Nghĩ tới đây, nàng không khỏi gằn giọng nói: "Bổn cung cũng biết điện hạ đã trưởng thành, chân cánh cứng cáp. Nhưng ngươi cũng phải biết,
trước kia những nguyên lão đại thần chịu ủng hộ ngươi là bởi vì ngươi là con trai của bổn cung, phía sau có Úy gia làm chỗ dựa. Mỗi một hành
động của ngươi, những lão thần và Úy gia đều đang nhìn đấy, bọn họ cũng
không hy vọng vị Thái tử mà họ chịu trăm cay nghìn đắng ủng hộ là người
ngỗ nghịch bất hiếu..."
Lời tương tự như vậy, Phượng Ly
Ngô đã nghe qua vô số lần, mỗi khi làm gì trái ý mẫu hậu, Úy Hoàng hậu
đều sẽ nửa mềm nửa cứng uy hiếp hắn.
Đây là mẫu hậu của hắn... Trên mặt Phượng Ly Ngô cũng không có chút kích động nào, cho tới bây giờ hắn và mẫu hậu cũng không phải những người sẽ nói những lời xuất phát từ tâm can như những mẫu tử bình thường khác.
Thật sự nếu như có thể, hắn thậm chí còn không muốn nói nửa câu với mẫu hậu của mình.
Thế là hắn thẳng thắn nói: "Mẫu hậu nhìn trúng Tào Khê, nàng có thể làm
Trắc phi, nếu như mẫu hậu cảm thấy con bạc đãi biểu muội, cũng có thể gả nàng cho người khác."
Sao Úy Hoàng hậu có thể hài lòng?
Nàng nhướng mày nói: "Không được, Tào Khê nhất định phải làm chính phi,
nữ tử tướng mạo đoan trang như con bé so ra kém dâm phụ Điền Oánh kia
chỗ nào?"
Phượng Ly Ngô cung kính nói: "Mẫu hậu nhọc lòng
vì biểu muội Tào Khê, con vô cùng cảm động, chỉ là chuyện danh tiết, nếu như có người muốn vấy bẩn cũng rất đơn giản, chỉ cần mấy bà tử và một
bát thuốc mê tình mà thôi. Nhưng nếu như là con ra tay, tuyệt đối sẽ
không có sơ hở, mẫu hậu có bằng lòng cho con thử một lần hay không?"
Nếu hắn làm thật thì sẽ không làm giống như mẫu hậu, hỏng việc rồi còn sai
người lan truyền tin đồn. Nếu hắn muốn làm cho Tào Khê mất sạch thanh
danh thì nàng ta cũng không thể có cơ hội làm người!
"Ngươi... " Úy Hoàng hậu bị hắn làm cho nghẹn họng, đứa con trai này của nàng,
xưa nay nói được là làm được, cũng không biết Điền Cơ mê hoặc hắn thế
nào mà khiến cho hắn mê muội như vậy, thậm chí ngay cả lời nói của mẫu
hậu này cũng không nghe nữa rồi!
Có lúc nàng hối hận, vì
sao khi xưa chỉ sinh một đứa con trai, hại bản thân mình bây giờ chỉ có
thể dựa vào đứa con ngỗ nghịch bất hiếu này.
Đã nói tới nước này, con trai tuyệt đối sẽ không đổi ý. Chỉ có điều nếu
Tào Khê cũng vào phủ rồi, ngày sau còn dài, Điền Cơ kia có thể ngồi vững vị trí Thái tử Phi hay không vẫn khó nói lắm!
Thế là,
nàng cố gắng hòa hoãn biểu cảm trên mặt lại, nói: "Nếu ngươi đã chung
tình với vương nữ Hàn Quốc như vậy, mẫu hậu cũng không còn gì để nói,
chỉ là sau khi biểu muội Tào Khê của người vào phủ, ngươi cũng phải sủng ái nàng một chút, dù sao quốc lực của Yến Quốc cũng rất có lợi với
ngươi..."
Trong lúc nhất thời, hai mẫu tử mỗi người lùi một bước, ngoài mặt mới có thể sóng yên biển lặng.
Lúc này, trong mũi hắn tràn ngập mùi son phấn và gỗ đàn hương trong cung
của Úy Hoàng hậu, khiến cho người ta ngạt tới nỗi thở không ra hơi.
