Ngày qua ngày, sáng hôm sau, Lương Việt Hưng ở bên ngoài Linh Dẫn
trận tiến vào đặt Hồn Thú xuống dưới đất liền rạch mở thân thể nó cùng
Tích Dịch lần trước bắt được.
Con Hồn Thú này cùng một dạng với Tích Dịch đều là nhất cấp viên mãn, hình thể không hề kém cạnh. Vừa mới rạch mở bụng, linh hồn khí cuồn
cuộn tuôn trào, một cảm giác thoải mái tràn ngập ập vào mặt hắn như sóng vỗ vào bờ, không dữ dội mà êm ái dịu dàng.
Sương khói mờ ảo tràn ngập Linh Dẫn trận, Lương Việt Hưng cảm thấy
bản thân không thể thấy được bên ngoài, mà bên ngoài hẳn đồng dạng không thấy hắn.
- Các ngươi cảnh giác lên! Trong lúc đột phá mà ta xảy ra chuyện thì các ngươi xác định cách chết đi!
Lương Việt Hưng ra lệnh liền khiến đám Hắc Điêu ở bên ngoài tùy ý bay lượn lập tức cảnh giác, phạm vi bay lượn đều cách tán cây khoảng năm
mươi trượng, bảy con bay quanh bảy vị trí khác biệt không khác gì tướng
sĩ trên tường thành đi lại.
Mà đặc biệt Hắc Điêu thì bay cao hơn khoảng trăm trượng quanh tất cả vị trí của chúng yêu phía dưới.
Thấy tất cả sẵn sàng, Lương Việt Hưng đi vào giữa tâm trận xếp bằng
xuống, tâm niệm một tiếng. Những linh hồn khí chỉ cần trong Linh Dẫn
trận liền theo trận văn đến vị trí dưới thân hắn đang ngồi.
Cảm nhận linh hồn khí tiến vào trong cơ thể, tâm thần vô cùng thoải
mái, thậm chí thân thể cũng bắt đầu bành trướng lên, những vết thương
trên cơ thể dần khép lại, linh khí tràn ra từ vết thương của hắn liền
theo trận văn trở lại thân thể.
Ngày đêm nhất chuyển, Lương Việt Hưng cảm giác được trăng tròn treo
cao, âm thanh thanh bình cùng êm đềm của thiên nhiên bắt đầu ngân vang.
Quả thực kỳ lạ khi nơi hắn ở chỉ một tháng mới có một lần trăng tròn mà tại đây, mỗi ngày đều có thể thấy được.
Lương Việt Hưng vẫn ở bên trong trận pháp hấp thu linh hồn khí, linh
hồn khí không còn dày đặc như trước mà trở nên mỏng manh, chỉ còn lại
như những màn hơi nước du đãng.
Xuyên thấu qua cơ thể Lương Việt Hưng, bên trong trong suốt thấy được cọng cỏ dưới đất không có lục phủ ngũ tạng. Thân thể hắn càng thêm
ngưng thực, Lương Việt Hưng cảm thấy tại thức hải của hắn vô cùng ngứa
ngáy.
Theo những gì hắn đọc qua trong thư tịch thì lúc đột phá Hồn cảnh nhị cấp thì thức hải sẽ bùng nổ, mở ra một nơi giống như khí hải cất chứa
linh hồn lực cùng tạo thành một lớp bảo vệ linh hồn bên trong.
Nhưng bản thân hắn vốn là hồn thể, dù đột phá cũng không có ngứa ngáy như vậy. Chính vì như vậy nên lúc ở Hồn cảnh nhất cấp, Lương Việt Hưng
phải dùng linh hồn lực trong cơ thể ra truy đuổi, thân hình không ngừng
nhỏ lại.
Đột phá nhị cấp cũng không thể giúp hắn phi hành nhưng linh hồn lực
trong cơ thể nhất định sẽ không vì hắn tiêu hao mà bản thán rút nhỏ
thành một con kiến.
Cũng không như Hàm Thanh Thiên mới vào hồn thể chỉ còn lại một đoàn
linh hồn khí khiến Lương Việt Hưng hiểu nhầm. Hắn cũng may mắn khi mới
vào còn ngơ ngác, chứ lúc đó hắn mà động thì nhất định sẽ bị Lương Việt
Hưng chạy tới làm thịt.
Linh hồn khí tiến vào trong cơ thể Lương Việt Hưng theo dưới thân
xông lên thức hải như muốn đánh mở nó ra. Linh hồn khí bàng bạc ào ào
đập vào, đầu hắn đau như búa bổ thêm với những đợt ngứa kéo dài khiến
hắn vô cùng thống khổ nhưng hắn vẫn cố cắn răng chịu đựng, đủ thấy được
quyết tâm theo đuổi con đường Cầu Chân, tìm tất cả chân tướng sự việc.
Theo linh hồn khí đánh vào đầu đau đớn từng cơn, thức hải cứng rắn
xuất hiện một lớp rạn nứt dày đặc như mạng nhện chồng chất lên nhau, may mắn linh khí bên ngoài còn đủ nhiều để hắn súc lực đánh một cú khai
thông cuối cùng.
Đám Hắc Điêu bay trên trời thấy linh hồn khí trong trận từ dày đặc
đến mỏng manh mà chủ nhân còn chưa tỉnh lại liền kêu lên một tiếng tê
minh. Bảy con tiểu thú nghe được liền vỗ cánh phành phạch bay nhanh đi.
