Họa Quốc Yêu Cơ

Chương 133


trướctiếp

Thế là nàng vội vã gọi Cơ Vô Cương tới, bảo hắn tăng cường thêm mật thám tới Đại Tề thăm dò động tĩnh.

Sóng gió ở Đại Tề không chỉ Khương Tú Nhuận chú ý, các nước khác đều lẳng lặng chờ tin tức tân quân Đại Kề kế vị, lo lắng thấp thỏm tân quân thay đổi hướng đi với các nước.

Cho nên hội minh các nước nhỏ ở biên cương Tây Bắc lần này rất quan trọng.

Năm nay chủ nhân hội minh tới lượt Ba Quốc. Quốc quân Khương đặc biệt nóng lòng với chuyện xuất hiện trước mặt các vương nước khác.

Mà lúc minh hội, nước chủ nhà phải thao luyện binh mã thể hiện thực lực quốc gia, mời các vương tới tụ họp cùng duyệt binh.

Có điều tuy Ba vương có lòng khoe khoang nhưng vốn liếng ít ỏi.

Trọng trách diễn binh tự nhiên là giao phó cho Thân Hoa gánh vác – người kế thừa vị trí của Thân Ung.

Đáng tiếc Thân Hoa cõng tên tuổi Tướng quân nhưng ngay cả yên ngựa cũng chưa từng sờ qua. Cuối cùng trọng trách thao luyện rơi vào người phó tướng Kim Khuê.

Kim Khuê bốn mươi lăm tuổi, là võ tướng mà Thịnh Diệp tướng quân đã thoái ẩn một tay dẫn dắt. Chỉ là trải qua thời gian dài, làm thuộc hạ cho Thân gia không thể phát huy năng lực, chỉ giữ chức vụ bách phu trưởng.

Lần này nếu không phải bởi vì diễn tập không tốt sẽ bị mất mặt, Thân Hoa thật sự cuống lên thì sẽ không cất nhắc Kim Khuê lên làm võ tướng.

Lúc trước Thiển nhi vào quân doanh, bởi vì công phu cẳng chân [*] tốt nên được Kim Khuê chọn vào trung đội trăm người của hắn. Hiện nay bách phu trưởng nhận chức vụ phó tướng, Thiển nhi bèn đảm đương chức vị bách phu trưởng lúc đầu của Kim phó tướng.

[*] Công phu cẳng chân một trong những quyền thuật của Trung Quốc. Dân gian truyền ngày xưa Võ Tòng dùng túy quyền đánh Tưởng Môn Thần cũng dùng công phu cẳng chân đó ngọc hoàn cước, uyên ương cước.

Không phải Kim Khuê xem trọng nữ tử Bạch Thiển, thật sự trong trăm người ở đây, chỉ có Bạch Thiển thuộc binh thư, ngoài ra còn biết và viết chữ.

Tuy rằng Kim phó tướng phí rất nhiều công sức mới nhận ra hàng chữ như con giun Bạch Thiển viết là binh pháp Tôn Tử, tuy chữ không dễ nhìn nhưng cũng có thể nói là văn võ song toàn!

Nhân tài như vậy ở đâu cũng không thể bị mai một.

Vì chúc mừng Bạch Thiển lên chức, Khương Tú Nhuận cố ý ra lệnh dưới bếp chuẩn bị một bàn thức ăn ngon thưởng cho nữ yướng quân tương lai.

Chuyện này khiến cho Bạch Thiển thụ sủng nhược kinh [*], nói: “Tiểu chủ tử, ngài làm như vậy nô tỳ không nhận nổi!”

[*] Vì được sủng ái mà lo sợ.

Khương Tú Nhuận đang hướng về vật nhỏ muốn chui vào trong ngực mình, ôm lấy bé con muốn ăn sữa, hôn một cái vào gương mặt non nớt của Bảo Lý, sau đó nói với Bạch Thiển: “Khế ước bán thân của ngươi và tỷ ngươi vốn không còn, lúc ngươi vào quân doanh, ta đã xé khế ước đi rồi, sau này tuyệt đối không thể ở trước mặt người khác nói ra chuyện ngươi từng làm tỳ nữ cho ta.”

Bạch Thiển sững sờ, nói: “Tiểu chủ tử, ngài không cần ta nữa sao?”

Khương Tú Nhuận nói: “Ta sao lại không cần ngươi nữa. Ta đưa ngươi vào quân doanh chính là hy vọng ngươi có thể nữ tướng quân đầu tiên trong tất cả các nước. Chỉ là người đời coi trọng xuất thân, nếu biết được ngươi từng là tỳ nữ của ta, ngươi muốn trở thành tướng quân phải khó khăn hơn rất nhiều.”