Hắn đi rất nhanh, chỉ muốn mau chóng ra khỏi cái nơi khiến cho người ta hít thở không thông này.
Đợi tới khi ra tới bên ngoài, hắn thấy thiếu phó của hắn từ quán nhỏ gần đó mua hai xâu kẹo hồ lô, núp ở cạnh xe ngựa cắn từng ngụm.
Thật ra một xâu khác vẫn chưa ăn trong tay Khương Tú Nhuận là mua cho Thái tử.
Hầu hạ vị Thái tử này, nàng thấy rất có thể là vì nguyên nhân lớn lên trong lãnh cung, nên phần lớn những thứ trẻ con trải qua hắn chưa từng trải
qua, quà vặt thường gặp trên phố, hẳn là hắn cũng chưa từng được nếm.
Cho nên "Tổng quản hoàng cung" tri kỷ như nàng, thỉnh thoảng luôn mua mấy
thứ mới mẻ lấy lòng chủ thượng, nhấc gót theo con đường nịnh nọt a dua.
Thế nhưng lúc này thấy sắc mặt Thái tử không tốt, Khương Tú Nhuận nhất thời cũng không dám chắc có tai vạ ập tới hay không, cũng không có đưa xâu
hồ lô ở tay kia cho Thái tử.
Sau khi Thái tử lên xe ngựa, chủ động mở miệng hỏi: "Ngươi ăn gì vậy?"
Khương Tú Nhuận vội vàng giơ xâu kẹo hồ lô qua chỗ hắn.
Phượng Ly Ngô mượn tay nàng cầm, cắn một miếng hồng bọc đường, lớp đường bên
ngoài bởi không khí lạnh lẽo nên rất xốp giòn, mà vị quả hồng hòa với tư vị kẹo đường tan ra trong miệng, vừa khéo xua đi cảm giác buồn nôn
trước đó.
Thế là Phượng Ly Ngô nắm lấy tay thiếu niên, ăn miếng thứ hai, thứ ba...
Khương Tú Nhuận tránh không thoát, đành cho Thái tử cầm tay mình ăn, nhưng thế thì có vẻ hơi ra vẻ nên cũng chỉ có thể mặc cho hắn cầm, mãi cho tới
khi ăn xong miếng cuối cùng.
Thái tử chỉ chỉ que xiên nói: "Về sau phải thường xuyên mua cho cô ăn."
Khương Tú Nhuận vẫn cảm động vì hắn chịu cho nàng giữ lại số vàng tham ô, mấy
khoản tiền nhỏ này, hiển nhiên cam lòng bỏ ra, vội vội vàng vàng đồng ý.
Vốn cho rằng Thái tử sẽ trở về phủ, không ngờ, Thái tử lại tới nơi gần phủ chất tử của ca ca.
Hóa ra Phượng Ly Ngô muốn xem thư viện mới xây trong thành.
Kiếp trước Khương Tú Nhuận chỉ biết thư viện này vô cùng nổi tiếng, có người bỏ vốn hùng hậu, mời rất nhiều đại nho nổi tiếng tới, có rất nhiều tài
tử thi đỗ vào đây nhưng chưa từng nghĩ thư viện mới xây này hóa ra lại
có liên quan nhiều tới Thái tử.
Thái tử gọi thợ xây tới,
sau khi nhìn bốn phía, xem xét kỹ càng, bèn cho thợ xây lui xuống rồi đi vào Tàng Thư Các ở phía trên thư viện, nhìn phương xa thật lâu.
Lúc đầu Khương Tú Nhuận không rõ, vì sao trong lúc này Phượng Ly Ngô lại
muốn tới xem cái thư viện này, thế nhưng ngẫm nghĩ một chút, nàng đã rõ
ràng.
Hắn là Thái tử trẻ tuổi, nhìn như thuận buồm xuôi
gió, trên thực tế hắn vẫn chưa nắm hết được quyền lực trong tay, những
lão thần ủng hộ hắn cũng không hoàn toàn một lòng với hắn!
Phượng Ly Ngô phòng ngừa chu đáo, dù sao cũng phải bồi dưỡng thế lực mới.
Những phụ tá tới phủ hắn vì tiền tài và danh lợi thôi không đủ. Hắn càng cần một đám thanh niên quan lại thật sự tin tưởng hắn, sung sức và dám
nghĩ dám làm.
