Phượng Ly Ngô cau mày nghe, cảm thấy nếu không có người rắp
tâm kích động, dân gian sao có thể lan truyền lời đồn không rõ thực hư
như thế. Việc cấp bách bây giờ là làm yên lòng người, thế là hắn cùng
Quý Bỉnh Lâm bàn bạc một phen, sai người lấy ngân lượng trong quốc khố
đi mua dược liệu ở trong và ngoài thành để sắc thuốc miễn phí cho người
nghèo khổ.
Lúc Phượng Ly Ngô xử lý công vụ xong, trở lại trong cung thì phát hiện Khương Tú Nhuận đã không còn ở trong cung.
Sau khi Khương Tú Nhuận tỉnh lại, súc miệng sơ qua xong thì ra ngoài cung.
Chỉ có điều nàng cũng không trở về hành cung của mình mà sai người lấy
ra một chút tương tỏi lê trong hành cung. Bởi vì có bạn học cùng trường
ngày xưa của nàng cũng bị lây, nàng bèn cưỡi ngựa mang tỏi lê tới cho
bạn học đó, dặn dò người nhà của bọn họ cho bệnh nhân chấm bánh màn thầu với tương rồi ăn, có thể ăn nhiều thì ăn nhiều một chút.
Tỏi lê cay hắc, nếu như người ăn không hợp khẩu vị thì quả thật là nuốt không trôi.
Thế nhưng bạn học tốt ngày xưa không màng nguy
hiểm bị lây bệnh, tự mình đưa tới, cho dù không thích ăn thì cũng phải
cắn răng nuốt một miếng lớn.
Khương Tú Nhuận đi một vòng lớn, gần như chia hết số tương tỏi lê rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc này nàng tạm thời không thể trở về hành cung, bởi vì không chắc
tỏi lê thật sự có thể chữa bệnh hay không, nàng không dám tùy tiện về
phủ dẫn bệnh tật về cho con trai.
Vì vậy nàng bao hết khách sạn,
nghỉ trọ lại một đêm. Buôn bán ở kinh thành bây giờ vô cùng ế ẩm ít
khách, tùy tiện tìm một cái nhà vắng vẻ, Khương Tú Nhuận chọn ví trí yên tĩnh rồi nghỉ trọ.
Đi suốt một ngày, đầu óc nàng không có một
khắc ngừng lại, từ mấy ngày trước nàng hỏi thăm thì biết cây hoa mai ở
Dương gia bị bệnh rồi khô héo mà chết, bị Dương gia nhổ đi và vứt bỏ
rồi.
Có điều cái cây kia còn hay không cũng không quan trọng, nàng vẫn còn một cành. Mấy ngày trước, nàng bảo người bắt vài con chuột nhỏ
khỏe mạnh, nhốt một chỗ với cành mai kia và xem con chuột có phản ứng gì không.
Làm hai việc cùng lúc như vậy, phải mau chóng có kết quả,
giảm tổn hại của trận bệnh dịch này trong kinh thành xuống mức thấp
nhất.
Đêm đó Khương Tú Nhuận xa cách con trai, một mình trằn trọc
trong khách sạn, khó ngủ say nổi. Mà ngủ không được giống nàng cũng có
khối người.
Dương Như Nhứ chính là như vậy, nàng không chỉ không
ngủ được, còn thừa dịp ban đêm lén lút ra cửa phủ, được xe ngựa dẫn một
mạch tới vùng ngoại thành rồi vào trong một trạch viện.
Dương Như
Nhứ xuống xe ngựa tức giận muốn nổ phổi, xông thẳng vào chỗ người đứng
trong bóng đen nói: “Cây “Biệt lầu quốc xuân” ngươi cho ta rốt cuộc là
món đồ quỷ quái gì vậy? Tôi tớ hầu hạ nó sớm bị nó hại bị bệnh, nếu
không phải ta dặn cha nhanh chóng tìm cách đưa tôi tớ ra ngoài, chẳng
phải là sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết người ngửi thấy mùi hoa này đều sẽ sinh bệnh sao?”
Người kia hơi nghiêng người, hành lễ với
nàng nói: “Có cái gọi là phúc họa tương y [*], bông hoa kiều diễm như
hiển nhiên có thể giúp tiểu thư ngài một bước lên mây, leo lên vị trí
Hoàng hậu.”
[*] Trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Dương
Như Nhứ cảm thấy mình bị người ta lợi dụng, căm hận nghiến răng nói: “Ta thấy ngươi là muốn gây họa cho kinh thành thì có! Người đâu, bắt hắn
lại, lôi tới quan phủ hỏi tội!”
