Cũng không biết điện hạ đã nhìn bao lâu mà vẻ mặt lạnh lùng như vậy.
Tuy rằng tất cả mọi người biết đạo lý đánh chó cần phải nhìn mặt chủ.
Thế nhưng gần đây tin đồn về tiểu tử này vô cùng xấu, vụng trộm với Thái tử phi, cộng thêm với việc lâu ngày không lộ
mặt, tất cả mọi người đều cho rằng tiểu tử này đã trở thành một nắm bùn
dưới vườn hoa trong phủ Thái tử. Có lẽ e ngại quan hệ ngoại giao của hai nước nên mới dùng chút thủ đoạn giấu người, chờ tới ngày sóng gió ngừng lại mới tuyên bố tiểu chất tử Ba Quốc đã xảy ra bất trắc.
Thật không ngờ công tử Tiểu Khương lại đột nhiên xuất hiện trước mặt người
khác, vẫn bộ dạng ngang ngược ngông cuồng, không có đức hạnh cũng không
biết tiến lùi.
Mẫu thân của Thái Vĩnh chính là công chúa
của Đại Tề, mặc dù là con thứ không được sủng ái nhưng dù sao cũng là ấu muội của Đoan Khánh đế, so sánh ra, không phải loại người không có chỗ
dựa như công tử Tiểu Khương có thể coi thường.
Cho nên mọi người mới căm phẫn trong lòng, hợp lực tấn công huynh đệ hai người.
Thế nhưng Thái tử lại bỗng nhiên xuất hiện, lời nói như mũi dao kia không
rõ chĩa vào ai, nhất thời mọi người đều câm như hến, chờ tới khi thấy rõ thế cục rồi lại nói.
Nhưng công tử Thái lại không nhìn ra điều này, theo vai vế, hắn lớn hơn Phượng Ly Ngô bốn tuổi, là biểu
huynh của Thái tử Đại Tề. Theo đạo lý, Phượng Ly Ngô thế nào cũng phải
giúp đỡ hắn có đúng không?
Hắn nghe nói, Quốc quân Ba Quốc có mắt như mù, cho Lương Quốc mượn số tiền lớn, như vậy không phải là
muốn đối nghịch với Đại Tề sao?
Tuy rằng không nói chuyện
công tử Tiểu Khương vụng trộm với người của mình ra, nhưng có lẽ Thái tử cũng vô cùng bất mãn với Khương Hòa Nhuận rồi?
Dựa vào điểm này, công tử Thái không kiêng nể gì cả, chỉ thẳng vào mũi công tử Tiểu Khương kêu gào: "Thái tử, chất tử Ba Quốc ỷ vào mình có nô bộc
cường tráng, còn dám ồn ào trước cửa Lễ ty, đây không phải coi thường
quốc pháp của Đại Tề sao!"
Phượng Ly Ngô không nhìn hắn,
chỉ chậm rãi nói: "Khương thiếu phó là người trong phủ cô, nô bộc của
hắn cũng là nô bộc trong phủ của cô, công tử Thái hình như rất tinh
thông quốc pháp Đại Tề, cô cũng muốn nghe xem ngươi chuẩn bị định tội
thế nào?"
Lời này vừa dứt, công tử Thái lập tức trợn tròn
mắt, có chút nghẹn họng, hắn cũng không thể ở ngay trước mặt Thái tử nói nô bộc của phủ Thái tử ỷ thế ức hiếp người?
Những người xung quanh cũng im lặng, có chút mơ hồ không rõ tình huống thế nào.
Đúng lúc này, Thái tử nói: "Công tử Thái vô cớ gây chuyện, tự mình tới Hình
ty chịu phạt. Khương thiếu phó tuy là lo lắng cứu huynh trưởng nhưng
cũng không nên làm loạn trước cửa Lễ ty, người trong phủ cô, hiển nhiên
phải xử lý nghiêm, phạt phụng [*] một năm để răn đe."
[*] Phạt cắt bổng lộc.
Mọi người mới nghe, cảm thấy Thái tử công bằng, phạt tội hai bên như nhau.
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn bắt công tử Thái tới Hình ty là muốn giải
quyết theo việc công. Tội gây chuyện trước cửa nha môn tuy không nặng
nhưng cũng không tính là nhẹ, tối thiểu phải bị đánh mấy roi và ngồi
trong nhà lao mấy ngày, không phải là chuyện có thể dùng vàng giải
quyết.