Cũng không lâu lắm, bọn chúng đoàn kết phối hợp chiến đấu vô cùng ăn
ý, từng con tiến tới mài chết Hồn Thú nhị cấp sơ kỳ xong liền đem thân
thể nó trở về, thả vào pháp trận.
Trận này, Bạch Hạc không có tu vi nên không tham gia, chỉ có thể làm
trinh sát nhưng kẻ địch muốn đánh trúng vẫn tốn không ít công sức vì tốc độ của nó quá nhanh.
Thu hoạch lần đầu phối hợp giết địch cũng không tệ, bọn chúng không
chỉ đem Hồn Thú vừa vặn trở về lúc linh hồn khí còn lại một chút vẫn
đang tiến vào cơ thể Lương Việt Hưng. Riêng mỗi thú đều bắt đầu hiểu
nhau, phối hợp lần sau nhất định sẽ khiến địch nhân không hề có thời
gian thở dốc. Bạch Hạc thì nhờ việc làm trinh sát mà thu được một đoàn
linh hồn khí hỏa sắc vô cùng kỳ dị đứng ngoài đại trận chờ đợi.
Lương Việt Hưng súc tích linh hồn khí trong cơ thể đánh một cú cực
mạnh vào những vết nứt kia, tầng bình chướng kia bị đánh thủng tan hoang linh hồn khí còn dư thừa lập tức tràn vào trong.
Đồng thời ở phần lỗ thủng kia lập tức được linh hồn khí kiến tạo
thành một cánh cửa lớn cổ kính mà uy nghiêm. Lương Việt Hưng biết đây
chính là đại môn dẫn dắt linh hồn khí tiến vào trong chuyển những linh
hồn khí thành linh hồn lực.
Theo thần thức của hắn xuyên thấu qua đại môn mở rộng, linh hồn khí
dư thừa tiến vào trong liền xâm chiếm những khu vực trống rỗng, biến nó
trở thành nơi có thể chứa linh hồn lực. Mà những linh hồn khí đó cũng
kiến tạo lên một màng chắn nhưng đáng tiếc là không thể thấy được toàn
vẹn hình thể của nó.
Hồn cảnh nhị cấp có thể gọi là Khai Linh cảnh, khai mở linh hải bước
vào con đường tu luyện linh hồn nhưng bên trong Khai Linh cảnh cũng chia đủ loại thiên phú, chủ yếu phân thành tam đẳng. Nhất đẳng cao nhất từ
phạm vi linh hồn cùng độ chắc chắn của màn chắn. Độ chắc chắn của màn
sáng đều dựa vào màu sắc, đỏ thấp nhất chính là mức độ nguy hiểm tùy
thời bị phá toái, xanh thanh thiên thứ hai, đứng đầu là hoàng kim. Phạm
vi từ trăm trượng, ngàn trượng cùng vạn trượng.
Đương nhiên theo cảnh giới tăng lên, phạm vi cũng tăng theo bởi vậy
thiên phú linh hồn có lợi thế vô cùng. Nhưng thiên địa cân bằng người
không có thiên phú nhất định có thiên tài địa bảo tới trợ giúp nâng cao
bản thân để vượt tới gần những người có thiên phú.
Chỉ là phải có mạng hưởng!
Trong linh hải của Lương Việt Hưng vì linh khí bên ngoài mỏng manh mà tốc độ mở rộng phạm vi giảm mạnh, có khả năng dừng tại bán kính bảy
mươi trượng, còn chưa đủ tiêu chuẩn tam đẳng.
Không biết vì sao, linh hồn khí xung quanh hắn bất ngờ cảm nhận được
nồng đậm vô cùng khiến hắn vội vàng hấp thu vào cơ thể. Tâm thần nhất
chuyển liền đem linh hồn khí dẫn vào bên trong đại môn.
Có linh hồn khí tiếp tế không cần lo linh hải không đủ tiêu chuẩn đạt đến tam đẳng, Lương Việt Hưng suy nghĩ một chút liền nghĩ ra đám yêu
thú bên ngoài không có phung phí công hắn bồi dưỡng.
Linh hải của Lương Việt Hưng cấp tốc bành trướng từ bảy mươi trượng
lên trăm trượng, vì là linh hồn khí mới mẻ nên không hề lo lắng. Đây là
hắn đột phá trong tiểu thế giới, chứ đột phá bên ngoài có thể dựa vào
nguyên khí mà mở rộng. Linh hải mở rộng khiến đầu hắn như muốn nổ tung,
chính vì thế nên kiên trì càng lâu thì linh hải càng lớn.
Lương Việt Hưng không thể đem ý thức ra bên ngoài, chỉ có thể an phận bên trong linh hải quan sát linh khí bàng bạc mở rộng xung quanh, màn
sáng xuất hiện màu thanh thiên.
Hắn biết linh hải của bản thân mỏe rộng tới phạm vi gần tám ngàn
trượng, mà độ rắn chắc của màn sáng là thanh thiên chính là thượng phẩm
trong nhị đẳng.
Thiên phú như vậy đã vô cùng tốt, chỉ là hắn còn muốn truy cầu đường
Cầu Chân thì nhất định phải cường đại, mạnh tới rối tinh rối mù, một ánh mắt đủ diệt thần hồn người.
Đương nhiên hắn cũng không lo lắng bản thân sẽ cực khổ đi tìm thiên
tài địa bảo tới giúp vì chính nơi đây được coi la một Thánh Địa tu luyện linh hồn ẩn.