- Các cậu cứ hiểu đơn giản một chút đi. Nhân quả của tớ
chính là chọn ra con đường tốt nhất để đi về phía trước, kiểu kiểu như một cách tiên tri hướng dẫn đường đi ấy mà.
Cả bọn lúc này đành gật gù mặc dù vẫn chưa hiểu cho lắm. Chợt Phi lên tiếng:
- Nói như vậy thì cậu có thể chọn được con đường tốt nhất
để đi đúng không? Hiện giờ chúng ta ở đây là nhân, vậy liệu
cậu có thể chọn quả tốt nhất khi đến được cái đỉnh Vô Vọng
kia không vậy?
Phi là kẻ theo học cách xem tinh tượng của ngài Thiên Nhân,
vậy nên tên này cũng nắm một phần sức mạnh xem được tương lai.
Khi nghe Tôn Giang nói về nhân và quả thì cậu ta đã hiểu được
phần nào đó, sức mạnh này của Tôn Giang có thể giải thích
một cách đơn giản nhất chính là chọn đường đi cho tương lai,
mặc dù không biết là giới hạn của sức mạnh này đến đâu.
Nghe Phi hỏi, Tôn Giang cười gãi đầu:
- Tớ cũng đã nghĩ đến việc đó, cũng đã suy nghĩ đến vấn
đề mà Bạch Hàn từng nói, về cái kết cục kia. Lúc này tớ quả
thật có cách, nhưng không thể thực hiện được, và thậm chí là
không thể nói ra được. Chúng ta hiện giờ chưa tới lúc để có
thể khai mở được tương lai, tạo ra một con đường khác.
Hồng Long hấp tấp:
- Vậy thì rốt cuộc đến bao giờ?
Tôn Giang lắc đầu:
- Không biết, và cũng không có cách để biết. Tớ cảm giác
như có thứ gì đó ngăn tớ lại, không cho tớ nghĩ tiếp về cái
vấn đề kia vậy.
Người này không ai khác hơn chính là vị vua của ngôi thành
này, người lãnh đạo tối cao nhất nơi đây. Bước về phía Thân
Vương, ông nâng người bạn trung thành của mình dậy:
- Không cần hành lễ.
Rồi ông đưa mắt nhìn dân chúng xung quanh:
- Cảm ơn, cảm ơn các ngươi đã tin tưởng bảo vệ ngôi thành
này, ngôi thành do một tên không ra gì như ta cai quản. Ta, dưới
danh nghĩa của vị vua của ngôi thành Phát Ngạc này, cũng như
dưới danh nghĩa của những bậc cha ông đi trước, ta nguyện đem
tính mạng của mình ra bảo vệ ngôi thành, cũng như bảo vệ tất
cả các ngươi.
- Khi còn trai trẻ, ta thường cùng ngươi xông pha tiền tuyến,
cùng các huynh đệ vào sinh ra tử. Cảm giác ấy, chiến trường
ấy, ta không bao giờ quên.
- Ngày đó, dưới sức mạnh của quân đội Phát Ngạc thành,
không một tiền tuyến nào không có mặt chúng ta, không có một
chiến trường nào chúng ta không in bóng ngựa. Ngươi còn nhớ
chứ?
- Hoàng thượng!
- Ngày hôm nay, quân đội Tử Vong thành kéo đến đây, chính là
muốn chiếm lấy sức mạnh bí truyền mà ngôi thành này đã trấn
giữ ngàn năm. Dưới danh nghĩa là một người được giao cho trọng
trách bảo vệ ngôi thành, ta không thể để bọn chúng đạt được ý nguyện, đạt được thứ mà ông cha ta đã ngăn chặn ngàn năm.
Lần này ông lại bước đến đỡ những người dân đứng dậy:
- Dưới danh nghĩa là một vị vua, ta không thể trơ mắt đứng
nhìn thần dân của mình phải đổ máu vì bảo vệ quê hương. Dưới
danh nghĩa một người con, ta cũng phải ra sức bảo vệ cho quê
hương đất tổ của mình, nơi mà ông cha đã gìn giữ bao đời nay.
Và dưới danh nghĩa một người cha, ta cũng phải bảo vệ cho gia
đình mình được an toàn.
Từng lời, từng lời nói của vị vua đáng kính ấy vang vọng giữa không gian yên lặng đến từng hơi thở ấy.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, một thiếu phụ đang bế một đứa
trẻ đỏ hỏn mỉm cười. Mà đứa trẻ kia khi nhìn thấy hàng trăm
ngàn người đang tụ tập ấy, không hiểu vì sao nó lại bị cuốn
hút một cách kỳ lạ.
