Từ người Tôn Giang tỏa ra một loại uy áp khó hiểu, Phong Lam đứng
bên cạnh cậu ta cảm thấy nhộn nhạo cả người. Chuyện gì đây,
đây là cảm giác quái quỷ gì vậy chứ. Vừa nôn nao, vừa hoảng
sợ, lại thêm một chút lo lắng… rất nhiều cảm xúc khác nhau cứ thể xoáy vào tâm thức của Phong Lam. Bản thân là con mọt sách
nhưng Phong Lam lại không thể nào nghĩ ra được cái cảm giác này là gì.
Lui lại một bước, ổn định lại tâm tình, Phong Lam nheo mắt
sợ hãi nhìn Tôn Giang. Từ người tên này tản mát ra từng tia
sức mạnh khủng bố lấn áp tâm thức cậu ta. Trong chốc lát,
những tia sức mạnh ấy hóa thành những dải tơ mỏng manh nhưng
Phong Lam cảm nhận được, những sợi tơ đó không hề tầm thường
chút nào. Bên trong mỗi sợi tơ đều mang theo một thứ sức mạnh
nồng đậm đến nghẹt thở.
Vào lúc này, tất cả mọi người gần như ngay lập tức có mặt ở gần hai người họ. Hồng Long nheo mắt:
- Đùa, tên này lại quá độ lần nữa hay sao?
Tuyết Liên bất chợt nắm chặt tay Phi nói nhanh:
- Anh Phi, anh phải mau chóng giúp anh Tôn Giang dừng việc quá
độ này lại. Đây không phải là quá độ, đây là bùng phát sức
mạnh. Với khả năng chịu đựng hiện giờ của anh ấy thì chắc
chắn anh ấy không chịu nổi mà nổ tung mất.
Bùng phát sức mạnh, Phong Lam rốt cuộc cũng hiểu được tên
này đang bị cái gì. Bùng phát sức mạnh vốn cũng giống như
quá độ, chỉ có thể gặp, không thể cầu. Thế nhưng nó lại khác xa với quá độ. Sự hung hiểm mà nó mang lại rất lớn, hơn nữa, quá độ thì có thể dừng lại, còn bùng phát sức mạnh, một
khi đã bắt đầu thì gần như là không thể dừng nó lại được.
Nhưng hiển nhiên thì nguy cơ cao lợi ích lại càng lớn, nếu như
có thể kiểm soát được bùng phát sức mạnh thì rất có khả
năng tên này sẽ đặt chân vào sức mạnh Vô Cực. Thế nhưng với
tình trạng hiện giờ của Tôn Giang, chuyện áp chế nó gần như
là điều không thể. Đây là một cuộc lột xác, cá chép vượt long môn có thể hóa thành rồng, không vượt qua thì chết.
Nhăn mày nhìn Tôn Giang, Phi cảm giác được sức mạnh khủng bố đang mạnh mẽ đè nén tâm thức cậu ta. Mà những ai có mặt ở
đây đều cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng. Việc có thể bước lại gần cậu ta được hay không còn là vấn đề khó nói
chứ đừng nghĩ tới việc cao xa hơn là giúp cậu ta dừng quá
trình này lại.
Phong Lam lập tức nhìn về phía Hải Yến nói:
- Hải Yến, giúp bọn anh tạo màn chắn.
Hải Yến gật đầu, những bộ giáp đỏ lập tức bao bọc lấy
người bọn họ lại. Trên trán Hải Yến cũng nhanh chóng xuất hiện
mồ hôi tuông ra như suối. Sức cô vốn không thể hoàn toàn điều
khiển được nhiều giáp đỏ đến thế, nhưng vào những lúc nguy
cấp như thế này thì tất nhiên là phải tận lực rồi.
Bạch Hàn gấp gút hỏi:
- Tiếp theo phải làm gì đây?
- Bước lại, đặt tay lên vai tên cô hồn này, dùng tâm thức tỏa ra sức mạnh của bản thân áp chế sức mạnh của Tôn Giang xuống
mức tối thiểu nhất.
Cả nhóm gật đầu. Phi, Phong Lam, Hồng Long, Bạch Hàn, Quân Bá
liền bước lại gần Tôn Giang. Tuy có lớp bảo hộ mạnh mẽ của
Hải Yến bao bọc nhưng họ vẫn cảm thấy được từng tia uy áp đang
ngăn chặn và đè nén họ xuống. Thế nhưng với khả năng lúc này
của cả bọn thì bao nhiêu uy áp vẫn chưa đủ để họ trùng bước.