Bạch Thiển nghe thấy Khương Tú Nhuận không phải không cần nàng ấy, lúc này mới yên tâm rồi lại cười khổ nói: “Nữ tướng quân? Tướng quân Ba Quốc này khó làm lắm, binh sĩ yếu tới nỗi giống như con gà con vậy, dẫn theo binh lính như thế, nếu thật sự có chiến sự xảy ra, rất có thể còn chưa được hưởng uy phong của tướng quân đã bị bắt lấy tế cờ rồi!”

Khương Tú Nhuận thở dài một hơi, nàng biết rõ Bạch Thiển nói sự thật.

Quân đội Ba Quốc mục nát từ gốc rễ, từ trên xuống dưới đều là bùn nhão. Những năm này Thân gia nắm giữ triều chính, một lòng chỉ muốn ôm tiền. Ai cho Thân gia nhiều vàng thì người đó có thể làm thống lĩnh tướng quân, người nào cũng giống như Thân Hoa, chưa từng sờ qua nón giáp sắt và đao kiếm.

Mà trở thành thống lĩnh cũng cần phải hồi lại vốn, sau khi nhậm chức thì tìm cách cắt xén lương bổng cấp dưới, tìm cơ hội kiếm tiền riêng từ quân giới, trong một năm binh sĩ không có mấy bữa no, như vậy thì làm sao binh sĩ chịu bán mạng?

Tướng chẳng ra tướng, binh chẳng ra binh, chẳng trách lúc trước binh sĩ Lương Quốc còn chưa tới, tướng quân Ba Quốc đã mặc thường phục ôm vàng chạy trốn, quan quân và binh sĩ cấp dưới cũng răm rắp học theo, lập tức giải tán, thế là Lương Quốc không tốn một binh một tốt đã chiếm được Ba Quốc.

Nếu giống như Nhung Quốc, mặc dù là nước nhỏ chật hẹp nhưng không sợ liều mạng, tiếng gào thét của mỗi người trong quân đội giống như tiếng gầm của hổ sói. Dù cho Ba Quốc là nước nhỏ, nhưng có quốc gia nào dám xem thường như bây giờ?

Mặc dù Khương Tú Nhuận biết chỗ mẫu chốt, thế nhưng làm gì được khi Thân Hoa cắn chặt binh quyền không buông, việc quân đội nàng nhất thời không thể nhúng tay vào được chút nào. Bây giờ đẩy tướng tài như Bạch Thiển vào trong hầm phân thối nát của Ba Quốc, thật sự là có lỗi với nữ tướng quân tương lai.

Nhưng hiện nay việc dọn dẹp hố phân này chỉ có thể dựa vào phó tướng Kim Khuê và Bạch Thiển mà thôi.

Im lặng chốc lát, Khương Tú Nhuận nói: “Kim Khuê tướng quân là trưởng bối rất có tài, bất luận thống lĩnh quân đội hay là luyện binh đều giỏi. Bây giờ ngươi trở thành bách phu trưởng, tạm thời học hỏi Kim tướng quân ít nhiều đi.”

Bạch Thiển gật đầu nghe lời.

Khương Tú Nhuận lại nói: “Thái tử điện hạ Tề Quốc phái thị vệ tới bí mật theo dõi ta, thế nhưng mấy người kia ngày nào cũng lang thang, chưa quen với cuộc sống nơi đây, còn lâu rồi chưa trở về Đại Tề, hình như ngân lượng trong người cũng dùng hết rồi. Nếu cứ chịu đựng như thế mãi, không vào nhà dân cướp của thì sẽ phải đi ăn xin ở bên đường.

Đã từng quen biết, ta cũng hổ thẹn nếu bọn họ thật sự đi ăn xin, bèn cho bọn họ chút tiền tiêu vặt hàng tháng sống qua ngày, thu xếp cho ở một một nơi gần trạch viện. Những người này, ngươi cũng quen biết, đều là tinh binh lựa chọn từ trong quân doanh của điện hạ, nếu tiêu tiền của ta, chung quy phải làm cho ta một số chuyện. Nếu như ngươi có khó khăn gì, không muốn lúc nào cũng quấy rầy Kim phó tướng thì có thể đi thỉnh giáo bọn họ một vài biện pháp luyện binh.”

