Đại Điểu thoát ra khỏi vụ nổ, toàn thân liên tục tràn ra linh hồn khí màu
đen tràn ngập quanh thân che lấp thân hình nó khiến Lương Việt Hưng
không thể thấy được tổn thương hắn tạo ra cho Đại Điểu nhưng đã vào
trạng thái Nộ hóa thì tâm trí Lương Việt Hưng hoàn toàn giao cho trạng
thái nộ cuồng bạo, hoàn toàn không lo nghĩ hậu quả.
Thấy Lương Việt Hưng cường thế đánh tới, Đại Điểu liền sợ hãi, vội
vàng quay đầu bỏ chạy, hai cánh tan tác thủng lỗ chỗ lộ ra trước mắt
Lương Việt Hưng vỗ mạnh lướt đi nhưng thân thể nó lại bị linh hồn khí
hắc sắc che kín không thể thấu.
Lương Việt Hưng thấy nó vỗ cánh bay đi, bản thân cũng không dừng lại
mà tiếp tục truy đuổi, chỉ cần giết được nó thì hắn nhất định có thể đột phá đến Hồn cảnh nhị cấp.
Thậm chí có thể tiến tới trung hậu kỳ.
Đương nhiên hắn không thể phi hành quá lâu trên không trung nên cách
một đoạn khoảng chục thước thấy bản thân sắp rơi xuống, hai chân đạp
không như đạp đất bằng tiêu tốn linh hồn lực theo đuôi Đại Điểu.
Đại Điểu toàn tâm toàn ý chạy trốn, ngay cả một lần quay đầu lại đều
không. Nó vô cùng tin tưởng tốc độ của bản thân có thể vượt xa Lương
Việt Hưng, nhưng khi cảm nhận được nộ khí từ phía sau truyền tới, cảm
giác sợ hãi xông lên tận não ngày càng lớn, một cảm giác tuyệt vọng bao
phủ tâm trí, quay đầu nhìn thoáng qua liền phát hiện Lương Việt Hưng.
Giờ khắc này, Nộ Lương Việt Hưng đang theo đuôi Đại Điểu, khoảng cách ngày càng gần, mà chân hắn đạp trên lưng một con hạc trắng giữa trời
mây khó mà phát hiện ra.
Hồn Thú này là trong lúc truy đuổi hắn bất ngờ đụng phải nên mới chế
trụ nó điều khiển con Hạc này đuổi theo. Tuy tốc độ chỉ nhỉnh hơn Lương
Việt Hưng đôi chút nhưng thân là Hồn Thú biết bay nên có thể phi hành
một quãng đường dài không mệt. Mà Đại Điểu thì dần suy yếu, tốc độ liên
tục giảm xuống từng chút một để khoảng cách hai bên rút ngắn.
Lương Việt Hưng toàn thân rực lửa, những vết thương trên thân thể đã
khép lại, đôi mắt sắc bén cùng đuôi mày vểnh lên, không giận tự uy kết
hợp với Bạch Hạc có khí chất tiên phong đạo cốt dưới chân liền vô cùng
khó hiểu.
Nhưng Nộ Lương Việt Hưng không để ý nhiều như vậy, mục tiêu của hắn chỉ có một. Đó là bắt Đại Điểu trợ mình đột phá!
Đại Điểu nhận thấy mình sắp kiệt sức không thể bay nổi nữa liền dứt
khoát quay người cúi đầu biểu thị xin tha, đồng thời từ trong miệng nó
nhả ra một đoàn linh hồn khí hắc sắc dày đặc không thấy bên trong dùng
hai cánh đỡ lấy đưa về phía trước mặt Lương Việt Hưng như muốn giao nộp
tài nguyên.
Lương Việt Hưng thấy vậy liền hiểu ý, đây chính là cách tiểu Hồn Thú
bày tỏ sự cung kính, thuần phục cùng sợ hãi đối với Hồn Thú mạnh hơn, có lẽ nó lầm tưởng Lương Việt Hưng là hồn thú cường đại hơn nó nên nó hoàn toàn không do dự thuần phục.
Bạch Hạc dưới chân Lương Việt Hưng nhìn một màn trước mắt, thân thể
rung động nhè nhẹ, trong thâm tâm nó thì nó biết Đại Điểu kia vô cùng
cường đại, dưới trướng có bảy con Hồn Thú nhất cấp. Ngay cả nó cũng
không lọt vào mắt xanh của Đại Điểu.
Lương Việt Hưng như nhận ra điều bất thường của Bạch Hạc dưới chân,
chân Lương Việt Hưng động nhẹ liền khiến Bạch Hạc dưới chân hiểu ý bay
tới trước mặt Đại Điểu.
Đại Điểu thấy thế, đầu cúi càng thấp, hai cánh đưa ra cùng động tác
giống nhân loại biếu lễ vật y như đúc. Lương Việt Hưng vung tay, một
đoàn linh hồn khí rực lửa bay ra nâng đoàn khí hắc sắc tới trên tay hắn.
Vừa mới đặt xuống bàn tay, hắc khí tán đi để lộ một khỏa trứng đen
kịt, nhìn nó trong tay Lương Việt Hưng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn về
phía Đại Điểu trước mặt kia.
Đại Điểu thấy vậy liền giật mình, thân thể run lên một cái liền hót
lên một tiếng tê minh vang vọng xung quanh. Lương Việt Hưng nghe vậy
liền cảnh giác, ánh mắt ẩn hàm sát khí khóa chặt thân Đại Điểu.
