Dương Như Nhứ nghe thấy cái tên này thì chau mày, cảm thấy thật là bất nhã, là loại canh gì mà lại xứng gọi thánh nữ?
Nhưng khi nàng vén rèm xe ngựa lên, sắc mặt lại hơi thay đổi. Bởi vì nàng
trông thấy người đứng ở bếp là một người vấn tóc rất cao, ăn mặc gọn
gàng, tay áo hẹp, quần dài. Nữ tử này chính là Dao Cơ lúc trước, bây giờ là Nữ vương Ba Quốc Khương Tú Nhuận.
Chỉ thấy nàng ta cười nói tự nhiên, đứng ở ngoài thành Lạc An, nơi ngã tư
đường ngựa xe qua lại nhiều nhất, tự mình nấu thuốc xới canh, phân phát
chén thuốc cho dân chúng qua lại.
Những bách tính nhận và uống canh thuốc xong, người nào cũng thở phào nhẹ
nhõm như trút được gánh nặng. Có người nói Nữ vương đã ở đây năm ngày
rồi, cứu chữa vô số bách tính nghèo khổ, lại không thu chút tiền nào.
Một ông già ôm
cháu nhỏ cảm động nói: “May mà Nữ vương Ba Quốc từ bi, mang đặc sản quả
tiên của thánh nữ Ba Quốc tới sắc thuốc, bằng không cháu gái ta đã mất
mạng, phải xuống Hoàng Tuyền rồi...”
Một người khác lập tức tiếp lời nói: “Đúng vậy, lúc đầu Nữ vương dẫn người
bắc bếp nấu lên ta còn không tin, mấy người làm quan người nào cũng ở
trong phủ trạch, sợ ôn dịch không dám ra ngoài, nàng thân là Nữ vương
không sợ chết ra ngoài sắc thuốc, chẳng phải là lừa gạt sao?”
Hắn nói ra lời này, cũng là nói ra tiếng lòng mọi người.
Lúc này nếu như là nương nương trong cung hoặc là mệnh quan triều đình thì
cũng dễ hiểu, suy cho cùng là người bề trên yêu dân như con. Thế nhưng
vị Nữ vương Ba Quốc này rõ ràng không phải người Tề triều, vì sao bất
chấp nguy nan vì con dân Đại Tề như vậy?
Nữ vương kia thật sự quá đẹp, cộng thêm nụ cười trên mặt nên có vẻ bình dị gần gũi, cho dù bên cạnh có thị vệ mặc áo giáp, cũng có thanh niên bạo
gan lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi Nữ vương, ngài là một Quốc quân nước ngoài,
vì sao xả thân vì bách tính Đại Tề như vậy?”
Khương Tú Nhuận nghe xong hơi mỉm cười nói: “Thiên tai khó lường, các ngươi có thể có may mắn như vậy, hiển nhiên là bởi vì trời xanh ban cho Đại Tề
một vị minh quân hiền đức. Lúc trước khi Tề Tiên vương còn sống, đã từng hứa mãi hòa hợp với Ba Quốc, nếu có người dám xâm phạm Ba Quốc, cho dù
Đại Tề cách ngàn núi thì cũng sẽ phái kỵ binh giải nguy cho nước bạn. Về sau Nhung Quốc xâm chiếm, tiếc rằng Tiên vương không còn, Ba Quốc chúng ta đều cho rằng Tân quân Đại Tề đã quên hứa hẹn trước đây... Không nghĩ tới...”
Nàng còn chưa nói hết,
thanh niên bạo gạn đó đã nói tiếp: “Không nghĩ tới Tân quân của chúng ta lại dẫn binh lên đường, vượt ngàn núi vạn sông trợ giúp Ba Quốc, đánh
lui Nhung binh!”
Mắt Khương Tú Nhuận không từ lúc nào rưng rưng nước mắt, nói: “Thánh Đức Nhân Quân [*] coi
trọng hứa hẹn, tuân theo lệnh cha như vậy, trời xanh sao dám bạc đãi?
