Tuy rằng phong cảnh của thị trấn này rất đẹp, đất đai màu mỡ, nhưng không phải nơi tốt lành để tổ chức minh hội.
Phải biết các vương tụ họp đông đủ, cân nhắc yếu tố an toàn là quan trọng
nhất. Nếu như vị vương nào xảy ra sự có ở nơi này, đều sẽ gây ra mâu
thuẫn giữa hai nước.
Thế nhưng bởi vì Mai thành ở có nước non dồn dào, thường khiến rất nhiều giặc cỏ Tây Bắc tới tập kích.
Ba vương cũng có dự tính rung cây dọa khỉ, tổ chức hội minh ở chỗ này, mời Đại vương các nước và quân đội tới để gây kinh sợ cho kẻ thù.
Bởi vì đội các nước gần kề tràn vào, xung quanh
Mai thành đúng là yên bình hơn không ít. Thế nhưng tới lúc các vương rời đi, có lạc đàn gặp nạn hay không, cũng khó nói lắm.
Quãng thời
gian trước sinh con rồi ở cữ, Khương Tú Nhuận không có thời gian chú ý
tới việc trên triều chính. Hiện nay có thời gian rảnh, chợt cảm thấy phụ vương mình thật sự là người có năng lực lụn bại.
Nếu cứ mặc cho hắn tiếp tục như bây giờ, chỉ sợ Ba Quốc thật sự không còn nhiều thời gian.
Hơn nữa, lần này nàng tới tham gia hội minh rất vội vàng, lúc mới sáng sớm, Quốc quân Khương phái người tới đón, không chỉ mình nàng, huynh trưởng
Khương Chi của nàng cũng phải cùng đi.
Lúc ấy Khương Tú Nhuận
không muốn đi, vẫn dùng lý do thân thể khó chịu từ chối, thế nhưng thái
độ Quốc quân Khương cương quyết, tỏ ý việc lần này quan trọng, không thể thiếu nàng, cho nên dù là khiêng cũng phải khiêng nàng đi.
Bất
đắc dĩ, Khương Tú Nhuận đành phải vội vàng viết thư cho Cơ Vô Cương và
Bạch Thiển, sau đó mới lệnh cho thị nữ thu dọn đồ đạc qua loa rồi vội vã xuất phát.
Có điều Quốc quân Khương kiên trì khiến cho lòng người buồn bực như vậy, nàng sai người thăm dò mới biết, nghe nói là Thân hậu khuyến khích Ba vương, chỉ nói bây giờ vương nữ có quan hệ không đơn
giản với Tân đế Đại Tề.
Hội minh các nước Tây Bắc, thiên tử Tề
triều tuy rằng không thèm tham gia, nhưng thường phái sứ giả tới để thể
hiện lòng mến phục.
Nếu Khương Tú Nhuận thật sự được Tân đế Tề
triều đối xử đặc biệt, có nàng ở đây, cũng có thể dễ dàng ứng phó với sứ giả Tề triều một chút.
Vừa nghe được việc mấu chốt này, Khương Tú Nhuận lại nhớ tới một chuyện cũ trong kiếp trước. Kiếp trước lúc này có một lần huynh trưởng rất lâu không tới thăm nàng.
Buồn bực trong
lòng, bèn ngồi xe gựa tới thăm huynh trưởng. Vậy mà lại phát hiện huynh
trưởng bị đánh, rách da rách thịt, nằm trên giường không dậy nổi.
Nàng vội hỏi, nhưng huynh trưởng lại mơ hồ không rõ, chỉ nói mình đắc tội với người của Lễ ti, không có chuyện gì lớn.
Về sau nàng hỏi Tần Chiếu mới từ biên cương trở về. Tần Chiếu cũng không
có kiên nhẫn với chuyện của huynh trưởng nàng lắm, chỉ ậm ờ nói, người
Lễ ti tham gia hội minh ở Ba Quốc bị lạnh nhạt, hơn nữa trên đường về
gặp phải bọn cướp.
Tuy rằng ngoài kinh sợ ra không có nguy hiểm gì nhưng sứ giả Lễ ti rất căm tức, trở về báo cáo với Đoan Khánh đế, huynh trưởng là chất tử hiển nhiên là phải trả giá lớn bằng da thịt vì Ba
Quốc thất lễ.
Đương nhiên, sau đó Ba Quốc dùng vàng ròng bạc trắng bày tỏ áy náy mới là nguyên nhân thật sự khiến cho Đoan Khánh đế tạm
thời bớt giận.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này hẳn là xảy ra ở Mai thành.