Mà xây thư viện này trong thành, đó là bước đầu tiên Thái tử tự mình bồi dưỡng thế lực...
Nghĩ thông suốt điểm này, cho dù Khương Tú Nhuận không chạy trốn được cũng
không muốn để ca ca ở lại thư viện này học tập. Đây là một cái hố sâu,
nếu như bị cuốn vào, thân bất do kỷ [*], ai cũng không lường được kết
quả cuối cùng.
[*] Phải làm những việc mình không muốn.
Nhưng lúc này, Phượng Ly Ngô lại mở miệng nói: "Ít ngày nữa, thư viện này sẽ
tuyển sinh, ngoại trừ ca ca ngươi phải kiểm tra ra, ngươi cũng phải
chuẩn bị một chút."
Khương Tú Nhuận sững sờ, nàng là thiếu phó của Thái tử, tuy rằng sống phóng túng hơn là dạy Thái tử, thế nhưng Thái tử bảo một phụ tá đi học là thế nào?
Phượng Ly Ngô
nói tiếp: "Quân cũng không muốn cả đời làm phụ tá phải không, ngươi có
tư chất thông minh nhưng căn cơ vẫn nông cạn, nếu như có thể cầu học,
ngày sau có thể làm nên thành tựu lớn."
Từ khi Khương Tú
Nhuận sống lại đến nay, chưa từng nghĩ tới sẽ có người nói với nàng:
Tương lai ngươi có thể làm nên thành tựu lớn!
Càng không
ngờ tới, người nói lời này lại là Thái tử kiếp trước ở ngay trước mặt
mọi người, nói nàng là họa quốc yêu cơ. Có điều ngẫm lại, tới thư viện
học tập cũng tốt, suốt ngày bị nhốt ở trong phủ làm sao có cơ hội chạy
trốn?
Về phần Thái tử nói nàng căn cơ nông cạn cũng có nguyên nhân.
Lúc trước nàng ở thư viện khẩu chiến với bầy nho gia uy phong cỡ nào? Ai
cũng thấy phong thái hơn người của nàng, cho rằng nàng có kiến thức sâu
rộng.
Nhưng ngày hôm trước, Thái tử vô tình bảo nàng cùng
bàn luận văn nghĩa trong thư phòng, ngoại trừ tác phẩm của Vệ Tử nàng
hiểu rõ từ kiếp trước ra, những cái khác Khương Tú Nhuận không biết gì, ù ù cạc cạc.
Ở trong thư phòng chỉ có hai người, mấy lần
Khương Tú Nhuận đánh trống lảng đều không thành, cuối cùng bị Phượng Ly
Ngô hỏi ra cái dốt.
Nếu là lúc trước, phát hiện phụ tá
mình mời tới là Quách tiên sinh [*] trà trộn vào, e rằng Phượng Ly Ngô
sẽ không chút lưu tình, gọi người tống cổ hắn ra ngoài.
[*] Thời chiến quốc, Tề Tuyên Vương thích nghe hợp tấu kèn vu, nên đã lập
một đội nhạc công đến ba trăm người, trong đó có Nam Quách. Do biết lấy
lòng Tuyên Vương nên Nam Quách được Tuyên Vương yêu quý và đãi ngộ rất
trọng hậu. Sau khi Tề Tuyên Vương băng hà, Tề Mẫn Vương kế vị, chủ mới
cũng thích nghe thổi kèn vu, nhưng chỉ thích nghe độc tấu kèn. Sau khi
lệnh ban từng người trong ban nhạc đến thổi cho Vua nghe thì Nam Quách
biến đi đâu mất. Thì ra Nam Quách không biết thổi kèn vu, mà chỉ cầm kèn lẫn trong đám hợp xướng mà thôi.
Nhưng lúc này nhìn thiếu niên luôn ngông cuồng trước mặt, bộ dạng thái dương đổ mồ hôi, hắn chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Dù sao hắn cũng rảnh rỗi, cho hắn vào thư viện học tập cũng tốt, bằng
không thì chẳng phải lãng phí tư chất thông minh tuyệt đỉnh kia sao?
Phượng Ly Ngô đã mở miệng, Khương Tú Nhuận sao có thể từ chối? Chỉ có thể tạ ơn Thái tử chiếu cố.