Lúc trước Thánh Vũ đế ở Ba Quốc thưởng thức tỏi lê này, nghe nói quả này có công hiệu giải độc thần kỳ, bèn cố ý sai người xếp lên thuyền, mang
về quê hương Đại Tề, không nghĩ tới may mắn thế, công dụng của quả này
vừa hay có thể chữa bệnh dịch nên mới có thể cứu vạn dân khỏi nước sôi
lửa bỏng. Quả này ở Ba Quốc gọi là tỏi lê, được Thánh Vũ đế khâm ban tên mới là quả thánh nữ.”
[*] Đế vương có đạo đức cao và lòng nhân từ.
Mọi người nghe xong, nhất thời bừng tỉnh, khó trách gọi canh thánh nữ, đây
là chén thuốc quả tiên thánh nữ sắc ra, đương nhiên là gọi canh thánh nữ rồi!
Nói tới chỗ này, Khương Tú
Nhuận cố gắng hít một hơi, dường như kìm nén xúc động chan chứa trong
lòng, nói tiếp: “Dũng sĩ Đại Tề vì Ba Quốc yếu ớt mà đổ máu, tình nghĩa
như vậy, con dân Ba Quốc chúng ta ghi nhớ trong lòng. Ta bây giờ chỉ là
sắc chén thuốc cho bách tính mắc bệnh nặng mà thôi, Quân chủ Đại Tề và
bách tính nhân nghĩa, trên dưới Ba Quốc suốt đời khó quên!”
Lời nói này nói ra từ miệng Nữ vương quyến rũ mê người, đặc biệt làm cảm động lòng người.
Tuy rằng dân gian bấy lâu nay chứa chất oán hận bởi vì việc Phượng Ly Ngô hao tiền tốn của trợ giúp Ba Quốc ở ngàn dặm xa xôi.
Thế nhưng hiện tại nghe vị Nữ vương gần gũi bình dị này giải thích, nhất
thời bừng tỉnh, xúc động vì Tân đế là vì tôn kính di chiếu của Tiên
hoàng nên mới giúp đỡ Ba Quốc.
Sự đời chính là như thế, thường dễ dàng bỏ qua.
Lúc trước bách
tính lầm tưởng Tân đế Đại Tề vì mê luyến sắc đẹp Nữ vương Ba Quốc nên
mới không để ý phản loạn ở ba quận Tề Quốc, chạy tới trợ giúp Nữ vương
chống lại Nhung Quốc.
Mỹ nhân chỉ có một, dân chúng thấp cổ bé họng lại không được chia phần, hiển nhiên
người nào cũng tức giận vô cùng. Hiện tại là bởi vì Tân đế mời Nữ vương
Ba Quốc về nên mới có Nữ vương dùng đặc sản Ba Quốc cứu dân chúng cả
thành, dân chúng tự cảm thấy mình cũng có một phần công lao trong việc
giải cứu Ba Quốc, bây giờ Nữ vương xúc động giống như là cảm tạ chính
mình. Lúc này không biết ai dẫn đầu hô to khẩu hiệu “Tề Quốc Ba Quốc đời đời bang quốc [*]””Hai nước mãi mãi là đồng minh”, lòng dân chúng vui
mừng xúc động, nhao nhao hùa theo hô to, trong lúc nhất thời tiếng hô
cao vang không ngừng, làn sóng âm thanh vang lên tận trời cao.
[*] Hai nước cùng nhau tồn tại như một thể, dựa vào nhau, giúp đỡ nhau.
Chỉ có một người trốn trong xe ngựa tức giận tới nỗi mặt trắng bệch, chính là Dương Như Nhứ.
Tình cảnh này, Dương Như Nhứ xuống xe bắc nồi, bách tính cũng chỉ cho rằng
bởi vì nàng bị Nữ vương cảm hóa mà tới giúp sức, thêu hoa trên gấm mà
thôi.