Khương Tú Nhuận thầm thở dài, nếu như đời này sứ giả Đại Tề lại ở Ba Quốc gặp
họa không vui, không biết Phượng Ly Ngô có đánh đệ đệ khác mẹ của nàng
đang làm con tin ở thành Lạc An hay không?
Bởi vì thân là nước chủ nhà, Ba vương cố ý tới sớm năm ngày.
Quốc quân Khương không chỉ dẫn Thân hậu tới, còn mang mấy sủng phi cùng tới, tiện thể du ngoạn sông núi.
Gần đây thái độ của Thân hậu đối xử với Khương Chi và Khương Tú Nhuận ôn
hòa hơn rất nhiều, quả thật có khí chất mẹ kế, sau khi tới Mai thành,
cũng chăm sóc chu đáo ăn uống và mọi thứ trong sinh hoạt thường ngày cho Khương Tú Nhuận.
Bởi vì Khương Tú Nhuận vừa mới sinh con, hành
cung ba mặt gần nước, Thân hậu sắp xếp cho Khương Tú Nhuận ở nơi gần
núi, không có nhiều hơi nước, tránh cho hơi ẩm xâm nhập vào cơ thể rồi
nhiễm phong hàn.
Thân hậu đóng kịch chăm sóc quan tâm khắp nơi,
Khương Tú Nhuận cũng không thua kém bao nhiêu, bày ra vẻ kế nữ kính cẩn
nghe theo, ngược lại cũng bình an vô sự.
Chỉ là khi Thân hậu trở
về trong viện của mình, mới dựng lông mày hừ lạnh: “Trước đó ta mời nó
thì ra sức từ chối. Thế nhưng phụ vương nó mời nó, liền vui vẻ ra cửa.
Có thể thấy con nhỏ phóng đãng này có bao nhiêu ngỗ nghịch!”
Thân
Hoa tới vấn an cười nói: “Vương nữ có phách lối hơn nữa, không phải cũng bị vương hậu ngài gây khó dễ đó sao! Chờ qua tối nay, con nhỏ phóng
đãng đó sẽ bị Nhung vương bắt trong lúc đi ngủ, một kẻ hoa tàn bại liễu
[*], có lẽ Đại vương cũng không thể nhận mối hôn sự với Nhung Quốc này!”
[*] Liễu rữa hoa tàn, ví dụ về người con gái từng trải phong trần.
Thân hậu nghĩ tới sự sắp đặt của mình thì vô cùng đắc ý.
Chỗ ở gần phía sau núi kia có con đường ngầm. Nàng sớm báo cho Nhung vương háo sắc, giúp hắn quen thuộc con đường.
Nhung Quốc là ngoại tộc Khuyển Nhung, trước đây chưa bao giờ được tham gia
hội minh các nước Tây Bắc, đã sớm không phục trong lòng.
Lần này
hắn đến đây cũng dẫn theo binh mã, nếu sau khi cướp vương nữ gạo nấu
thành cơm rồi, Quốc quân Khương đồng ý hôn sự này, còn phải thừa nhận
địa vị Nhung Quốc của hắn, cho hắn cùng tham gia hội minh.
Nhưng
nếu hắn ta mắt chó coi thường người khác, không chịu đồng ý, vậy thì
đừng trách hắn tiên lễ hậu binh [*], quấy nhiễu Mai thành, khiến Quốc
quân Khương mất hết mặt mũi.
[*] Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến vũ lực.
Khi màn đêm buông xuống, lòng người thấp thỏm, tất cả yêu ma quỷ quái sẽ lộ ra...
Thân hậu có tâm sự, cơm tối cũng không ăn nổi, chỉ sai người xem chừng hành cung của Khương Tú Nhuận, chờ đợi tin tức.
Mà Thân hậu thì đi lại trước cửa nhiều lần, phần thịt hơi nhão ở gò má hơi co rúm lại. Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy tin tức báo lại, không thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nại nằm trên giường.
Ngay lúc thời
tiết hơi lạnh, rốt cuộc bà cũng nghe thấy tiếng hỗn loạn ở chỗ phòng ốc
của Khương Tú Nhuận, nhất thời kích động ngồi dậy trên giường, gọi ma
ma, muốn hỏi tình hình bên kia.
Thế nhưng ma ma còn chưa chạy tới, lại có một đám quân tốt lao vào, một kẻ kéo bà từ trên giường xuống rồi ấn bà ngã trên mặt đất.
