Phương Thần cười nhẹ nhìn những người khác Dạ Thành Đông và Tần
Đình Danh cũng không hiểu ý của anh anh bèn giải thích cho mọi
người hiểu ý:
"Các cậu nên nhớ rằng từ trước đến giờ Hoằng Phong có bao giờ đi
về giữa chừng đâu? Đối với cậu ấy công việc là công việc, bạn là bạn không liên quan với nhau nếu như cậu ấy đã đến đây thì
công việc không có gì quan trọng hết."
"Đúng rồi! Những lần cậu ấy có công việc quan trọng đều gọi thông
báo cho chúng ta chứ không hề đến rồi bỏ về giữa chừng như
vậy." Dạ Thành Đông nghe Phương Thần nói mới để ý đến chuyện
này.
"Tôi dám bảo đảm với Hoằng Phong quay về sớm là do Từ Phương Hiểu, chẳng phải lúc nãy cậu ấy bảo là cô ta bị sốt sao? Cậu ấy
về sớm là để chăm sóc cho Từ Phương Hiểu đấy."
"Cái gì? Thật sao? Cậu không đùa đó chứ? Hoằng Phong mà lại đi chăm sóc cho một cô gái sao? Trừ khi cậu ấy thích nếu không thì
không bao giờ." Lục Dĩ Tường nghe Phương Thần nói thế thì không
tin được.
Dạ Thành Đông khẽ gật gù tán thành với ý của Phương Thần:
"Thần nói đúng đó, theo tôi thấy Hoằng Phong đã có tình cảm với Từ Phương Hiểu rồi chỉ là không nhận ra thôi."
Lục Dĩ Tường nhìn ba người các anh mà vẫn chưa thể tin được
chuyện Âu Hoằng Phong thích Từ Phương Hiểu, anh quyết tâm phải
làm rõ chuyện này.
Về đến biệt thự, Âu Hoằng Phong bước lên phòng nhìn thấy Từ
Phương Hiểu vẫn còn thức ngồi xem ti vi anh cau mày hỏi:
"Tại sao giờ này mà cô còn thức vậy? Tại sao lại không nghỉ ngơi đi?"
Từ Phương Hiểu vội tắt ti vi rồi rụt cổ trả lời anh:
"Thưa thiếu gia! Tại vì từ trưa đến giờ tôi đã ngủ nhiều rồi nên
bây giờ ngủ không được mà tại sao hôm nay thiếu gia lại về sớm
vậy ạ thường thì qua 12 giờ anh mới trở về mà?"