Hồng Long nôn nóng nên cậu ta là người đầu tiên đặt tay lên vai
Tôn Giang. Ngay tức khắc một cơn lũ lửa bùng cháy lan ra xung
quanh. Tình thế nguy cấp, Bạch Hàn lập tức lớn tiếng:
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cơn lũ lửa
chưa kịp lan rộng hơn đã bị màn chắn đỏ của Hải Yến bao vây
lại. Thế nhưng do không có lớp chắn của Hải Yến nên lập tức cả
bọn nhận thấy được sức mạnh uy áp tỏa ra từ người Tôn Giang
là khủng bố đến mức nào. Cả tâm thần trở nên run rẩy, cả linh hồn cũng bỗng chốc sôi sục lên một cách không kiểm soát. Cộng thêm độ nóng mà Hồng Long không thể kiểm soát được lúc này
quá mạnh mẽ, cả bọn lập tức cảm giác như đang đứng trong hầm
ngục vạn năm, muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
Cố cắn răng, Phong Lam hét lớn:
- Bạch Hàn, nhanh.
Bạch Hàn nghiến chặt răng đặt tay lên người Tôn Giang, ngay tức
khắc đó, cơn lũ hàn khí cũng bộc phát mãnh liệt từ người
cậu ta tỏa ra. Hàn khí của Bạch Hàn gặp hỏa khí của Hồng Long
liền phát ra những tiếng lốp bốp mãnh liệt, không gian nhỏ bé
này cứ như bất kể lúc nào cũng có thể vụn vở thành từng
mảnh.
Không chần chờ, Phong Lam đặt tay mình lên người Tôn Giang. Cơn
lũ khí quét đến mạnh mẽ như những lưỡi dao bén nhọn, kéo cả
đám khí nóng lạnh kia tạo thành một cơn lốc xoáy khủng bố
ngay bên trong không gian ấy. Màn chắn đỏ của Hải Yến đã có dấu
hiệu rung động, màn chắn bảo vệ tuyệt đối của cô lần điều
tiên có cảm giác bất lực.
Phi cũng nhanh chóng đặt tay lên người Tôn Giang, không gian ấy
liền trở nên cô đặc lại một cách không thể nào giải thích, cứ như thời gian bên trong đó chậm đi gấp hàng ngàn lần, cũng
giống như cả không gian bổng chốc đứng yên lại. Thế nhưng họ
biết, không gian ấy vẫn đang gầm gú, dữ tợn đến khủng bố, bất cứ sơ xuất nhỏ nào cũng có thể khiến họ bị diệt một cách
triệt để.
Ngoài ra, trong không gian ấy cũng phát ra những tiếng tách
tách ầm ầm của sấm sét đang cuồn loạn, tiếng sét đinh tai
nhức óc khiến cho những cô gái đứng ở bên ngoài phải lui về
sau mấy bước. Ẩn sâu trong tiếng sét ấy chính là luồng sức
mạnh cổ lão mà Vân Điệp và Dạ Nguyệt đã từng gặp gỡ ở đảo Vô
Danh của Dược Thần.
Ngay sau đó, Quân Bá cũng nhanh chóng đưa tay mình lên đặt vào
người Tôn Giang. Lập tức cuồng long chi nộ, một tiếng long ngâm
mãnh liệt vang động không khí. Quả cầu không gian ấy cũng bổng
chốc trương phình lên trông thấy. Thứ sức mạnh bên trong không
gian ấy lúc này đã nếu như được bộc phát ra thì khả năng nó
xuyên qua cả thế giới này là chuyện vô cùng dễ dàng.
Tất cả đồng loạt cố gắng điều khiển sức mạnh của mình
kéo đám tơ giữ lại. Thế nhưng trong cái không gian hỗn loạn ấy, việc giữ nổi tâm tưởng của mình được hay không còn chưa biết,
vậy mà lại còn phải cố điều khiển sức mạnh của mình, điều
này có phần hơi quá.
Thế nhưng đôi lúc trời sẽ không phụ lòng người. Ngay vào
khoảnh khắc ấy, vết xăm trên tay họ bùng cháy rực rỡ. Nó hóa
thành những tia sáng dịu dàng mọc ra từ tay họ, đích đến của
nó là thân thể Tôn Giang. Màu trắng dịu nhẹ tinh khiết ấy
khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy ấm áp đến lạ
lùng.
Thế nhưng lúc này họ không có dư thời gian để thưởng thức
nó, trong mắt họ lúc này chỉ có một quyết tâm cao độ, một
lực tập trung tuyệt đối để có thể kiềm giữ được thứ sức
mạnh bá đạo đang liên tục tỏa ra từ người Tôn Giang.
- Các cậu, cố giữ vững.