…
Nhìn đạo binh khổng lồ, gươm giáo sáng choang phía xa xa
trước mặt, đức vua tay chống thẳng thanh kiếm xuống đất, mắt
nheo lại, ẩn sâu trong đó là sự cương quyết mãnh liệt, mà Thân
Vương đứng cạnh ông lúc này cũng vô tình bị sự cương quyết ấy
lây nhiễm. Cả hai im lặng dõi theo đoàn quân kia từ phía xa,
không ai nói câu nào, chỉ còn tiếng gió thổi bên tai những
người sắp phải ra sa trường để bảo vệ quê hương.
- Bẩm, quân đội đã chuẩn bị xong.
Vị tướng trẻ lúc trước quỳ xuống báo.
- Được.
Thân Vương đưa mắt nhìn chiến hữu bên cạnh mình. Đức vua chậm rãi cất lớn tiếng, âm thanh hùng dũng oai nghiêm lan nhanh đến
bên tai mỗi kẻ thù trước mặt ông:
- Nếu các ngươi muốn chiếm lấy bí mật Luân Hồi mà ông cha
chúng ta đã niêm phong, cứ đến đây, chúng ta sẽ nghênh tiếp.
Ông dừa dứt lời, tiếng hô của binh sĩ trong thành đã dõng dạt cất lên tạo thành một thứ âm thanh hào hùng.
Đứng bên đây chiến tuyến, một người áo đen ngồi dựa trên ngai vàng cười khẩy, bên cạnh ông ta là một thanh kiếm đen kịt, lâu
lâu nó lại phập phồng lên từng tia máu như nó đang thở vậy.
Hắn ta trầm giọng:
- Được lắm, nếu như các ngươi đã nói vậy thì ta cũng không
khách sáo nữa. Ta cứ tưởng các ngươi đồng ý giao ra vật đó
thì ta sẽ cho các ngươi ra đi thanh thản, còn bây giờ, tất cả,
lên hết cho ta.
Thanh âm dạ ran của hàng triệu người động loạt vang lên, toàn bộ đội quân tct phân ra làm hai mũi công kích thành Phát Ngạc.
Phất tay, đức vua dõng dạt:
- LÊN!!!
- TIẾN LÊN!!!
Âm thanh của quân đội trong thanh hô lên đồng loạt, cuồn phong
bắt đầu rít rào dữ dội, bầu trời cũng chuyển sang đen kịt như hủ nút, những hạt mưa nặng nề rơi xuống nền đất đầy máu và
xác. Âm thanh va chạm của binh khí vang lên gay gắt, những tiếng
nổ ầm ầm vang dội của những kẻ mang sức mạnh Power không một
giây ngơi nghĩ.
Đây hoàn toàn là một trận chiến không cân sức, một chiến trường áp đảo nghiên về một phía.
Quân đội Tử Vong thành là tập hợp tinh nhuệ trong số những kẻ tinh nhuệ. Đoàn binh ấy, hơn ngàn người đã có sức mạnh Power,
hơn trăm người mang sức mạnh cấp hai, ba vị tướng lãnh đạo đã
đạt đến sức mạnh Power Vô Cực. So với đội quân chỉ vài ngàn
người của vương triều Phát Ngạc, binh lính chẳng mấy ai có sức mạnh bởi vì đa phần đều là dân thường. Đây hoàn toàn là một
trường chém giết.
Hai vị tướng, hai người thống lĩnh tối cao của vương triều,
đức vua và Thân Vương ra sức chém giết, cả hai chiến đấu đến
điên cuồng. Mắt họ hằn lên tia dữ tợn. Cả hai đều là những
người đạt đến sức mạnh Power Vô Cực, thậm chí đã đạt đến
ngưỡng Vượt Vô Cực, thế nhưng dưới sự tấn công hung hãn và tàn bạo của kẻ thù, sóng người liên miên không dứt, cả hai chỉ là những con người, họ nhanh chóng sức cùng lực kiệt.
Mệt mỏi, dựa người vào thanh kiếm đang ghim chặt dưới nền
đất lạnh lẽo, ông cười, máu trên người ông nhanh chóng hòa cùng cơn mưa nặng hạt:
- Không cần châm biếm ta. Cứ đến đây, ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh của người đứng đầu vương triều.
- Ta nghĩ là không cần. Mạc Phong, là kẻ thù của ngươi, ta
kính nể sự uy dũng của ngươi. Nên ta sẽ cho ngươi ra đi thanh
thản. Tạm biệt.
Vừa dứt lời, hắn hóa thành một tàn ảnh. Sau đó, hắn chậm rãi bước đi không nhìn lại.
Thân Vương gào lên, mà toàn bộ binh lính của vương triều ấy cũng gào lên bi thống.
Họ điên cuồng, họ hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, như những
con thiêu thân, họ lao vào kẻ địch bằng cả sinh mạng của mình.
Chiến trường đẫm máu…
Trận chiến ấy kéo dài mãi cho đến hai ngày sau. Toàn bộ dân thường của ngôi thành ấy bị tra khảo một cách dã man nhưng
không ai nói ra tung tích của thứ sức mạnh cổ lão kia.