này được chụp rất tốt, tớ đã không kìm được nước mắt khi xem đấy! Thực sự muốn khóc! "

Tiểu Xuân:"Lúc trước truyền thông quốc tế gần như không còn mặn mà với cuộc chiến ở Trung Đông, nhưng bây giờ đề tài này lại đang thu hút sự quan tâm trở lại, không thể không kể tới công của cậu!

Tống Nhiễm không ý thức được rằng sự việc này có sức ảnh hưởng thế nào, chuẩn bị bỏ di động xuống để tiếp tục làm việc. Đúng lúc này, Thẩm Bội gửi tin nhắn riêng cho cô, cũng ý tứ hỏi thăm về những người gìn giữ hòa bình cũng nhân tiện hỏi về cuộc phỏng vấn với binh sĩ rà phá bom mìn.

Chương trình đó chưa được phát sóng, nhưng Thẩm Bội là biên tập viên nên chắc đã xem clip đó. Bản ghi hình của Tống Nhiễm rất tốt, từng phân cảnh từ rà phá bom mìn, những người lính chạy trên sườn đồi, vác lúa mì, cuộc nói chuyện, vừa hồi hộp vừa thoải mái. Lãnh đạo hết sức khen ngợi, nói rằng nó đã phản ánh chân thực cuộc sống và công việc thực tế nhất của những người lính gìn giữ hòa bình.

Thẩm Bội hỏi: "Công việc bên đó vẫn tốt chứ?"

"Rất thuận lợi"

"Lúc ghi hình có khó không?"

"Không, chỉ là thời tiết rất nóng" Tống Nhiễm vừa gõ chữ vừa suy đoán mục đích tin nhắn của cô ấy.

"Họ có dễ hòa đồng không?"

"Tất cả đều rất tốt."

Tống Nhiễm đợi một lúc nhưng Thẩm Bội không tiếp tục. Cô không thể giải thích được. Cô cũng chỉ là thực hiện phỏng vấn Lý Toản. Thẩm Bội không cần quá nhạy cảm như vậy chứ. Cô có một chút chột dạ, nhưng nghĩ tới lui cô cũng không làm gì thẹn với lương tâm.

Trong ba ngày tiếp theo, Tống Nhiễm không đến doanh trại lần nào. Cho đến ngày thứ tư, quầy lễ tân của khách sạn nói rằng La Chiến để lại lời nhắn có việc muốn hỏi cô và nhắn cô đến đó.

Vài ngày đã trôi qua kể từ thời điểm xảy ra vụ nổ, những người lính bị thương cũng đã được xuất viện. Bầu không khí lo lắng trong thành phố cũng dần tan biến. Lúc cô đến doanh trại trời đã về chiều, ánh hoàng hôn xiên qua những cái cây xơ xác chiếu lên da vẫn gây cho người ta cảm giác bỏng rát như kim châm. Không biết khi nào nơi quỷ quái này mới mát hơn. Tống Nhiễm nghĩ thầm, chợt nghe tiếng ồn ào trước mặt. Hóa ra một số binh sĩ đang tập trung trên cánh đồng rau gần đó. Lý Toản cũng ở trong số đó, mặc áo phông xanh quân đội, quần ngụy trang, đang cùng một vài đồng đội… bắt gà.

"Chết tiệt! Lại hụt mất rồi!"

"Chặn nó lại! Mau chặn đằng kia?" Các chàng trai trẻ bình thường cầm súng, phá mìn đều thuần thục nhưng lúc này họ lại bất lực trước một con gà mái lớn. Đám đông đang rượt đuổi nhau, nhưng con gà mái rất linh hoạt. Sau một lúc, nàng ta chui vào cây giống dưa chuột, rồi lại nhảy lên hàng rào mướp. Sau đó lại bay rồi chạy, vỗ cánh phành phạc, lông gà bay khắp nơi.

Tống Nhiễm không thể không bật máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc vui vẻ này.

Khi đang quay phim, con gà mái bỏ chạy lại hướng về phía camera mà lao tới. Tống Nhiễm lùi lại, bản năng ôm lấy máy ảnh, thấy con gà sắp đập vào đầu mình. Lý Toản lúc này nhắm chuẩn rồi vươn tay nắm lấy đôi cánh của nó. Con gà mái vẫn cố gắng chiến đấu trong tuyệt vọng, quạt một đống lông trên đầu Tống Nhiễm.