Thế là Phượng Ly Ngô liền dẫn nàng đi gặp chủ viện vừa mới nhậm chức, Mộc Phong tiên sinh.
Mộc Phong tiên sinh là đại nho nổi danh ở Đại Tề, không giống với loại
người mua danh chuộc tiếng như Phàm Sinh, thứ Mộc Phong tiên sinh coi
trọng đều là thao lược trị quốc, ngay cả những bài học vỡ lòng của Thái
tử cũng là hắn dạy.
Lúc Mộc Phong tiên sinh nghe nói thiếu niên này là thiếu phó của Thái tử, mày trắng không khỏi nhấc nhẹ lên:
"Nếu là thiếu phó của Thái tử, hẳn là tài học sâu rộng, cần gì tìm tới
lão già này?"
Nghe lời này, Khương Tú Nhuận có hơi đỏ mặt. Lấy tên tuổi thiếu phó tới nhập học, quả thật có chút chói mắt.
Chỉ có điều nếu Thái tử dẫn tới, hẳn là kỳ tài trên đời, Mộc Phong tiên sinh ôn hòa gợi mấy đề tài cho Khương Tú Nhuận bàn luận.
Khương Tú Nhuận bất chấp khó khăn, ở trước mặt Thái tử, lắp bắp đối đáp với tiên sinh.
Gương mặt hiền lành của lão tiên sinh ngày càng trở nên nghiêm nghị, chân mày vặn thành chữ nhi (儿), thỉnh thoảng ngờ vực nhìn về phía Thái tử.
Rốt cuộc vẫn là da mặt Thái tử có công lực thâm hậu, lúc Khương Tú Nhuận khốn quẫn, hắn vẫn bình thản ôn hòa, sắc mặt không đổi.
Sau đó Thái tử mời tiên sinh vào trong phòng, cũng không biết nói gì, cuối
cùng Mộc Phong tiên sinh quyết định đặc cách tuyển vị thiếu phó Thái tử
này vào học.
Nhưng không giống với phần lớn học sinh ở lại thư viện học hành và rèn luyện, sau khi học xong, mỗi buổi tối Khương
Tú Nhuận vẫn phải trở về phủ Thái tử.
Mà huynh trưởng của
Khương Tú Nhuận - Khương Chi cũng được Thái tử cố ý chiếu cố, sau khi
kiểm tra hồi lâu, rốt cuộc cũng được nhận vào thư viện.
Chỉ là thư viện muốn phân chia lớp học theo năng lực của học sinh khi nhập học từ cao xuống thấp.
Khương Chi miễn cưỡng qua kỳ thi, phân vào lớp Địa Chi. Mà lớp này, phần lớn là học sinh không có hy vọng vào việc học lắm.
Trong khi đó lớp Thiên Cán trong thư viện, những người dự thi vào toàn là những người nổi bật.
Ngoại trừ Thiên Cán và Địa Chi, còn có một lớp khác, chỉ có ba mươi lăm học
trò, là những người được người nhà gửi tới qua cửa sau hoặc là công tử
bột không học vấn không tài nghệ gì.
Có lẽ Mộc Phong tiên
sinh cũng chẳng muốn phí tâm tư với mấy vị công tử, vương hầu này nên
tên lớp cũng gọi rất tùy tiện, lớp "Đinh". Nói trắng ra, con em trong
lớp Đinh này, nếu không tự phấn đấu, không theo kịp tiến độ học tập, dù
chỗ dựa của ngươi có lớn thế nào, sớm muộn cũng bị khai trừ khỏi thư
viện.
Danh tiếng Khương Tú Nhuận từng khẩu chiến với nho
gia quá lớn, hầu như phần lớn học sinh ở trong thành Lạc An đều gặp vị
thiếu phó trong phủ Thái tử này rồi.
Có mấy người từng là học trò và bạn tốt của Phàm Sinh.
Lúc bọn hắn ở thư viện điểm danh, gặp được Khương Tú Nhuận. Đầu tiên là
sững sờ, sau đó ôm bụng cười ha ha nói: "Ông trời ơi, đường đường là
thiếu phó Thái tử! Công tử Tiểu Khương! Anh tài cỡ nào, sao có thể bị
xếp ở lớp Đinh vậy?"