Phong Lam lên tiếng nhắc nhở, cả bọn lập tức ngưng thần tập
trung. Họ đều mang trong mình những nguồn sức mạnh mãnh liệt,
lại công thêm việc cả đám sức mạnh không có điểm chung hòa lẫn với nhau khiến cho không gian bắt đầu vụn vỡ.
Rắc rắc… những âm thanh tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại
lấp áp cả những tiếng động ầm ầm dữ tợn kia. Cả bọn lập
tức liếc mắt về phía phát ra âm thanh ấy, chỉ thấy nơi đó
xuất hiện một nết nứt, đúng, một vết nứt trên không khí. Có
những thứ tưởng chừng không thể nhưng nó lại hiển hiện trước
mắt không thể nào phủ nhận được, vết nứt đó là một dạng như
thế. Họ có thể thấy rõ được nó xuyên qua đám khí băng lửa
gió cuồn loạn kia, nó vô cùng nổi bật, một màu đen tuyền không chút ánh sáng phát ra từ bên trong vết nứt khiến cho tâm thần
cả bọn cũng muốn cuốn theo.
- Các cậu, mau lên. Không gian này xuất hiện vết nứt rồi.
Nếu chần chừ vết nứt kia mở rộng thì cả lũ chạy không thoát
đâu.
Phong Lam hiểu rõ cái vết nứt đó là gì. Nó vốn chỉ xuất
hiện ở một nơi tập trung quá nhiều sức mạnh, cũng có thể nói chính là không gian đang bị phá toái, vụn vỡ. Không ai biết bên trong kia là gì, bởi vì những người từng đi thử vết nứt không gian ấy đều đã chết, không một ai sống sót. Chỉ cần một sợi
tóc rơi vào không gian đó thì ngươi liền bị nó hút vào không
thể chống cự.
- Mẹ nó, thằng ông nội mau tỉnh lại dùm con cái.
Bạch Hàn buột miệng chửi. Tâm tình cả bọn lúc này đã dâng
lên đến cổ họng rồi, không chửi không được. Thời khắc này cả
bọn đang cận kề cái chết chỉ để kéo tên cô hồn này lại, nhưng mà… có cảm giác tên này đang hưởng thụ đấy nhỉ.
Hiện giờ Tôn Giang đang ở trong không gian đen kịt kia, thế
nhưng khác với lần đầu tiên tên này tới đây, không gian lúc này
đã xuất hiện một thanh kiếm trắng tinh đẹp đẽ. Mà bao lấy nó
là rất nhiều sợi tơ mỏng manh trắng tinh đẹp đẽ. Trông nó bây
giờ giống hệt như một cái kén thật bự đang phát sáng vậy.
Còn Tôn Giang đang làm gì, hắn đang ngơ ngác nhìn không gian
đen kịt xung quanh. Tuy ngơ ngác là thế nhưng nội tâm tên này đang điên cuồng xuất hiện đủ loại diễn biến. Gần như toàn bộ quá
trình cả nhóm đi đến nơi này đều được Tôn Giang suy diễn trong
đầu, ngay sau đó là đủ loại biến cố, khả năng mà cậu ta có
thể nghĩ ra. Chỉ một câu nhân quả lúc trước mà tên này lại suy diễn được đủ loại quá trình, thậm chí là có thể bùng nổ
sức mạnh, đây gọi là may mắn hay bất hạnh đây.
Dù cho may mắn hay bất hạnh thì Tôn Giang vẫn đang mải miết
chạy theo những suy nghĩ của mình. Tiền căn hậu quả, có hậu
quả thì phải có nguyên nhân diễn ra, cậu ta đã nghe qua câu
chuyện của Bạch Hàn. Tuy cả nhóm không nói gì nhưng đó lại
chính là thứ mà cả nhóm suy nghĩ nhiều nhất. Vậy mà lúc này Tôn Giang lại đem chính nó ra suy luận, suy diễn một lần nữa.
Tiền căn… hậu quả… mọi thứ diễn biến rất nhanh huyễn hóa trong đầu cậu ta. Dường như cậu ta đã nắm bắt được một chút manh
mối gì đó nhưng nó lại thoáng qua quá nhanh, gần như không thể
nắm kịp.
Có thể nói, thứ Tôn Giang nắm giữ vốn không đơn thuần chỉ
là sự liên kết của vạn vật, mà sức mạnh của cậu ta còn bao
hàm cả sức mạnh nhân quả. Thậm chí có thể nói, nhân quả mới
chính là sức mạnh bản ngã của cậu ta. Thế nhưng hầu như từ
khi bước chân vào con đường ngộ đạo sức mạnh, người ta không
thể biết được bản thân mình vốn là như thế nào. Chỉ khi đạt
đến Power Vô Cực thì những chân lý đó mới có thể ngộ ra được
một phần. Nhưng thường ít ai hiểu thấu bản thân, vậy nên mới
nói là cần cơ duyên. Và cũng rất khó có thể bước một chân
vào sự hiểu thấu bản thân mình.