Người kia không sợ, còn cười khà
khà nói: “Bình Xuyên vương ba quận nhờ ta hỏi thăm sức khỏe tiểu thư,
tiểu thư phải chăng... muốn nói cho thiên hạ biết quan hệ của tiểu thư
ngài và Bình Xuyên vương?”
Bình Xuyên vương trong miệng người kia hiển nhiên là Nhị Hoàng tử Phượng Vũ bị đày đến ba quận.
Nhắc tới hắn, Dương Như Nhứ liền thấy hối hận.
Lúc Phượng Vũ chưa rời kinh thành, Dương Như Nhứ luôn gặp mặt vị Nhị
Hoàng tử biết làm người khác vui vẻ này trên yến hội.
Lúc trước
Thái tử và Nhị Hoàng tử tranh giành kịch liệt, Dương Như Nhứ có chút
lòng riêng, cũng không từ chối khi Phượng Vũ lấy lòng.
Phượng Vũ
kia là loại người có thủ đoạn vô cùng cao siêu, cuối cùng lại gài bẫy
nàng, nhân lúc hai người bí mật dạo chơi ở ngoại thành liền phát sinh
quan hệ. Dương Như Nhứ không vốn không muốn, nhưng sức lực nam tử quá
lớn, lúc đó liền mất đi trong sạch.
Đoạn thời gian đó, Dương Như
Nhứ hoảng sợ trong lòng, nhưng Nhị điện hạ lại trấn an nàng, một khi hắn đăng cơ sẽ phong nàng làm hậu.
Thế nhưng sau cùng, rốt cuộc không ngờ là Phượng Vũ bị đày tới biên cương làm vương, còn Phượng Ly Ngô leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Dương Như Nhứ quyết định che giấu
đoạn thời gian qua lại với Phượng Vũ, chỉ dựa theo kế hoạch ban đầu của
Dương gia gả cho Phượng Ly Ngô.
Thế nhưng Phượng Vũ lại dùng tư
tình của hai người uy hiếp nàng, còn nói tín vật mình giữ lại là vật
thiếp thân của nàng, xin Dương tiểu thư ở trong kinh thành phối hợp, nếu không thì hắn sẽ lộ ra tin tức, nói nàng thất trinh. Dù sao Phượng Ly
Ngô đang ước gì có cớ hủy bỏ hôn ước, chỉ cần phái người kiểm tra thân
thể nàng, lập tức biết thật giả.
Cứ như vậy, Dương Như Nhứ là quân cờ bị Phượng Vũ cầm chắc trong tay.
Dương Như Nhứ vì thế phẫn nộ hối hận không thôi, nhưng nhất thời lại không có cách nào khác. May mà Phượng Vũ cũng không yêu cầu nàng làm chuyện gì
quá đáng, chẳng qua chỉ thường viết vài lá thư tình, tiếp tục trêu chọc
nàng mà thôi.
Chỉ có điều lần này, hắn lại đưa tới một cây mai,
muốn nàng mời nhiều người nhà quyền quý trong thành Lạc An tới thưởng
mai. Dương Như Nhứ nhất thời không đoán ra tâm tư của hắn, chỉ nghĩ đơn
giản thưởng mai không có hại gì, đồng ý nghe theo hắn là được.
Thế nhưng không nghĩ tới, lại gây nên tai họa hại người ở trong ngoài kinh thành!
Chuyện đến nước này, Dương Như Nhứ mới giật mình, hành động lần này của Phượng Vũ cất giấu dã tâm thế nào, thật sự là có biết rõ cũng đã muộn.
Hiện tại nàng tức giận muốn bắt người, lại bị người được phái tới uy hiếp,
tức giận tới mặt đỏ bừng vì kích động, hai tay nắm thật chặt thành
quyền.
Đúng lúc này, người kia chậm rãi bỏ mũ áo choàng xuống, lộ
ra gương mặt đầy vết đao, nói với Dương Như Nhứ: “Dương tiểu thư, ta vẫn câu nói kia, phúc họa tương y, ý muốn của Bình Xuyên vương là quét sạch chướng ngại vật để lên ngôi, thế nhưng ý muốn của ngài chỉ sợ là muốn
mau chóng vào cung làm hậu đi. Nếu như lòng ngài không thay đổi, ta thật ra cũng có một diệu kế, có thể giúp tiểu thư sớm có được thánh tâm, vào cung xưng hậu...”
Người được phái tới chính là Tần Chiếu.
