Đỗ Huệ Di đột nhiên đứng dậy nhìn mọi người cất giọng:
"Tôi xin phép vào nhà vệ sinh một chút."
Đỗ Huệ Di rời khỏi bàn ăn đi thẳng vào nhà vệ sinh, Bạch Nhã
Băng cũng đứng dậy:"Tôi cũng xin phép đi vào nhà vệ sinh một
lát."
Bạch
Nhã Băng nhanh chóng đi theo Đỗ Huệ Di vào nhà vệ sinh, đợi Đỗ
Huệ Di bước ra. Bạch Nhã Băng dựa người vào thành rửa tay,
khoanh tay gương mặt nghiêm túc, lạnh lùng hỏi Đỗ Huệ Di:
"Huệ Di! Tôi hỏi cô rốt cuộc cô và Mộ Khánh Dương có quan hệ gì?"
Đang rửa tay Đỗ Huệ Di dừng động tác lại tắt nước, quay đầu cười như không giả vờ không biết gì:
"Nhã Băng! Cô đang nói cái gì vậy? Mộ Khánh Dương nào chứ? Tôi không biết người đó là ai cả."
"Cô không cần phải giả vờ nữa đâu lúc nãy khi tôi vô tình nhìn
thấy số điện thoại gọi điện đến cho cô vừa nhìn tôi đã nhận
ra đó là số của Mộ Khánh Dương không ai nhận ra nhưng tôi là
bạn khá là lâu năm của anh ấy nên không thể nào tôi không nhận
ra được."
Đỗ Huệ Di im lặng không nói gì, Bạch Nhã Băng nheo đôi mắt lại nói tiếp:
"Còn nữa lúc nãy khi Hoằng Phong muốn ngồi cạnh của Phương Hiểu tôi thấy cô hình như cố ý ngồi cạnh Phương Hiểu không muốn để
Hoằng Phong ngồi cạnh, lúc Hoằng Phong tỏ tình với Phương Hiểu
sắc mặt của cô cũng rất khó coi."
Từ Phương Hiểu thấy hai người các cô lâu ra như vậy liền đứng dậy
đi vào nhà vệ sinh vừa bước đến cánh cửa cô đã nghe cuộc nói
chuyện giữa Đỗ Huệ Di và Bạch Nhã Băng.
Bên trong, Đỗ Huệ Di thở dài một hơi, cười nhạt:
"Cô là bạn của thiếu gia sớm muộn gì cô cũng sẽ biết bây giờ xem như tôi nói cho cô biết sớm hơn một chút."
"Thiếu gia? Mộ Khánh Dương là thiếu gia của cô?" Bạch Nhã Băng có chút bất ngờ, kinh ngạc, nghi hoặc.
"Đúng vậy! Lúc Đình Danh rủ tôi đi chung đáng lẽ tôi không có đi nhưng thiếu gia bảo tôi đi cùng để bảo vệ cho Từ tiểu thư bởi vì cô ấy chính là em gái của thiếu gia em gái song sinh của Kiều Lam tiểu thư tên thật của Từ tiểu thư chính là Mộ Kiều Hân."
"Cái gì? Chuyện này là thật sao? Phương Hiểu thật sự là em gái
song sinh của Kiều Lam sao? Tôi tưởng chỉ là do người giấu người thôi." Bạch Nhã Băng trợn mắt, há hốc vô cùng bất ngờ về
chuyện này.
Bên ngoài, Từ Phương Hiểu nghe hết tất cả cô giống như bị đóng
băng tại chỗ cô thật sự không thể nào ngờ rằng có một ngày
sẽ gặp lại mẹ của mình, gia đình của mình hơn nữa họ cũng
đã từng xuất hiện trước mặt của mình.
Đỗ Huệ Di tiếp tục nói cho Bạch Nhã Băng biết:"Hồi đó, bà chủ
vì hận ông chủ mà đã bỏ rơi tiểu thư ở ngoài đường nhưng sau
đó bà ấy hối hận và cho người tìm kiếm nhưng mãi không thấy
sau đó có một lần thiếu gia vô tình nhìn thấy tấm hình hai
đứa bé song sinh mới biết được sự thật."
Nghe hai chữ "bỏ rơi" mắt cô càng đỏ hơn lúc đầu cô cứ tưởng rằng
là mình bị thất lạc với mẹ nhưng không ngờ bà ấy lại cố
tình bỏ rơi sự căm hận trong lòng của Từ Phương Hiểu lại càng
sâu hơn.
Nước
mắt bắt đầu lăn dài trên gò má của cô, hai tay của cô nắm chặt lại cố kìm nước mắt rồi bỏ đi rời khỏi nhà hàng.
Bạch Nhã Băng cùng Đỗ Huệ Di quay trở lại bàn ăn Âu Hoằng Phong không nhìn thấy cô liền hỏi hai người:
"Phương Hiểu đâu? Cô ấy vẫn chưa ra sao?"
"Anh nói cái gì vậy? Phương Hiểu đâu có đi cùng với chúng tôi." Bạch Nhã Băng ngơ ngác, khó hiểu.
"Lúc nãy cô ấy thấy hai người lâu ra nên đã đi vào trong đó tìm mà, hai người không thấy cô ấy sao?" Đôi mày của Âu Hoằng Phong dần
cau lại.
Hai người các cô lắc đầu rồi trợn mắt nhìn nhau đồng loạt thốt lên:
"Nguy rồi! Có khi nào..."
Bạch Nhã Băng cùng Đỗ Huệ Di chạy ra ngoài, Âu Hoằng Phong cùng
những người khác không hiểu chuyện gì nhưng cũng chạy theo rời
khỏi nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com