Thân hậu giận dữ, ngẩng đầu nhìn lên,
những quân tốt này toàn là kẻ mặt mũi lạ lẫm, xem trang phục cũng không
phải đội vệ binh trong cung, bèn khàn giọng hô to: “Có ai không! Có kẻ
xấu! Có thích khách!”
Thế nhưng bất luận bà kêu to thế nào cũng
không có người tới giải vây. Đám quân tốt này cũng giống như không nghe
thấy, cầm dây thừng lớn trói chặt bà lại, còn tiện tay giật khăn trải
giường nhét vào miệng bà.
Đợi tới khi bà bị lôi kéo vào hành cung ở tạm của Khương Tú Nhuận, nhất thời có chút trợn tròn mắt.
Chỉ thấy cháu gái Thân Oa Nhi cùng đi theo hầu hạ Quốc quân Khương quần áo
xốc xếch nghẹn ngào gọi Quốc quân Khương, mà Quốc quân Khương lại chảy
máu trước ngực ngã ở trên giường.
Có hai nam nhân tộc Man có tóc tai và râu quai nón bù xù bị ấn xuống đất.
Thì ra Khương Tú Nhuận biết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thân hậu
sắp xếp Ba vương bảo nàng tới đây, bỗng nhiên thay đổi tính tình trước
mặt người khác, hỏi han nàng ân cần, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Cơ Vô Cương và Bạch Thiển tới sau, Khương Tú Nhuận bảo Bạch Thiển dẫn
người âm thầm thăm dò xung quanh hành cung, phải chăng có tai họa ngầm.
Quả nhiên, sau một phen tìm thì có binh sĩ phát hiện ra trên núi có cây
cỏ đổ rạp, giống như bị người ta đạp ngã. Thế là tìm kiếm theo vết cây
cỏ đổ rạp thì phát hiện ra một con đường ngầm.
Sau khi Khương Tú
Nhuận nghe Bạch Thiển báo lại, thầm nghĩ hành động lần này của Thân hậu
quả nhiên không có ý tốt. Chỉ là dự tính đối phó nàng thế nào vẫn chưa
biết được, là phái người đi qua con đường ngầm bắt nàng đi hay là dứt
khoát ám sát, hoặc là còn có những tính toán khác...
Bây giờ có
Bạch Thiển và binh sĩ nàng ấy dẫn đầu ở bên, ngược lại không cần phải
sợ, nàng cũng muốn xem xem Thân hậu phái người nào tới khiến nàng gặp
chuyện máu chảy đầu rơi.
Cơ Vô Cương nghĩ sâu xa một phe rồi nói:
“Lòng dạ Thân hậu độc ác, hơn nữa Thân gia và bà ta cùng dựa vào nhau,
dù cho bây giờ thanh thế không bằng trước đây cũng vẫn là trở ngại lớn
nhất cho việc cải tạo Ba Quốc của vương nữ. Hơn nữa lần này gian kế
không thành, khó trách khỏi sẽ lại nghĩ cách khác hại vương nữ. Tốt nhất một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, tiêu diệt Thân hậu hoàn toàn!”
Khương Tú Nhuận suy đoán được ý tứ trong lời của hắn, suy nghĩ một lúc rồi
nói: “Suy cho cùng bà ta cũng là chính thê của phụ vương ta, ta làm như
thế là bất nghĩa. Đừng nói là văn võ cả triều không thể tin phục, huynh
trưởng của ta cũng sẽ không hiểu cho, chẳng bằng để cho bà ta gieo gió
gặp bạo, yên lặng chờ đợi ý trời.”
Khương Tú Nhuận bèn quyết định
tương kế tựu kế. Lập tức đi gặp Ba vương, nói: “Chỗ ở của con gái gần
mặt nước, là hành cung có phong cảnh đẹp nhất, ý tốt của Thân hậu, con
gái ghi nhớ trong lòng, nhưng sao dám để phụ vương hạ mình ở nơi khác.
Kính xin phụ vương di giá, tạm ở hành cung của con gái, nơi đó có suối
nước nóng chảy từ trên núi xuống, vừa tiện có lợi cho phụ vương và các
phi tử.”
Cơ Vô Cương ở bên cạnh liếc mắt ra hiệu cho các phi tử
mình cài vào, các nàng lập tức ngầm hiểu, ồn ào muốn đi ngâm suối nước
nóng.
Quốc quân Khương nghe xong, cũng hài lòng gật gật đầu, cảm
thấy từ sau khi Khương Tú Nhuận trở về, thay đổi bộ dạng, ít đi kính cẩn và hiếu thuận với hắn, chỉ có hôm nay mới có dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu
chuyện như trước đây.