Hắn gặp kiếp nạn lớn. Thập tử nhất sinh, ngược lại nhớ lại không ít ký ức
kiếp trước. Hơn nữa hắn thân ở trong triều đình, càng biết rõ rất nhiều
việc mà Khương Tú Nhuận không biết.
Thế nhưng nếu không trải qua kiếp này, hắn cũng không nghĩ tới, hóa ra trận ôn dịch này lại là tác phẩm của Phượng vũ.
Ở kiếp trước, Phượng Vũ không hề làm nên trò trống gì, rất có thể vẫn ở
giang hồ lang thang ẩn náu, thế nhưng hắn thân là Hoàng tử làm sao sẽ
cam tâm sống phiêu bạt giang hồ, không nơi nương tựa? Cũng không biết ở
kiếp trước hắn dùng trò gì để dụ dỗ Dương Như Nhứ vào cung làm Tần, gây
ra nạn ôn dịch.
Chỉ là kiếp trước, Phượng Vũ giúp đỡ Dương Như Nhứ mua danh chuộc tiếng, rất có thể lúc đặt bẫy cũng cho Dương Như Nhứ
biết rõ về thuốc giải.
Mà kiếp này, Phượng Vũ rắp tâm muốn gây một hồi tai họa trong kinh thành, cũng không hề cho Dương Như Nhứ biết
thuốc giải bệnh dịch.
Phượng Vũ chỉ ra lệnh cho thuộc hạ làm thầy
thuốc bào chế mấy gói thuốc, ngoại trừ cho Dương Như Nhứ và mẫu thân
nàng ta ra, còn chuẩn bị một chút cho Khương Tú Nhuận.
Lúc đó
Phượng Vũ dặn dò rất kỹ, nếu là giai nhân Khương Tú Nhuận cũng bị bệnh
thì nghĩ cách tìm lang trung đưa thuốc cho nàng, nhưng nếu người khác bị lây bệnh, cho dù là thằng nhãi con nàng sinh dưỡng cũng không cho!
Trong các giấc mộng nối tiếp của Tần Chiếu, hắn nhớ mang máng là ở kiếp
trước, lúc đó Khương Chi nhờ Cơ Vô Cương ở quê hương giúp vận chuyển một số lượng tỏi lê lớn tới rồi cho Dương Như Nhứ rất nhiều nên nàng ta mới chế ra được phương thuốc giải.
Kiếp này, hắn uống thuốc giải, nếm kỹ quả nhiên là có mùi vị tỏi lê.
Hơn nữa lúc trước hắn ra hiệu Dương Như Nhứ cắt cành hoa cho Đậu Tư Võ,
chính là rắp tâm muốn truyền bệnh cho Phượng Ly Ngô. Thế nhưng từ mật
thám cài vào trong cung biết được, bất luận là Đậu Tư Võ hay Phượng Ly
Ngô đều bình yên vô sự.
Kiếp này bọn họ đều đi tới Ba Quốc, may mắn ăn đặc sản tỏi lê, chó ngáp phải ruồi miễn dịch với bệnh dịch cũng chẳng có gì lạ.
Trước mắt Phượng Vũ tính kế để Phượng Ly Ngô mất hết lòng dân cũng được rồi.
Chỉ có điều bệnh dịch thế nào cũng có một ngày biến mất, chẳng bằng cuối
cùng để Dương Như Nhứ giống như kiếp trước, giành được mỹ danh nương
nương cứu mạng người, giải trừ tình hình bệnh dịch uy hiếp Phượng Ly
Ngô, sớm ngày làm chủ hậu cung.
Bây giờ Tần Chiếu tự cảm thấy hiểu được tâm tư Khương Tú Nhuận rồi. Kiếp trước, nàng thân là vương nữ lại
bị nuôi dưỡng ở ngoại trạch nhận hết oan ức, kiếp này nàng trở thành Nữ
vương, làm sao có thể khoang dung cho Phượng Ly Ngô cưới người khác làm
hậu?
Chỉ cần Phượng Ly Ngô bị áp lực bởi bệnh dịch và dân sinh,
cưới Dương Như Nhứ vào cung, như vậy Tần Chiếu chắc chắn Khương Tú Nhuận cắt đứt quan hệ với Phượng Ly Ngô.
Nghĩ tới đây, Tần Chiếu quyết
định nói phương thuốc giải cho Dương Như Nhứ để nương nương cứu mạng
người xuất hiện ở thành Lạc An một lần nữa!
Đêm hôm ấy, Dương Như
Nhứ kích động rời đi. Nàng vội vã trở về tìm tỏi lê kiểm tra thử một
phen, nếu Tần Chiếu không hề nói dối, như vậy thời cơ của nàng tới rồi!