Nhưng còn Khương thiếu phó, tuy là bị Thái tử
"nghiêm trị", nhưng đó là chuyện trong phủ Thái tử, phía sau cánh cửa
đóng kín, ai biết phạt phụng bao nhiêu? Mà hiện tại ăn mặc của công tử
Tiểu Khương đều bằng tiền của vương phủ, ngay cả xe ngựa hắn ngồi hôm
nay cũng mạ vàng nạm bảo thạch hoa lệ, ở ngoài đường nhìn thử, có cỗ xe
ngựa nào cao quý hơn xe của hắn?
Cho dù bị phạt phụng, loại phụ tá được Thái tử nhìn trúng này cũng được ăn uống no say hàng ngày.
Khương Tú Nhuận biết rõ Thái tử thiên vị mình, ngoan ngoãn tuân theo cam lòng chịu phạt.
Mà công tử Thái ngu dốt, không nghĩ Thái tử sẽ bất công với hắn, chỉ thở phì phò quỳ xuống chịu bị phạt.
Phượng Ly Ngô không có kiên nhẫn xử lý mấy chuyện tầm thường này, chỉ mặt lạnh nói với Khương Chi: "Ngươi lo lắng cho sức khỏe Khương thiếu phó, bây
giờ nhìn thấy hắn khỏe mạnh rồi thì nên yên lòng đi, đệ đệ ngươi nói
ngươi một lòng muốn học hành, vậy thì phải chuyên tâm học hành, cứ tìm
đệ đệ như thế, chẳng phải lãng phí thời gian đọc sách một cách vô ích
sao?"
Trong lòng Khương Chi biết rõ Thái tử nói như vậy
bởi vì không thích hắn tới phủ quấy rầy, bây giờ nhìn thấy muội muội quả nhiên không có bộ dạng bị dùng hình tra tấn, hiển nhiên cũng yên lòng,
vừa kinh vừa sợ tạ ơn Thái tử.
Phượng Ly Ngô cảm thấy hai
huynh đệ gặp nhau ở Lễ ty cũng tính là lâu rồi, bèn gọi Khương Tú Nhuận
theo hắn vào cung rồi chờ bên cạnh xe ngựa ngoài cửa cung.
Tuy rằng trong lòng Khương Tú Nhuận có hàng vạn lời muốn nói với huynh
trưởng nhưng lời Thái tử nói không thể không nghe, hiển nhiên phải theo, cũng không thể lên xe ngựa của mình mà phải ngồi vào xe ngựa của Thái
tử.
Chờ khi vào xe ngựa, theo quy củ nàng ngồi quỳ trước mặt Thái tử.
Lông mi của Phượng Ly Ngô khẽ chớp, liếc nhìn chén nước, nàng vội vã mở nút
túi da đựng nước mạ vàng trong xe ngựa ra, rót cho Thái tử một chén trà
nóng.
Hắn duỗi ngón tay dài, nhận lấy chén trà uống một
hớp nói: "Lời phạt phụng cô vừa nói, cũng không phải thuận miệng nói
đâu, về phần nguyên nhân, quân biết rõ ràng, tuy rằng cô hậu đãi người
tài, nhưng cũng không muốn nuôi con chuột béo hay tham ô đâu."
Khương Tú Nhuận càng cúi thấp hơn.
Ý tứ của Thái tử là, phạt bổng lộc của nàng, cũng không phải vì chuyện
đánh nhau ở Lễ ty mà là vì nàng tham ô tiền chuẩn bị yến tiệc và tu sửa
phủ trạch.
Nói thật, số vàng nàng tham ô cũng đủ ba năm
bổng lộc rồi, Thái tử cũng không tra hỏi số vàng nàng tham ô là bao
nhiêu mà chỉ phạt phụng một năm, ý tứ cảnh cáo nhiều hơn trách phạt.
Dĩ nhiên nàng không dám phàn nàn, lúc này phải có thái độ tốt, chủ động hoàn trả của cải trộm cướp.
Nhưng Khương Tú Nhuận có chút không nỡ chủ động giao ra số vàng tham ô. Nhất
thời trên mặt xuất hiện mâu thuẫn có nên nộp hay không.