- Mau lên, mau lên. Tới mông rồi.
Hồng Long khóc không ra nước mắt. Cái không gian này gần vụn
vỡ tới nơi rồi, vậy mà tên này vẫn đang trong quá trình bùng
phát sức mạnh, thậm chí là còn khó áp chế hơn lúc trước
nữa. Nếu như không mau tỉnh lại thì cả bọn sẽ cùng nhau chôn
xác ở đây, đến lúc đó lại cùng nhau đi gặp Diêm đại ca, thật
vui nha.
- Cầu phúc đi, cầu cho tên này mau tỉnh lại. Chứ với sức
mạnh của chúng ta, chỉ giữ sức mạnh thôi đã khó lắm rồi, cơ
bản là không thể nào kiềm được thứ sức mạnh này.
Vừa nói Phi vừa cố tỏa dùng thêm sức mạnh trong người mình, thế nhưng cả đám vừa mới trải qua một trận chiến ở dưới
nước, liệu họ còn bao nhiêu sức mạnh để vận dụng đây.
Đúng lúc này, từ bên ngoài màn chắn đỏ, Vân Điệp lặng lẽ
bước vào bên trong. Đôi mắt cô vẫn lạnh lùng như cũng, nhưng ẩn
sâu trong ấy là một chút sợ hãi khó có thể nhận ra. Cô biết
sự hung hiểm bên trong không gian này, nhưng nếu cứ để cho đám
người này tiếp tục thì họ cầm chắc cái chết. Dù sao thì cô
cũng không muốn bọn họ chết. Không biết có phải do thiện tính
của cô trỗi dậy hay không, hay còn nguyên nhân gì khác mà cô
giúp họ, có lẽ vấn đề này chỉ có mình cô hiểu.
Quân Bá vừa thấy cô đã vội lên tiếng:
- Vân Điệp, mau ra ngoài, nơi này nguy hiểm lắm.
Vân Điệp không nói tiếng nào chỉ trừng mắt nhìn cậu ta. Sau
đó cô hít một hơi thật sâu, giang hai tay ra, từng luồng sát khí từ người cô tỏa ra bao trùm lấy không gian này. Bạch Hàn vừa
thấy cảnh này đã cười khổ:
- Cái này…
Thế nhưng Phong Lam vừa nhìn đã biết cô có dụng ý gì. Sát
khí vốn dĩ là một loại khí vô hình vô sắc, không phải khí
bình thường thực chất hóa như hỏa khí hay hàn khí, sát khí
bản thân nó gần như không ai chạm được, chỉ có thể bị nó ảnh
hưởng mà thôi. Nơi này thực chất khí quá nhiều, hỗn loạn một
chỗ liền khiến cho không gian vụn vỡ. Vân Điệp lúc này cố ý sử dụng sát khí chính là muồn trung hòa đám khí này lại, đem
bọn chúng tự thân vận hành, đưa chúng chạy theo quy luật nhất
định. Điều này sẽ khiến không gian phá toái giảm bớt đi, không
chừng còn có thể triệt tiêu được nó.
Mọi chuyện đúng như cô tiên liệu một phần, tức là đám khí
kia bị sát khí của cô điều khiển tạo thành một vòng xoáy
chạy quanh vòng chắn đỏ của Hải Yến, không gian phá toái cũng
giảm bớt đi sự cường liệt của nó. Thế nhưng đó chỉ là giảm
bớt, cái không gian phá toái ấy không hề biến mất, nó vẫn cứ
lơ lững trên không trung như trêu ngươi bọn họ.
Bạch Hàn lúc này cứ lầm bầm trong miệng:
- Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên…
Trong lúc ấy, tại không gian đen kia, Tôn Giang chậm rãi mở
mắt. Đôi mắt của cậu ta mang theo một loại ánh sáng trong vắt
không thể diễn tả thành lời. Ánh sáng ấy ngay lập tức chiếu
rọi cả không gian đen tối ấy, từng lớp, từng lớp vỏ đen kịt
rơi xuống lả tả tạo thành một khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Thanh kiếm trắng kia nhẹ nhàng xoay tròn tại chỗ, rồi nó cuốn
lấy những sợi tơ trắng tinh kia vào bên trong nó. Không gian cũng chậm rãi sáng bừng lên trong thấy.
Nói xong cậu ta nhắm mắt lại. Một tia khí trắng tinh nhẹ
nhàng bao lấy con chim nhỏ kia, và trong thoáng chốc, con chim kia đã biến hóa.