Lý Toản nắm lấy đôi cánh của con gà, bây giờ nó mới hoàn toàn từ bỏ cuộc đấu tranh, ngoan ngoãn rũ đầu xuống.

"Không sao chứ?" Anh hỏi.

"Không sao" Tống Nhiễm vội vàng liếc nhìn anh, rồi cúi đầu nhặt những sợi lông trên tóc.

Lý Toản giơ tay giúp cô nhặt nó ra, cô liếc nhìn Lý Toản lại quay đi giả vờ không để ý. Đúng lúc đó, La Chiến đứng trước cửa văn phòng cười hỏi: "Phóng viên Tống, chụp được tài liệu thực tế nào hay chưa?"

"Chỉ có cảnh bắt gà thôi" cô nhân cơ hội cách xa Lý Toản ra.

Lý Toản đưa con gà trong tay cho đồng đội, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Tống Nhiễm.

La Chiến nói: "Thế còn chương trình của chúng tôi hôm trước thì sao?"

"Chưa phát. Thứ bảy này mới phát."

"Được rồi. Giúp đám tiểu tử này tuyên truyền nhiều một chút". Anh ta nói đùa: "Nhân tiện tuyển vợ luôn"

Tống Nhiễm cũng vui vẻ hưởng ứng, nói hùa theo: "Tôi giúp anh một tay, anh trả công tôi cái gì đây?”

La Chiến nghĩ một chút rồi nói: "Hay thế này. Trong doanh trại này cô nhìn trúng ai. Dù là ai, miễn là chưa kết hôn, chỉ cần cô nói một tiếng, tổ chức sẽ thay mặt giúp cô!

"Wow!" Một nhóm lính kêu la ầm ĩ.

Tống Nhiễm đỏ bừng mặt.

Lý Toản ngồi bên vườn rau, lặng lẽ nhìn Tống Nhiễm, mặt cô đã đỏ như một quả cà chua nhỏ.

La Chiến cười: "Sao lại đỏ mặt thế kia? Chẳng lẽ nhìn trúng ai thật rồi sao? Nói đi, để tôi làm chủ cho cô".

Tống Nhiễm nhăn nhó: "Không phải La chính ủy tìm tôi có việc quan trọng sao? Nếu không có thì tôi đi trước."

"Được rồi, được rồi… không đùa với cô nữa, vào văn phòng đi."

La Chiến quay người bước vào phòng. Một nhóm binh sĩ quen mặt với Tống Nhiễm vẫn không chịu từ bỏ, đua nhau huýt sáo. Tống Nhiễm liếc lại họ, nhặt một cục đất ném về phía người lính A.

"Ôi!" Bbinh sĩ A nhanh mắt, anh ta giơ tay đỡ, cục đất trúng tay vỡ tan tành. Một cục lớn rơi trúng vào đầu Lý Toản ngồi gần đấy.

"..." Lý Toản đầy vẻ vô tội nhìn về phía Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm: "...". Cô không nói lên lời, quay đầu vào văn phòng.

Lý Toản cúi đầu xuống, rũ bụi bẩn bám trên tóc, khóe môi bất giác cong lên.

Bên cạnh, mấy người lính khác cũng đang vô cùng vui vẻ, thì thầm to nhỏ với nhau.

Binh sĩ A: "Này các cậu có công nhận là phóng viên Tống dễ thương không?"

Binh sĩ B: "Tôi đã sớm nhận ra rồi, không chỉ dễ thương mà còn hay đỏ mặt. Hễ đùa một chút là liền đỏ mặt. Những lúc như thế lại càng dễ thương muốn chết”

Binh sĩ C: "Tôi thì thấy cô ấy là một cô gái dịu dàng, hey". Quay đầu lại hỏi: " A Toản, cậu thấy đúng không?"

" ... "Lý Toản nói: "Không tiếp xúc nhiều. Không biết. "

Sau vài giây, lại lặng lẽ nói thêm: “Trong công việc là người rất nghiêm túc và đáng tin cậy."

Lính D xen vào: "Chà! Các cậu nghĩ cô ấy dễ thương nhất là lúc nào? Tôi nghĩ chắc là lúc cô ấy đang chuyên tâm làm việc, nếu có ai đó đột nhiên đi đến và gọi to “Phóng viên Tống!”. Lúc cô ấy quay lại đó, cái vẻ mặt ngơ ngác chắc hẳn trông rất dễ thương, thực khiến người khác thật muốn véo một cái".