Phượng Ly Ngô vô cùng thích thú khi nhìn gương mặt khó xử của thiếu niên. Rõ
ràng là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại tham tài tới mức này,
trước nay hắn cũng chưa từng gặp qua.
Chỉ có điều thuộc hạ của hắn, tối kỵ nhất là nhân tài hoàn mỹ. Người này có khuyết điểm, ít nhất cũng khống chế được trong tay.
Phượng Ly Ngô cảm thấy, tham tài và háo sắc giống như nhau, loại khuyết điểm này cũng không có gì đáng nói.
Hắn chỉ muốn cảnh cáo thiếu niên về sau chớ có làm gì quá phận, sau đó cũng không nói nữa.
Mà Khương Tú Nhuận sau một hồi mâu thuẫn và luyến tiếc vàng bạc, nàng hít
một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: "Sau khi tại hạ về phủ sẽ trả lại vàng
bạc."
Nàng cúi đầu nghiến răng nghiến lợi nói, khóe mắt
Phượng Ly Ngô lại lóe lên ý cười, cảm thấy bộ dạng không cam lòng của
thiếu niên lại có mấy phần giống trẻ con.
Mái tóc xõa xuống cổ kia, có rất nhiều sợi tóc rối mới dài ra, từng vòng rối tung trên cổ, càng làm lộ ra da thịt trắng bóng...
Vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, Phượng Ly Ngô cảm thấy bản thân mình cũng không nên quá so đo với hắn.
Trước kia ở Ba Quốc, hắn là một đứa trẻ bị phụ vương lạnh nhạt, phải sinh tồn trong cung hiển nhiên mắc nhiều tật xấu. Có điều bây giờ vẫn tốt, tuổi
hắn còn nhỏ, được nuôi dưỡng bên cạnh mình, thời gian trôi qua kiểu gì
cũng sẽ từ từ bỏ những thói xấu kia, trở thành người lương thiện.
Thế là, hắn quyết định không trêu chọc Khương Hòa Nhuận nữa, chỉ mở miệng
nói: "Không có bổng lộc lại còn muốn trả lại vàng bạc tham ô, quân là
muốn huynh trưởng của ngươi phải ra đường ăn xin sao? Số vàng kia, coi
như cô ban thưởng cho ngươi vậy."
Nghe lời này, Khương Tú Nhuận mừng rỡ ngẩng đầu, hiếm khi thật lòng thật dạ tạ ơn Thái tử.
Nét mặt tươi cười kia thật sự quá chói mắt, trong một khắc ánh nắng rọi vào trong xe ngựa, Phượng Ly Ngô cảm thấy bờ môi của thiếu niên càng thêm
nổi bật giữa hàm răng trắng, khiến cho người ta bất giác nhớ tới tình
cảnh hai cánh môi quấn quýt lấy nhau, tư vị mút vào, dây dưa...
Phượng Ly Ngô chợt mất tự nhiên dịch chuyển thân thể, bởi vì trong khoảnh khắc đó, phía dưới của hắn, bất thình lình ngẩng lên...
Phượng Ly Ngô nhíu mày, cho rằng chẳng qua nam tử chính trực dồi dào tinh lực
thỉnh thoảng suy nghĩ xa xôi đều sẽ như thế. Hắn cũng không cho là mình
yêu thích nam sắc, chỉ là thiếu niên này còn nhỏ, nhìn qua có chút khó
phân biệt trống mái nên khiến cho người ta sinh ra chút hiểu lầm mà
thôi. Về sau Khương Hòa Nhuận trưởng thành, có lẽ không làm cho người ta suy nghĩ lung tung nữa.
Hơn nữa không biết tại sao, trên
người thiếu niên luôn mang theo mùi hương vô cùng dễ chịu, khác hoàn
toàn với mùi vị khó ngửi trên người nữ tử, khiến cho người ta nhất thời
khó tiếp nhận. Nếu như về sau gặp được một nữ tử có mùi hương giống như
thiếu niên, hắn nhất định sẽ nhét nàng ta vào trong phủ...
Còn như bây giờ, quân tử lúc này lấy thiên hạ làm trọng, thanh tâm quả dục một chút, cũng không có gì là không tốt.
Chỉ có điều Phượng Ly Ngô lúc này có thể không cảm thấy kiều diễm trong đầu mình và việc thống nhất thiên hạ có chút liên quan nào. Chỉ là hắn
không yên lòng khi được Khương Tú Nhuận ân cần lấy lòng, ngửi mùi hương
thơm ngát nhàn nhạt trên người thiếu niên này và nhìn thấy đôi môi đỏ
của hắn ta.