Qua một lúc lâu, Nộ Lương Việt Hưng thấy tại những phương hướng xung
quanh bay tới một đám Hồn Thú loại phi hành, có đúng bảy con. Những Hồn
Thú này đều tới sau lưng Đại Điểu nhìn về phía Lương Việt Hưng như nhìn
kẻ địch.
Lương Việt Hưng trong lòng cảnh giác càng cao, nhưng động tác kế tiếp khiến tâm thần thả lỏng.
Đại Điểu cúi đầu xuống trước, trong miệng lại phun ra một đoàn linh
hồn khí có chút sinh động tới phía Nộ Lương Việt Hưng. Những tiểu Hồn
Thú còn lại thấy đều ngạc nhiên, không ngờ Đại Điểu cao ngạo lại thuần
phục trước người khác.
Bọn chúng liền nghĩ hiển nhiên do thực lực Lương Việt Hưng cường đại
hơn xa Đại Điểu nên quyết đoán há miệng phun một đoàn linh hồn khí sinh
động theo sau linh hồn khí hắc sắc tới trước mặt Lương Việt Hưng.
Lương Việt Hưng bắt đầu hiểu ra, thì ra Đại Điểu này gọi các tiểu thú dưới trướng tới chính là để cho chúng biết lão đại của chúng thuần phục cũng ép chúng tới bái chủ.
Lương Việt Hưng nhìn tám đoàn khí màu sắc khác nhau trước mặt, hai
tay làm ra một loạt thủ ấn xong phun một đoàn linh hồn khí tới trước bao phủ tám đoàn kia liền ra tay đánh vào xong đưa chúng vào trong thân
thể.
Vừa tiến vào thân thể, trong đầu hắn xuất hiện một đoạn liên hệ kỳ lạ với tám con Hồn Thú kia, một ý niệm tùy tiện của hắn đều có thể lập tức diệt sát đám Hồn Thú này, đồng thời hắn cũng hiểu rõ chủng loại của
chúng.
Tám con đều có điểm chung là trên thân đều có cánh, đều không hề có
màu trắng trong suốt như Bạch Hạc, nên hắn quyết định thu luôn Bạch Hạc
để nó vì mình điều tra xung quanh.
Lương Việt Hưng giải trừ trạng thái Nộ hóa, dùng chân đạp nhẹ lên
thân Bạch Hạc khiến nó sợ hãi bị Lương Việt Hưng giết. Nhưng nhìn thấy
ánh mắt đầy ghen ghét của đám thú Đại Điểu, Bạch Hạc liền hiểu ý phun
một đoàn khí trắng lên trước mặt Lương Việt Hưng.
Nhanh chóng hoàn thành thu phục Bạch Hạc, trong đầu hắn lại nhiều ra một cái liên hệ thần bí.
Lương Việt Hưng liền lười nhác nhảy lên thân Hắc Điêu, cái tên mới
hắn đặt cho Đại Điểu liền trên thân Bạch Hạc trở về căn nhà gỗ.
Một trận chiến này khiến hắn thu hoạch ngoài sức tưởng tượng. Vốn chỉ là tính đột phá Hồn cảnh nhị cấp nhưng ai ngờ thu được một đám yêu thú
dưới trướng dựng lên một tiểu thế lực. Nhưng chút lực lượng này mà muốn
hoành hành nơi này thì vẫn còn xa xa mới đủ.
Lương Việt Hưng tuy không đột phá được nhưng chỉ cần chờ đợi Hắc Điêu hồi phục thương thế liền chỉ huy tiểu quân đi đánh những yêu thú nhỏ
lẻ.
Nghĩ được như vậy, Lương Việt Hưng cười hắc hắc một tiếng vô cùng bỉ
ổi để đám Hồn Thú sau lưng nghe được có một loại cảm giác được chúng sắp thành tiện nhân.
Một đường về tới gian nhà gỗ, Lương Việt Hưng liền để bọn nó tùy ý
bay lượn xung quanh đi săn Hồn Thú, đặc biệt là Bạch Hạc được hắn trọng
điểm bồi dưỡng làm tình báo viên. Trên đường đi hắn dạy cho chúng Hồn
Thú hiểu tiếng người, tiển triển lớn nhất vẫn là Hắc Điêu, tu vi càng
cao linh trí càng phát triển.
Bạch Hạc tuy thực lực yếu nhất nhưng tốc độ hiểu biết vô cùng nhanh,
nếu tu vi đến nhị cấp nhất định vượt qua Hắc Điêu. Tuy hiểu nhưng linh
trí đa phần là của tiểu hài tử hai ba tuổi, cái hiểu cái không, nói một
chút đều là ngập ngừng ngắt quãng.
Lương Việt Hưng cũng thực sự hết cách, đành kiên trì dạy chúng, chờ
đợi thập lão tới nhất định phải bắt thập lão dạy chúng Hồn Thú có thể
giao tiếp với hắn.
Lương Việt Hưng từ trên lưng Bạch Hạc nhảy xuống để nó tùy ý ẩn thân
trong mây trời quan sát xung quanh thay hắn tìm kiếm Hồn Thú lẫn cảnh
giác.
Nghĩ một chút, hắn liền quyết định vào nhà đọc sách.