Lời còn chưa dứt đã bị mọi người xung quanh đập cho mấy phát: "Đồ lưu manh!"

Lính D che đầu: "Chỉ là tưởng tượng thôi không được sao?"

"Không được!"

Đám đông nhất thời náo loạn, Lý Toản quay đi, ngắt một chiếc lá rau trên tay. Anh nghĩ về tình huống mà họ mô tả, có chút không thể hình dung được.

Trong văn phòng, La Chiến nói rõ ý định của mình với Tống Nhiễm. Họ sẽ cử một người lính tham gia lực lượng tác chiến chung. Vì đây là người lính Trung Quốc đầu tiên gia nhập đội liên hợp tác chiến, họ hy vọng rằng trong quá trình tham gia đó Tống Nhiễm sẽ cùng đi để ghi nhận và báo cáo.

La Chiến cho biết: "Chúng tôi cũng có một vài phóng viên đài truyền hình khác, nhưng so với họ tôi thấy cô làm việc với chúng tôi khá ăn ý, nội dung bài viết của cô cũng truyền tải được đúng trọng tâm, cho dù là cấp trên hay khán giả xem đều rất thích nên lần này cũng muốn nhờ cô giúp một tay…"

Tống Nhiễm có chút thụ sủng nhược kinh. “Sao lại là tôi giúp chứ? Tôi rất vinh dự được trao cơ hội này."

La Chiến cười: "Tốt quá. Vậy làm phiền cô đi cùng với Lý Toản 2 ngày tới nhé."

Tống Nhiễm: "Lý… thiếu úy ư?"

“Đúng vậy. Lý thiếu úy là người ưu tú, cấp trên rất coi trọng anh ấy. Lần này tham gia đội tác chiến cũng là đại diện cho đất nước. Tống Nhiễm, nhờ cô nhất định phải làm một bài thật hoành tráng nhé"

Tống Nhiễm chậm rãi gật đầu: “Vâng”  

.. ...

Sáng hôm sau, lúc Tống Nhiễm đến cửa doanh trại cũng đúng lúc gặp Lý Toản đang từ trong đi ra.

Địa điểm huấn luyện là tại doanh trại của quân đội Hoa Kỳ, cách đó một quãng ngắn, có thể đi bộ qua.

Vào lúc 7:30 sáng, mặt trời đã chiếu gay gắt, nhưng thành phố vẫn chưa thức giấc, không có mấy người đi lại trên phố.

Hai người đi cạnh nhau, lặng lẽ và lặng lẽ, chỉ có tiếng bước chân đạp trên lá khô. Thỉnh thoảng, Tống Nhiễm cúi đầu chụp ảnh nhằm xoa dịu sự bối rối trong lòng.

Lý Toản đột nhiên hỏi: "Cô sống cách đây có xa không?”.

“Hả” Cô ngước nhìn anh, sau đó nhìn sang chỗ khác: ”Cũng không xa, ở phía trước bên trái, đi bộ qua hai con đường là tới”

"Hiện nay quân chính phủ đang mất dần ưu thế, tình hình ở Garo không ổn. Nếu không có việc gì thì đừng đi lại trên đường”

Tống Nhiễm gật đầu: “Tôi biết rồi”.

Sau vài giây, Lý Toản lại cười và nói: “Cô vẫn thường chạy khắp nơi phải không?".

" ... " Tống Nhiễm vô thức sờ tai, nói: “Tôi là phóng viên mà ... làm sao hàng ngày chỉ ngồi trong khách sạn chứ."

"Cũng phải. Mấy nay tôi không thấy cô, cũng đoán chắc cô đi “dạo phố" rồi".

Cô nghiêm túc trả lời: "Có rất nhiều thứ tôi muốn ghi lại, không chỉ những chuyện ở doanh trại."

"Ừ" Anh không nói thêm nữa.

Đi qua ngã tư, Tống Nhiễm vô tình ngước nhìn anh. Mặt trời chiếu sáng trên khuôn mặt anh, khiến anh càng thêm đẹp trai. Khi đang nhìn thì anh quay lại, bình tĩnh nhìn cô.

Trái tim cô nhảy một nhịp, ngón tay liền chỉ vào vết sẹo trên mặt và cổ anh, hỏi: "Vết thương của anh không sao chứ?"