Khương Tú Nhuận cũng không biết, trong lòng
Thái tử, nàng đã bị ép nằm trên xe ngựa này, mặc cho Thái tử thưởng thức từng khúc thịt mềm mại trắng tuyết trên người...
Lúc tới
trước cửa cung điện, một màn kiều diễm trước đó Phượng Ly Ngô ảo tưởng
ra bị không khí u ám từ cửa cung canh gác nghiêm ngặt tản ra làm cho bay biến sạch bách.
Đối với nơi sinh ra và lớn lên từ nhỏ
này, Phượng Ly Ngô chưa từng có nửa phần nhớ nhung lưu luyến, thậm chí
mỗi lần vào cung, trong lòng hắn đều có phiền muộn khó nói nên lời.
Chỉ có điều, nhìn trên mặt hắn không thể nhìn ra được, khi gặp mẫu hậu trên mặt Thái tử chỉ có sự cung kính.
Thế nhưng trong lòng Úy Hoàng hậu lại ngập tràn phẫn nộ, mà sự phẫn nộ này
đã tích lũy nhiều ngày, chỉ chờ con trai tới đây rồi phát tiết hết lên
người hắn.
Chờ Phượng Ly Ngô cung kính thỉnh an xong, Úy
Hoàng hậu cười như không cười nói: "Thái tử, bổn cung nghe nói ngươi đã
trình danh sách tuyển Thái tử phi lên Lễ bộ, người đứng đầu danh sách
kia là Điền Oánh của Hàn Quốc... Nếu không phải chủ ty Lễ bộ tự mình
mang lên cho bổn cung xem, bổn cung quả thật không thể tin vào mắt
mình!"
Nói đến đây, gương mặt trang điểm tỉ mỉ có chút tức giận: "Bổn cung muốn nghe Thái tử nói một chút, Thái tử Đại Tề sa sút
tới cỡ nào mà lại muốn cưới một thê tử mang danh dâm phụ!"
Phượng Ly Ngô sớm biết lửa giận trong lòng mẫu hậu vì cái gì, hắn khẽ ngẩng
đầu, quét mắt nhìn Mao tổng quản đứng bên cạnh mẫu hậu, đối với một
người bị thiến gốc rễ mà nói, hắn quá mức cường tráng rồi...
Mặc kệ trong lòng có khuất nhục và phẫn nộ thế nào, sắc mặt Phượng Ly Ngô
cũng không thay đổi nói: "Điền Cơ tính tình ngoan ngoãn, cử chỉ thanh
nhã, là đứa con gái mà Hàn vương yêu thương nhất, cung quy lễ nghi không có lỗi sai nào, không biết mẫu hậu nhục mạ vương nữ Hàn Quốc như vậy là nghe lời xúi giục của người nào?"
Úy Hoàng hậu bị hỏi ngược tới nỗi nghẹn họng, nàng cũng không thể nói người thiết kế cái bẫy ở đạo quán kia là nàng.
Đáng hận là Phượng Ly Ngô giết sạch như vậy, những người biết rõ ẩn tình đều bị giết chết.
Nếu không phải thuộc hạ canh giữ ngoài cửa của Mao Doãn Sinh trở về bẩm báo rằng, có vô số thi thể được khiêng xuống từ trên núi, nàng cũng không
biết hai bà tử kia hành sự có thuận lợi hay không.
Nàng
vốn tưởng rằng dựa vào tính tình con trai của mình, bất luận có người
bày kế hay không, cũng sẽ không tha cho Điền Oánh bị bắt gian tại trận.
Nào ngờ con trai giết nhiều người như thế chỉ vì muốn che đậy chuyện xấu cho Điền Oánh, cũng giữ ý định muốn cưới nàng ta.
Trong lòng con trai, tiện nhân Hàn Quốc kia quả thật quan trọng hơn so với mẫu thân là nàng!
Nghĩ tới đây, ác cảm của Úy Hoàng hậu với Điền Oánh càng tăng thêm mấy phần!
Một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành Hoàng Thái hậu, thế nhưng hậu cung này
nàng vẫn muốn do nàng định đoạt, không cần phải có một Hoàng hậu được
con trai sủng ái!