Âu Hoằng Phong bề ngoài thì tỏ vẻ trách mắng, lạnh lùng cô nhưng bên trong anh lại quan tâm, lo lắng:
"Cô có bị ngốc không vậy? Ở dưới đất lạnh như vậy cô lại là
người bệnh vừa mới hạ sốt cô lại muốn bị sốt lại nữa hay
sao? Tôi cho cô nghỉ một tuần một tuần này cô không cần làm bất cứ công việc gì hết chỉ ở trong căn phòng này dưỡng bệnh hạn chế ra ngoài để tránh bị cảm nắng. Nếu cô dám làm trái lời
của tôi thì nguyên năm nay khỏi nhận lương."
Vừa nghe anh nói nguyên năm sẽ không được nhận lương cô hoảng hồn
gật đầu như băm tỏi răm rắp nghe theo, cô đâu có ngốc đến nỗi
chống lại anh để mất tiền lương cả năm với lại cái này là ở
không cũng có tiền lương cô dại gì mà không nghe theo.
Âu Hoằng Phong thấy cô gật đầu nghe lời như thế thì hài lòng vô cùng:
"Nếu đã không còn gì để nói thì cô hãy mau ngủ đi."
Trời gần sáng, Âu Hoằng Phong tỉnh giấc cảm giác trên người của
mình có vật gì đó đè nặng lên anh cau mày nhìn thấy có chút
giật mình khi nhìn thấy Từ Phương Hiểu không biết từ lúc nào
đã lăn xuống đất ngủ cạnh anh.
Nếu như chỉ là ngủ thì Âu Hoằng Phong sẽ không bật cười, tay và
chân của cô gác lên người của anh xem anh như là gối mà ôm, anh
khẽ lắc đầu bật cười phun ra một câu:
"Con gái gì mà tướng ngủ xấu thế? Lăn xuống đất mà không hay, ngủ say như chết vậy?"
Anh lấy điện thoại xem giờ thì chỉ mới bốn giờ sáng anh nhìn cô nhếch môi mỉm cười, nói khẽ:
"Tôi rất muốn xem thử sau khi cô thức dậy sẽ phản ứng như thế nào?"
Nói dứt lời, anh đắp chăn cho cô rồi ngủ tiếp để mặc cho Từ Phương Hiểu ôm mình, miệng vẫn cười tủm tỉm.
Trời đã sáng hẳn, Từ Phương Hiểu dụi mắt thức dậy như một đứa
trẻ cô cảm giác có điều gì đó lạ lạ cô quay đầu nhìn thì
thấy bản thân cô đang ôm anh cô hoảng hốt, mắt trợn to lấy tay
và chân ra, quay người không cẩn thận đập vào giường.
Từ Phương Hiểu xoa xoa trán đứng dậy chạy ra khỏi phòng, cô đóng
cửa nhẹ nhàng sợ anh thức dậy. Âu Hoằng Phong phì cười hai tay
của anh kê ra phía sau đầu miệng vẫn cười không ngừng, thật ra
anh đã thức cùng lúc với cô nên khi thấy cô hoảng loạn không
biết làm như thế nào thì anh đã muốn bật cười nhưng anh cố
giả vờ như đang ngủ.
Từ Phương Hiểu bước xuống dưới lầu nhìn thấy Tiểu Cúc đang lau bình hoa cô nhanh bước đến hỏi:
Tiểu Cúc lắc đầu nói với cô:"Cô không cần làm thiếu gia đã căn dặn mọi người rồi cô vẫn chưa khỏi bệnh nên không cần làm việc gì hết, cô sẽ không cần làm việc trong vòng một tuần."
Cô quên mất việc này cô chỉ cười trừ với Tiểu Cúc rồi đi lên
phòng gọi anh thức dậy, vừa bước lên phòng thì thấy anh đang
cầm cà vạt cứ theo thói quen cô bước đến thắt cho anh.
Thắt xong rồi cô mới nhớ đến chuyện anh đã dặn là cô không được
làm bất cứ việc gì nếu không sẽ tiền lương cả năm sẽ tan
biến, cô rút tay ra khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt hy
vọng là anh sẽ không trừ lương.
"Thiếu gia! Anh đừng có trừ lương của tôi, lúc nãy thấy anh đang chuẩn bị thắt cà vạt tôi chỉ làm theo thói quen mà quên mất chuyện
anh căn dặn tôi hứa sẽ không xảy ra những chuyện như thế này
nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn không làm gì trong một tuần."
Âu Hoằng Phong cứ mỉm cười không nói gì, xoa xoa đầu của cô rồi đi xuống lầu.