Anh rờ lung tung vào, không để ý nói: "Không sao"

"Có để lại sẹo không?"

Anh bật cười: "Đàn ông đâu ai để ý đến mấy vấn đề này chứ"

Ở cổng doanh trại quân đội Hoa Kỳ, trong khi đang chờ xác minh thông tin, Tống Nhiễm ở một bên quay phim ghi chép, cô chưa từng đến đây.

Người lính đứng gác sau khi kiểm tra thì mở cửa cho họ vào, Lý Toản quay sang Tống Nhiễm, thấy cô vẫn đang rất nghiêm túc làm nhiệm vụ của mình.

Anh nhìn cô một lúc, trong một khoảnh khắc không biết nghĩ gì, anh chầm chậm lùi lại, đứng cách cô vài bước rồi đột nhiên gọi to:

"Phóng viên Tống!"

"Hả?" Cô giật mình, vội vàng quay lại, biểu hiện ngơ ngác không biết gì: "Cái gì?"

Lý Toản nhìn cô chằm chằm, mỉm cười, sờ cằm, nói: "Không sao, vào thôi".

“Ờ"

Anh đi theo cô, nhớ lại biểu cảm đó, không kiềm chế được lại mỉm cười.

...

Tống Nhiễm tắt máy quay trước khi vào sân trong. Ở đây không cho phép quay phim.

Doanh trại ở đây không khác nhiều so với đồn trú của bên quân đội Trung Quốc, nhưng những người lính đi lại mang đến cảm giác khác biệt rõ ràng - người da trắng có lợi thế tự nhiên về hình thể nên trông họ nổi bật hơn. Có bảy quốc gia đưa quân tham gia liên hợp tác chiến này. Ngoại trừ Lý Toản, còn lại đều là người châu Âu da trắng, người Mỹ và người da đen gốc Âu Mỹ. Lý Toản cũng có chiều cao ngang họ nhưng hình thể thì không cường tráng bằng họ.

Là người châu Á duy nhất trong đội, Lý Toản cũng tự nhiên nhận được rất nhiều sự “đối xử đặc biệt” - khi lăn lê bò trườn thì bị người ta hất bụi vào mặt, lúc leo tường thì bị người ta đạp vào vai, lúc thực chiến đồng đội cũng không đưa vật che chắn cho, còn liên tục bị "ngộ sát"... Đặc biệt là tên lính Mỹ Benjamin, luôn giả bộ làm vài tiểu xảo, tỏ rõ sự chế giễu, cũng không có ý định dừng lại.

Tống Nhiễm đã chứng kiến tất cả những điều này, cảm thấy rất bất bình nhưng cũng không tiện bày tỏ quan điểm. Đây là doanh trại, nơi đàn ông cạnh tranh với nhau. Nếu cô ấy xen vào sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Người hướng dẫn là người Anh, anh ta cũng mắt nhắm mắt mở mà lờ đi, không can thiệp. May mắn thay, Lý Toản đã không thể hiện bất kỳ sự phẫn nộ nào, kiên trì cả ngày với sự kiên nhẫn khiến người ta nể phục. Thành tích lúc tập của anh cũng không bị tụt lại, nằm trong top ba.

Buổi chiều khi buổi tập kết thúc, "sự đối xử đặc biệt" vẫn chưa kết thúc. Ngay khi người hướng dẫn cho giải tán, Benjamin đã nói đùa với một người lính Pháp bên cạnh: "Đất nước của họ thú vị thật, phóng viên chiến trường phái đàn bà tới, tham gia tác chiến trên chiến trường cũng phái đàn bà tới”

Tống Nhiễm đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy những điều này, nhíu mày, trong lòng thực sự khó chịu. Lúc này, biểu cảm của Lý Toản có chút thay đổi. Anh mím môi, bình tĩnh nhìn vào mắt của tên Benjamin, trong một khoảnh khắc lộ ra sự tàn nhẫn, nhưng ngay lập tức thả lỏng.

Lý Toản không nói gì, lặng lẽ đi ngang qua trước mặt Benjamin. Nhưng Benjamin đã nhận thấy ánh mắt của anh, anh ta vỗ vai anh cười, nói. "Lady, lady có gì không đồng ý với ý kiến của tôi à?"