Khương Tú Nhuận cũng hao tâm
tốn sức ngước mắt nhìn xe ngựa Dương gia một chút, nếu nàng đoán không
sai, Dương tiểu thư kia suýt chút nữa đã sắc ra một chén canh nương
nương tế thế cứu người rồi.
Ngay sau đó, Dương Như Nhứ tức giận lệnh phu xe quay đầu ngựa, trực tiếp trở về
Lạc An. Thế nhưng đi về nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện chết
người, nàng đã báo phương thuốc cho phụ thân, sau khi phụ thân nghiệm
chứng như nhặt được vật báu, trời vừa sáng đã vô cùng vui vẻ lên triều
chuẩn bị dâng phương thuốc lên vì lập một công lớn trước mặt Tân đế.
Hiện tại Nhã Luân Nữ vương đã sớm biết phương thuốc, phụ thân lại tới vương
đình dâng phương thuốc lên, chẳng phải là bắt chước sao? Không chỉ không có công lao còn sẽ bị người khác chế nhạo, thế nhưng chính mình lại
không có cách gì liên lạc ngăn cản phụ thân.
Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù phụ thân chậm một bước cũng không sao, phụ thân
dâng thuốc dẫu sao cũng là xuất phát từ lòng tốt. Đến lúc đó nếu có
người hỏi, mình chỉ cần nói là trong lúc vô tình lấy được phương thuốc,
cũng sẽ không có người hoài nghi.
Thế nhưng lúc nàng vừa xuống xe ngựa thì đã thấy phụ thân vệ quốc công
Dương gia vốn nên vào triều nổi giận đùng đùng, đi tới liền hung hăng
tát Dương Như Nhứ một cái.
Từ nhỏ
đến lớn Dương Như Nhứ chưa từng bị phụ thân chạm tới nửa đầu ngón tay,
bây giờ bị đánh ngã trên mặt đất, nửa mặt tê rát, nhất thời kinh ngạc
nghi ngờ không thôi, quên cả khóc, chỉ ngẩn người ngồi quỳ dưới đất nhìn phụ thân.
Vệ quốc công chỉ thẳng
vào nàng, đầu ngón tay run run cả nửa ngày rồi mới căm hận nói: “Nếu
không phải nửa cuộc đời lão hủ cố gắng làm chuyện tốt, ngày hôm nay đã
bị ngươi hại chém đầu cả nhà, cửa nát nhà tan rồi!”
Có câu nói thiện ác có quả.
Hóa ra tuổi trẻ vệ quốc công đi chơi, lúc nhìn thấy một người ăn mày cường
tráng quỳ ở ven đường, vóc người to khỏe khá khác với tất cả mọi người,
cũng không có vẻ bi thương xin ăn. Hắn nổi lên hứng thú nên cho người ăn mày cường tráng này một thỏi vàng, người ăn mày hỏi tên của hắn rồi mới đứng dậy rời đi.
Hôm nay lúc ngồi
xe ngựa vào triều, có người bỗng nhiên trèo qua gầm xe, tiến vào trong
xe, lúc đó Dương lão gia bị dọa nhảy lên, cho rằng có kẻ xấu ám sát, vừa muốn la lên thì người kia đã xông lên phía trước rồi dùng tay bịt miệng hắn lại, khẽ nói: “Ân công còn nhớ ta không? Năm đó ngài cứu ta khỏi
cảnh khốn cùng, hôm nay ta liều mạng trả ơn cho ngài.”
Vệ quốc công nhìn kỹ một hồi vẫn không nhận ra người này. Mãi tới khi hắn
nói ra chuyện tiền thưởng năm xưa vệ quốc công mới nhận ra người tới là
người ăn mày cường tráng. Người kia nói hắn hiện tại là ám vệ của Thánh
Vũ đế, ngày hôm trước tuân mệnh Nữ vương Ba Quốc đi điều tra “Biệt lầu
quốc xuân” của Dương gia, cũng đưa cành hoa này tới Ngự Y viện.