Thiển nhi nghe xong, ngược lại có chút nghi ngờ nói: “Thái tử điện hạ như vậy là vì biết ngài sinh tiểu Hoàng tử sao?”

Khương Tú Nhuận lắc đầu, bình tĩnh nói: “Chỉ sợ là Thái tử quên mất những người hắn phái đi này rồi, cho nên không giúp đỡ bọn họ, những người này đều là người liều mạng trung thành nghe lời, điện hạ không gọi về thì tuyệt đối không dám tự mình về nước, dẫu đói cũng muốn chết đói ở trước cửa phủ của ta.”

Thật ra Khương Tú Nhuận cảm thấy nếu Thái tử điện hạ thật sự quên mình là tốt nhất. Dù sao đi nữa nàng chỉ là giúp đỡ mấy người quen biết từ ngày xưa, nuôi bọn họ ở Ba Quốc tới già cũng tốt, tránh cho bọn họ đói không chịu nổi nữa, bị bức điên chạy về trước mặt Phượng Ly Ngô gây ra thị phi không đáng có.

Sự thật chứng minh, Phượng Ly Ngô quả thật bận chuyện lớn tới nỗi long trời lở đất, làm gì chú ý tới chỗ Trắc phi vứt bỏ trượng phu ở nơi nước nhỏ biên cương này.

Không lâu sau lại truyền tới tin tức chấn động thiên hạ: Không quá ba ngày, Đại Tề đã tiêu diệt Ngụy Quốc.

Tin tức truyền ra, các nước xôn xao.

Điều này cũng khiến cho Khương Tú Nhuận cực kỳ khiếp sợ.

Một là, kiếp trước lúc này chưa từng xảy ra việc Tề diệt Ngụy.

Thứ hai là, Phượng Ly Ngô ra tay hung ác quả quyết như thế, khiến lòng nàng nảy sinh lo lắng sâu sắc, sợ rằng Phượng Ly Ngô chiếm đoạt các nước xong, khẩu vị ngày càng tăng lên, nói không chừng lúc nào đó sẽ mở rộng lãnh thổ tới biên giới Tây Bắc, bất thình lình triển khai quân sự với Ba Quốc, nếm thử Tây Bắc để lót dạ và thay đổi khẩu vị.

Khó mà nói Quốc quân Khương sợ sệt hay kích động, chỉ bảo mật thám tỉ mỉ tìm hiểu xem Tề Quốc tiêu diệt Ngụy Quốc như thế nào.

Mấy ngày sao, tin tức của mật thám cuối cùng cũng báo lại.

Hóa ra là Phượng Ly Ngô phái sứ giả mời Ngụy vương tới gặp, nói phát hiện một mỏ vàng gần một tòa thành nhỏ ở biên cảnh Tề Ngụy, cần hai bên cùng nhau bàn bạc công việc khai thác và phân phối như thế nào, địa điểm cũng quyết định ở tòa thành nhỏ này.

Mấy vị hiền thần Ngụy Quốc cho rằng Tề vương bị thương, lúc này Phượng Ly Ngô đang phải tìm cách làm sao trở thành vương, đâu có rảnh rỗi bận tâm mỏ vàng, việc này có bẫy, tất cả khuyên Ngụy vương không nên đi gặp mặt. Mặc dù Ngụy vương có chút nghi ngờ, nhưng một là tham mỏ vàng, hai là sợ nếu không đi sẽ chọc giận Phượng Ly Ngô, cho Tề Quốc cớ tấn công. Nghĩ tới nghĩ lui, ôm hy vọng may mắn, Ngụy vương cuối cùng cũng đi tới thành nhỏ theo ước hẹn với Phượng Ly Ngô.

Kết quả vừa tới thành nhỏ, Ngụy vương và mấy vị đại thần đi theo bị Tề Quốc bắt lại, đưa tới thành Lạc An.

Sau khi bắt được Ngụy vương, Phượng Ly Ngô lập tức phái binh tấn công Ngụy Quốc. Kênh đào xây dựng kia, lúc này thật sự trở thành pháp bảo bày binh bố trận. Sau một đêm, tinh binh dũng tướng Đại Tề bao phủ dày ở bốn phía đô thành Ngụy Quốc.

Ngụy vương bị bắt, đô thành bị bao vây tới nỗi nước chảy không lọt, mấy vị đại thần trong triều ai cũng từ chối không muốn dẫn đầu chống đối Tề Quốc, thế là binh sĩ Tề Quốc tiến quân thần tốc, thuận lợi chiếm đóng đô thành Ngụy Quốc.