Lời còn chưa dứt, Lý Toản bất ngờ nắm lấy cánh tay anh ta, ném anh ta qua vai. Benjamin xoay người để không ngã sấp xuống, nhanh chóng đứng vững lại và phản công với Lý Toản. Lý Toản đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng tránh được, xoay người ra phía sau, vòng tay kẹp cổ anh ta, Benjamin lập tức cúi người tránh thoát. Không ai trong số họ giành được lợi thế, nhanh chóng bước ra xa tạo khoảng cách khoảng hai, ba mét với đối phương.

Trong sân huấn luyện, bụi đất bay mịt mù.

"Wow !!!!" Những người lính xung quanh tản ra lại xúm lại, lúc này đã tạo thành một vòng tròn xung quanh hai nhân vật chính.

Lý Toản nhìn thẳng vào Benjamin, cởi áo chống đạn, móc súng, đạn rồi ném tất cả xuống đất. Đây là tín hiệu thách đấu.

"Dzô đêeee." Những người lính bên ngoài gào lên ầm ĩ.

Benjamin cười, cũng bắt đầu cởi áo.

Tống Nhiễm sợ có sự cố: "Lý thiếu úy, chuyện này ..."

Lý Toản quay đầu lại, đưa tay chỉ chỉ cô: "Không được quay!"

Tống Nhiễm cứng nhắc đứng yên, không dám bước tới.

Lý Toản đã ném tất cả đồ dư thừa xuống đất, trên người anh giờ chỉ mang bộ quân trang cùng đôi ủng và găng tay chiến đấu. Đối mặt với Benjamin, người bây giờ cũng đang ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, anh ta siết chặt nắm đấm, đang rình thời cơ đánh tới.

Ngay cả những người hướng dẫn cũng đứng bên cạnh xem trò vui. Benjamin ra đòn trước. Anh ta nhanh chóng bước tới, tung cú đấm vào mặt phải của Lý Toản. Lý Toản quay qua, né tránh, đá vào chân trái của Benjamin, sau đó lùi ra sau trốn thoát.

Những người lính trong vòng tròn liên tục la hét, hò reo. Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào Lý Toản, không cả dám thở mạnh. Sau một thời gian ngắn vờn lẫn nhau, hai người lại nhanh chóng ra đòn.

Benjamin bước về phía trước hai bước tung cú đánh vào đầu Lý Toản, Lý Toản vừa kịp trốn thoát thì một cú đấm khác vung tới, sượt qua cằm anh. Lý Toản vặn tay và đập mạnh về phía trước, quật ngã anh ta, hai người lăn trên mặt đất vài vòng. Bụi cát bay mù mịt, hai người ai nấy đều muốn nắm lấy cơ hội khống chế đối phương, ai cũng cố hết sức ghì chặt đối phương trên mặt đất. Đám đông xung quanh cũng tràn đầy nhiệt huyết, tất cả những người lính Mỹ gần đó cũng chạy đến xem. Hai người đang quần nhau. Đột nhiên, Benjamin tung một cú đá vào bụng Lý Toản rồi bật dậy khỏi mặt đất, tung chân đạp lên ngực anh. Lý Toản nhanh chóng lăn đi, đá một chân quét về phía chân trụ của Benjamin, anh ta ngã ngữa trên mặt đất. Ngay trước khi Benjamin chuẩn bị đứng lên, Lý Toản đã nhảy lên, vung khuỷu tay nện vào ngực anh ta, và nhanh chóng lấy ra từ trong đôi giày của Benjamin một con dao găm, lập tức "đâm" vào cổ họng của Benjamin. Một dao hạ xuống, Benjamin hoàn toàn bất động, giơ hai tay.

Bàn tay cầm dao của Lý Toản nhẹ nhàng hạ xuống, quẹt một phát qua yết hầu của anh ta – làm động tác "cắt cổ họng".

Bốn phía chết lặng.  

Lý Toản thở nhẹ một hơi, đẩy Benjamin ra và đứng dậy.

Sau vài giây im lặng, đám đông như bừng tỉnh đồng loạt vỗ tay reo hò.

Lý Toản phủi sạch bụi bẩn trên đầu, bước sang một bên, nhặt áo khoác, súng, đạn và các thiết bị khác nằm rải rác trên mặt đất, nhìn Tống Nhiễm, người vẫn đang sững sờ, nói: "Đi thôi."

trướctiếp