Bởi vì chuyện này có liên quan tới Dương gia, lại khá kỳ lạ nên hắn ngầm
chú ý, may mắn nghe trộm được ngự y nói chuyện, mới biết bệnh dịch có
khả năng là do cây mai hiếm có của Dương gia gây ra.
Tuy rằng Dương gia sớm thiêu cây mai sinh bệnh kia rồi, nhưng một cành giữ lại đưa cho Đậu Tư Võ đã trở thành nhược điểm.
Vệ quốc công nghe xong lời này quả thực như thấy sấm sét giữa trời quang
vậy, lại nghĩ tới con gái dâng ra phương thuốc, tuy rằng thấy rất nhiều
chỗ kỳ lạ, thế nhưng con gái mình có thể hiểu biết nên tìm ra thuốc
giải, hắn cũng không nghi ngờ. Giờ khắc này, ngay cả lòng giết con gái
hắn cũng có, đây là muốn hại Dương gia hắn bị diệt tộc đấy.
Thế nhưng việc quan trọng lúc này là làm sao sửa chữa sai lầm.
Vị hán tử này đã lên chức làm ám vệ của Phượng Ly Ngô, cũng tính là người
biết tình hình nên đã trộm cành mai thừa từ Hình bộ đi tiêu hủy rồi.
Vệ quốc công hơi an lòng một chút, nếu chứng cứ đã bị ám vệ này trộm đi,
Thánh Vũ đế liền không còn cách nào chứng minh bệnh dịch có liên quan
với Dương gia. Với địa vị Dương gia, cho dù là Đế vương cũng không cách
nào động tới, năm đó Hoàng hậu vụng trộm với nam nhân cũng còn có thể
trở mình, mình hoàn toàn có thể noi theo Úy gia thề thốt phủ nhận đến
cùng.
Làm như vậy đương nhiên sẽ
chọc giận Thánh Vũ đế, thế nhưng việc cấp bách trước tiên cũng chỉ có
thể chú ý trước mắt, chờ qua cửa ải này thì suy nghĩ thêm làm sao sửa
chữa, giảm bớt lửa giận của Thánh Vũ đế.
Đã tới vương cung, Dương lão gia vội vàng xuống kiệu rồi tìm Uý gia và mấy thế gia lớn đang chờ vào triều. Chỉ nói Thánh Vũ đế ngầm có thái độ
muốn xuống tay với Dương gia, thế gia gắn bó như môi với răng, cần phần
bảo vệ trợ giúp đỡ nhau, vân vân.
Mấy ngày nay lên triều, chủ yếu là bàn bạc xử lý bệnh dịch như thế nào.
Phượng Ly Ngô quả nhiên trời vừa sáng đã có chuẩn bị, trước tiên là chất vấn,
bày ra danh sách người bị trúng độc sau khi tham gia tiệc thưởng hoa ở
Dương gia, hỏi thẳng gia chủ Dương gia vệ quốc công giải thích như thế
nào đây.
Mắt nhìn xuống vệ quốc
công, Phượng Ly Ngô hỏi: “Dương khanh, ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho trẫm biết tại sao lại như vậy không?”
Vệ quốc công vội vàng nói: “Vương thượng, thần không biết mấy vị quý nữ
phát bệnh trước tiên. Cũng không biết tất cả các quý nữ tưới phủ Dương
gia dự tiệc đều phát bệnh hay là chỉ có một bộ phận quý nữ phát bệnh?
Trừ phi toàn bộ nhóm quý nữ đều phát bệnh, nếu không thì hẳn là nhóm quý nữ bị lây dịch bệnh ở trên đường.’
Phượng Ly Ngô lạnh lùng nói: “Nói như vậy, Dương khanh cho rằng không có liên quan gì với Dương gia?”
Vệ Quốc công quyết liều mạng, chỉ nói Dương gia bị kẻ gian hãm hại, thánh
thượng chớ bị lừa gạt, xin thánh thượng lấy chứng cứ Dương gia phạm tội
làm hại cả kinh thành ra.