Sau khi chiếm được Ngụy Quốc, Phượng Ly Ngô lấy danh nghĩa Đoan Khánh đế bệnh tình nguy kịch, bổ sung việc tuyên đọc chiếu thư vốn nên đọc trước khi thảo phạt.

Trong chiếu thư ra sức vạch ra mấy tội lớn của Ngụy vương: Một là không lo lắng cho vốn liếng của dân chúng, không quan tâm tới dân sinh. Trong mười năm Ngụy vương lên ngôi xây năm mươi lâm viên [*], bảy tòa hành cung, khiến lao dịch tràn lan, cuộc sống nhân dân khó khăn. Hai là ngăn chặn đường cho dân nói. Có ba quan can gián khuyên can Ngụy vương dừng lao dịch, giảm thuế má cho bách tính tu dưỡng, tích trữ quốc lực, thế nhưng Ngụy vương không nghe lời khuyên can, bãi chức quan một người, bỏ tù hai người, khiến cho các quan lại khác tức giận mà không dám nói. Ba là tranh giành lợi ích với nhân dân, lòng tham không đáy. Tề Ngụy là hai quốc gia gắn bó, kề vai sát cánh. Thương nhân qua lại, nho sinh bái sư nườm nượp không hết. Trở ngại trên đường có dài, nhanh thì năm ngày, chậm thì mười đêm nhưng con đường bách tính chịu khổ thì còn dài hơn vậy. Tề vương có lòng thương, xây dựng kênh đào cho đường xá đi lại thuận tiện. Nhưng Ngụy vương giữ lại lương bổng, thật sự là xem thường. Còn có con trai Lý gia ở Ngụy Quốc, bởi vì Ngụy vương cắt xén lương bổng, cha mẹ vợ con đều chết, vì thế nên tố cáo Ngụy vương với Tề Quốc. Tề vương có tấm lòng như trời rộng, xem xét ý dân, thảo phạt kẻ không có đạo đức, đặc biệt chiếu cáo thiên hạ.

[*] Khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi.

Một đống lời nho nhã, ý tứ chung chung là Ngụy vương là người bạo ngược lại còn tham tài, tham ô rất nhiều ngân lượng xây dựng kênh đào của Đại Tề.

Đại Tề không thể nhịn được nữa, bèn muốn giải cứu thứ dân Ngụy Quốc khỏi nước sôi lửa bỏng, tiện thể kiếm vàng của mình về.

Chiếu thư thảo phạt có ngôn từ chuẩn xác như vậy, không phải giống như một kẻ mặt dày có thể viết ra.

Khương Tú Nhuận nghe cách dùng câu bỏ từ, có mùi vị của tài tử Quý Bỉnh Lâm.

Phượng Ly Ngô mượn danh nghĩa Đoan Khánh đế ốm đau thâu tóm Ngụy Quốc, làm quốc lực lớn mạnh và chấn động trong ngoài xong, cuối cùng cũng thuận lợi lên ngôi Hoàng đế.

Việc này vừa xảy ra, chấn động các nước còn lại, hội minh vô cùng cấp bách bàn bạc cách đối phó.

Lần này Ba Quốc quyết định địa điểm hội minh ở thành Mai. Dân gian có cách nói Tây Bắc nhìn Ba Quốc, Ba Quốc nhìn Mai thành.

Ý nói là, Ba Quốc ở trong số các nước nhỏ vùng Tây Bắc có khí hậu và đất đai tốt nhất, sản xuất lương thực nhiều nhất. Mà Mai thành ở trong Ba Quốc lại là nơi tốt nhất. Mai thành ở Ba Quốc cách thủ đô Ngưỡng thành một trăm dặm về phía Đông, trong thành nổi tiếng về mấy chục nơi có nước suối, suối nhỏ vô danh còn có hơn trăm, có tên gọi là thành suối, là nơi giàu có nhất Ba Quốc.

Vì lần hội minh này, Ba Quốc ngoại trừ tạm thời trưng dụng một số nhà đất của một vài nhà giàu có ra, mặt khác còn xây mấy nơi ở chiêu đãi các nước tham gia hội minh. Đến ngày hội minh, rất nhiều Quốc quân nước nhỏ ở biên cương Tây Bắc lần lượt tiến đến.

Mặt Ba vương cực kỳ rạng rỡ, chỉ là phụng theo ý chỉ phụ vương Khương Tú Nhuận phải đi theo, lúc ngồi trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, lại âm thầm cau mày.


trướctiếp