Nhìn thấy Đỗ Huệ Di quay trở vào trong ánh mắt của Bạch Nhã Băng
đột ngột thay đổi, đôi mắt trở nên sắc bén hơn. Lúc nãy, Bạch
Nhã Băng vô tình nhìn thấy số điện thoại trên màn hình tuy
không lưu tên nhưng cô thừa biết rằng đó là số điện thoại của
ai, Bạch Nhã Băng không hiểu, rất hiếu kì không biết giữa Đỗ
Huệ Di và Mộ Khánh Dương có quan hệ như thế nào?
Một lúc sau, mọi người đi đến nhà hàng ăn nhìn thấy Âu Hoằng Phong bước đến gần chỗ của Từ Phương Hiểu muốn ngồi gần cô Đỗ Huệ Di vội bước đến ngồi xuống cạnh cô, bên còn lại Bạch Nhã Băng đã ngồi Âu Hoằng Phong chỉ đành ngồi đối diện với Từ Phương
Hiểu.
Bạch
Nhã Băng càng nhíu chặt đôi mày hơn, quan sát Đỗ Huệ Di không
rời mắt. Đồ ăn được dọn lên, thấy phần ăn của Âu Hoằng Phong
có hành Từ Phương Hiểu nhanh chóng đứng dậy bước đến chỗ của
anh cầm đũa lên gắp hành ra:
"Thiếu gia! Anh đợi một chút để tôi gắp hết hành ra lúc nãy tôi đã
có dặn phục vụ rồi nhưng chắc họ đã quên rồi."
"Không cần đâu! Cô hãy quay về chỗ ăn đi để tôi tự gắp ra là được
rồi." Âu Hoằng Phong đặt tay mình lên bàn tay của cô, dịu dàng
nói.
Từ Phương Hiểu gật gật đầu đặt đũa xuống quay về chỗ ngồi, Lục Dĩ Tường nổi hứng lên trêu chọc anh:
"Hoằng Phong! Sao đột nhiên cậu lại dịu dàng quá vậy? Tôi thấy rất
ít khi cậu đối với con gái mà dịu dàng, nhỏ nhẹ như thế."
Mọi người khẽ cười nhìn Âu Hoằng Phong, anh cũng khẽ cười nhìn Lục Dĩ Tường đáp lại:
"Lúc trước rất ít thậm chí là không có thì đó cũng là chuyện
của lúc trước bây giờ thì tôi chính là như vậy."
"Này! Hoằng Phong! Nhân tiện có mặt của Phương Hiểu cũng như là mọi
người tôi muốn hỏi cậu cậu phải trả lời thật lòng cho tôi
biết có phải cậu thích Phương Hiểu không?" Phương Thần vừa hỏi
vừa cười nhẹ, nhướng mày với Clara.
Câu hỏi của Phương Thần khiến cho tất cả mọi người dồn ánh mắt
nhìn Âu Hoằng Phong, Clara giơ ngón cái, nhướng mày thích thú
với Phương Thần. Từ Phương Hiểu vừa nghe hỏi thế thì giật
người, ngồi thẳng lưng không dám nhúc nhích.
"Đúng! Tôi thích Phương Hiểu chuyện đó mọi người đều thấy rõ mà.
Tại sao lại phải hỏi nữa chứ?" Âu Hoằng Phong gật đầu thừa
nhận, chuyện này anh không có gì để giấu hết anh luôn muốn tìm cơ hội để bày tỏ với cô nhưng bây giờ có người hỏi tất nhiên
là anh sẽ không vòng vo, phủ nhận.
Tất cả mọi người ai nấy đều thích thú, phấn khích ồ lên một
tiếng, di chuyển ánh mắt sang nhìn Từ Phương Hiểu. Khóe môi của Từ Phương Hiểu giật giật, cô gục mặt xuống không biết phải
làm thế nào? Cô vẫn còn chưa thích ứng kịp chuyện này cô càng không thể tin được là anh lại thích cô.
Clara vui vẻ lên tiếng:"Chúng tôi thì biết hết rồi chỉ là có ai đó không tin nên đành phải hỏi như thế để cho người đó tin."
Đỗ Huệ Di cắn khóe môi nhìn chăm chăm Từ Phương Hiểu:
"Phương Hiểu! Sao cô im lặng vậy? Âu thiếu đang tỏ tình với cô đó. Cô hãy mau lên tiếng đi chứ?"
"Tôi không biết!" Đây là lần đầu tiên cô được tỏ tình hơn nữa đó
lại là thiếu gia của mình cô thật sự không biết phải làm như
thế nào? Trả lời ra sao cả.
Thấy phản ứng của cô như thế Đỗ Huệ Di liền biết cô cũng có gì
đó với Âu Hoằng Phong chỉ là chưa nhận ra, chỉ luôn nghĩ đó
chỉ là quan hệ giữa thiếu gia và người hầu. Đỗ Huệ Di trầm
ngâm không biết phải làm sao? Cô nhất định phải ngăn cản hai
người.
Tần Đình Danh thấy sắc mặt của Đỗ Huệ Di khó coi đôi mắt của Tần Đình Danh nheo lại, trong đầu liền suy nghĩ:
"Tại sao cô ấy lại có phản ứng như vậy? Ai nấy đều vui vẻ, trêu
chọc chỉ có cô ấy là có sắc mặt khó coi. Chẳng lẽ cô ấy
thích Hoằng Phong sao?"
Từ đầu đến giờ, Bạch Nhã Băng vẫn không ngừng quan sát Đỗ Huệ Di từng ánh mắt, cử chỉ đều được thu vào tầm mắt của Bạch Nhã Băng, cô cảm thấy chuyện này không để im lặng như vậy cô nhất
định phải hỏi rõ với Đỗ Huệ Di.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com