Lúc hộp gỗ đựng cành mai bưng lên, văn võ cả triều đều sợ hãi bịt mũi lại, chỉ lo
trong hộp kia quả thật chứa hoa độc lan truyền dịch bệnh.
Nhưng lúc hộp gỗ mở ra, bên trong lại trống rỗng, căn bản không có cây cành hoa mai đặc biệt của Dương gia.
Lần này, sắc mặt Thánh Vũ đế u ám.
Các thế gia khác thông đồng với nhau thì lại dồn dập góp ý kiến, cố gắng thanh minh cho Dương gia.
Thế gia đều có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Hôm nay nếu bỏ mặc Dương
gia ngã vì lời bịa đặt vô căn cứ, như vậy những nhà khác cũng môi hở
răng lạnh, sớm muộn cũng có kết quả giống nhau.
Thế gia ngày thường đấu đá nhau kịch liệt, lần này cũng đồng lòng hiếm thấy, dốc hết sức bảo vệ Dương gia.
Cuối cùng chuyện này giống như chuyện Hoàng hậu năm đó vụng trộm vậy, không
cần lý lẽ cứ thế cho qua, thế nhưng Hoàng đế tới lúc này lại cho rằng
Dương Như Nhứ chủ trì thịnh yến Dương gia xúi quẩy, mời ẩn sĩ tới xem
thử xem bát tự tốt hay không tốt với vận mệnh Đại Tề, ẩn sĩ cho là bát
tự nữ tử này yếu, không kham nổi vị trí Quốc mẫu của một nước.
Nếu bình thường Phượng Ly Ngô nói ra loại lời vấy bẩn danh tiếng con gái
này, vệ quốc công sẽ dẫn đầu toàn bộ người trong tộc tới tông miếu hoàng thất của Phượng gia xin cứu giúp, thỉnh cầu các Tiên hoàng hiển linh,
trả lại trong sạch cho con gái.
Thế
nhưng bây giờ, hắn biết rõ Dương gia đuối lý, lỗ thủng thiên tai đại họa vừa mới dùng bùn nhão trát lấp đi, đâu còn sức lực chọc ra cái lỗ thứ
hai?
Thánh Vũ đế bị cái hộp trống
rỗng chọc giận tới nỗi rút đao chém người, bây giờ vừa mới nuốt xuống
tức giận, cố ý mắng con gái là sao chổi, quyết ý muốn giải trừ hôn ước
lúc trước, vệ quốc công cũng không dám nói gì phản bác.
Nếu không, chỉ sợ Thánh Vũ đế không mặc kệ tất cả, làm ra hành động gì đó gây bất lợi cho Dương gia.
Vì thế vệ quốc công bình định tình hình rối loạn trên triều rồi nóng nảy trở về dạy dỗ con gái.
Trờ về từ ngoài thành, Khương Tú Nhuận dùng tỏi lê nấu nước tắm, sau khi
tắm gội sạch sẽ cũng mới biết việc trên triều đình Đại Tề hôm nay từ
miệng Thiển nhi.
Tin tức này hiển nhiên là Đậu Tư Võ làm lộ ra.
Bởi vì bệnh dịch, hai người lại quay về với nhau, thân mật lại một lần nữa rồi.
Lúc Bạch Thiển nói tới cái hộp, tức giận nói: “Thật sự là thất bại trong
gang tấc, không biết người nào to gan bao che cho Dương gia như vậy.”
Khương Tú Nhuận lại lắc đầu nói: “Ngươi thật sự cho rằng thị vệ bệ hạ nuôi là
người ngồi không sao? Vật chứng quan trọng như vậy sẽ biến mất dễ dàng
như vậy à? Cho dù có cành mai kia, con thuyền lớn như Dương gia cũng
không thể bị lật đổ như vậy. Không dâng sóng lớn lên, chưa biết chừng sẽ lật đổ con thuyền khác. Bệ hạ ôm tâm lý nắm chắc rồi, phen này, chẳng
qua là rung cây dọa khỉ mà thôi.”