Khương Tú Nhuận lại nói về hội minh lần này, Thân hậu đã vất vả, bây giờ nhất định đã mệt mỏi lắm rồi, không nên
quấy rầy nữa. Chuyện này cũng hợp ý Quốc quân Khương, bây giờ hắn đang
nóng bỏng với mấy sủng phi, không chịu được Thân hậu ở bên người, thế là cũng không báo cho Thân hậu, bèn dẫn nhóm sủng phi tới viện Khương Tú
Nhuận, còn Khương Tú Nhuận tự đi tới một viện nhỏ khá xa xôi.
Ngay trong đêm đó, Nhung vương phái người đi theo con đường ngầm lặng lẽ tới cướp vương nữ, bí mật lén lút đi vào viện này.
Vừa vào trong phòng chính, nhờ vào ánh trăng mờ mà thấy màn nhỏ buông xuống giường thấp. Bí mật tới gần, vén mở màn vải vừa vặn trông thấy một nữ
tử đang ngủ say, kẻ được phái tới cảm thấy nữ tử này có dáng dấp xinh
đẹp, chắc chắn là đại vương nữ Khương Tú Nhuận rồi. Thế là hai người cho nhau ánh mắt, một người mở bao tải ra, một người bỗng nhiên nhào tới,
che miệng và trói nàng ta lại nhét vào trong bao tải mang đi.
Chẳng qua kẻ được phái tới không biết người nằm trên giường chính là Thân Oa
Nhi tối nay được thị tẩm, nàng ta ngâm suối nước nóng, lại còn mây mưa
với Quốc quân Khương một phen nên thân thể chồng chất mệt mỏi, lúc ngủ
say, không ngờ có người đột nhiên xông vào, còn làm loạn với mình, sợ
tới nỗi liên tục kêu sợ hãi.
Thế nhưng vừa phát ra một tiếng đã bị kẻ đó bịt miệng, chỉ có thể quẫy đạp, ra sức giãy dụa. Kẻ được phái tới không có kiên nhẫn, tát cho nàng ta mấy cái, khiến nàng ta không dám
nói nữa.
Lúc này Quốc quân Khương nằm ở bên cạnh cũng nghe thấy
tiếng kêu gào của Thân Oa Nhi, cộng thêm việc Thân Oa Nhi đạp chân giãy
dụa kịch liệt, hắn không thể không tỉnh.
Vừa mở mắt ra thì nhìn
thấy có bóng đen lắc lư ở một bên giường, chỉ cho là có người tới hành
thích, sợ tới nỗi hồn vía lên mây, tiếng nói cũng thay đổi, giọng the
thé không ngừng gọi thị vệ cứu giá.
Hai kẻ được phái tới cũng giật nảy mình, không nghĩ tới trên giường vương nữ còn có nam nhân, nhất
thời cáu giận vì bị lộ chuyện quan trọng, tiện tay rút bội đao đâm trúng Quốc quân Khương đang hô to gọi nhỏ.
Đúng lúc này, thị vệ ngoài phòng tràn vào, muốn bắt hai người lại.
Nhưng hai kẻ này là dũng sĩ Nhung Quốc, đấu vật rất lợi hại, thị vệ Ba vương nhất thời không làm gì được.
Cuối cùng vẫn là Thiển nhi dẫn đầu tinh binh xông tới, một lần hành động bắt lại hai kẻ xấu.
Lúc Thân hậu nhìn thấy mưu kế độc ác của mình lại làm hại Quốc quân Khương
bị trọng thương, nhất thời sợ tới nỗi hồn vía lên mây, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh như cũ, chuẩn bị tẩy trắng cho mình.
Chỉ là nhân
chứng đầy đủ, hạ nhân lúc trước nàng phái tới theo dõi viện Khương Tú
Nhuận cũng bị Thiển nhi bắt lại rồi đưa tới đây đối chất.
Mà hai
kẻ người Nhung Quốc cũng nhận tội nói là Thân Hoa lén thông đồng với
Nhung vương, phái bọn họ tới đây cướp vương nữ, không cho phép Thân hậu
thiển cận chống chế cắn lại mình.
Lúc này thần tử tới đây cùng Ba vương cũng chạy tới trong bộ dạng quần áo xốc xếch, người nào cũng kinh hãi tới nỗi biến sắc.
Chỉ là lúc này Ba vương chảy máu quá nhiều, hơi thở cũng không đều nữa.
Có lão thần lập tức nhìn ra, người này căn bản không xong rồi, thế nhưng
minh hội sắp tới, Quốc quân bị giết hại, phải làm sao mới ổn đây?