Nàng hiển nhiên là phải cố gắng nắm chặt một phen.
Một trận bệnh dịch, khắp nơi rục rịch. Có điều Khương Tú Nhuận cũng sớm biết kết quả.
Bởi vì lúc đưa tỏi lê tới, Khương Tú Nhuận từng dặn hạ nhân hầu hạ bạn học, nếu có tin tức tốt thì lập tức đến bẩm báo.
Ngày hôm sau, mấy tôi tớ của mấy bạn học liền vội vã tới khách sạn Khương Tú Nhuận ở tạm, vẻ mặt vui mừng báo cho Khương Tú Nhuận biết bệnh sởi của
chủ nhân trong phủ mình đã lui, cũng không phát sốt trở lại, tinh thần
trở nên tốt hơn rất nhiều.
Khương Tú Nhuận nghe xong, liền có thể chứng minh suy đoán về tỏi lê trong lòng của mình quả nhiên là đúng.
Nếu tìm được thuốc giải rồi, việc cấp bách là mau chóng chế biến nước canh
tỏi lê, phân phát cho dân chúng bị bệnh trong thành Lạc An.
Tương
tỏi lê trong phủ của nàng có hạn, trong cung cũng còn không nhiều, nếu
vận chuyển từ Ba Quốc tới thì mười ngày nửa tháng cũng chưa đến nơi, tới lúc đó cho dù biết phương thuốc giải cũng không có cách nào cứu bách
tính.
Nghĩ đến kiếp trước huynh trưởng chuẩn bị tỏi lê cho Dương
Như Nhứ rất sớm, nhưng hôm nay huynh trưởng không ở Lạc An và cũng sớm
cưới vợ sinh con, không thể lại có quan hệ với Dương Như Nhứ nên không
có khả năng chuẩn bị tỏi lê.
Chỉ là Khương Tú Nhuận lại nghĩ tới
một điều, Khương Chi không thể chuẩn bị, thế nhưng tẩu tử Ổn Nương lại
không thể bỏ qua cơ hội bán buôn đặc sản Ba Quốc như vậy.
Lúc đó
Ổn Nương thấy Phượng Ly Ngô và nhóm võ tướng thích ăn, con mắt đúng là
sáng lên, không ngừng bấm ngón tay giống như gõ bàn tính, nhất định là
nghĩ vận chuyển tỏi lê tới Đại Tề giá cả sẽ tăng bao nhiêu.
Ôm ý
nghĩ thử xem sao, nàng bèn đi tìm cửa hàng mới mở của tẩu tử Ổn Nương
trong kinh thành. Lệnh cho tiểu nhị kiểm tra các đơn mua bán khắp Đại Tề và các nước láng giềng, vậy mà thật sự tra được một thuyền tỏi lê vận
chuyển tới Đại Tề, ít ngày nữa sẽ tới Lạc An.
Thấy vậy, Khương Tú Nhuận mấy ngày liên tiếp ngủ không ngon giấc cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng yên lòng, lại hao tâm tốn sức suy nghĩ một chút, tên “canh nương nương” quá tục, đời này, thuốc giải cứu mạng sẽ nhận cái tên tao nhã gì đây?
Lại nói tới Dương Như Nhứ, vô cùng vất vả khổ sở mới mua được một giỏ tỏi
lê tại cửa hàng ở vùng khác, trở về cho người bệnh nặng thử một lần, kết quả đúng là có hiệu quả.
Trong lòng mừng rõ, nàng vừa báo phụ
thân để hắn dâng canh thuốc lên triều cho Hoàng đế, vừa tự mình mang
theo một nồi sắc thuốc thang, chuẩn bị làm theo cách của Tần Chiếu, đi
ra ngoại thành tự mình nấu thuốc.
Thế nhưng đi cả một đường mệt
nhọc mới tới ngoại ô kinh thành, bọn người hầu tìm kiếm chỗ dựng lều bắc nồi lại vội vã trở về nói: “Bẩm tiểu thư, nơi tốt ở đường đều bị người
ta chiếm rồi, không biết người nào bắc nồi thuốc từ rất sớm, nấu thuốc
cho mọi người rồi ạ.”
Dương Như Nhứ hừ lạnh trong lòng, không biết kẻ nào mua danh chuộc tiếng nấu vài chén thuốc lừa người, bèn coi
thường hỏi: “Người nào nấu thuốc?”
Người hầu kia nói: “Còn chưa có hỏi ra ạ, chỉ biết tên chén thuốc huyễn hoặc mơ hồ, tên gì nhỉ... Canh thánh nữ ạ!”