Trên thiên không cao thẳm kia hiện giờ giống hệt như một miệng giếng khổng lồ vòng tròn kéo xa đến mức không thấy điểm đến
của nó là ở đâu. Biên giới viền mép kia là hai thế giới hoàn
toàn trái ngược, bên trong vòng tròn mây ấy là trời xanh nắng
gắt, bầu trời không một gợn mây trong vắt đến mức tạo nên màu
xanh lơ đẹp như ngọc, còn bên ngoài viền mây kia không thể thấy
được bên trên nó là gì, nhưng bên dưới nó là một màu đen u ám
do những cơn mưa liên tục trút xuống mặt biển ầm ầm.
Nhìn từ xa, vành đai bão biển ấy hệt như một con thác trắng xóa trút xuống từ một vương quốc thiên đường xa xôi cao thẳm
nào đó. Chỉ mới đứng từ xa, à nhầm, khoảng cách của đoàn
thuyền cũng hơi gần rồi, mà âm thanh uỳnh đùng phát ra từ bên
trong vành đai bão biển kia vẫn khiến người ta đinh tai nhức óc, cộng thêm âm thanh ầm ầm liên tục vang vọng của hàng tấn nước
mưa liên tục đổ xuống mặt biển khiến tai ai cũng phải ù lên.
Nhìn vành đai bão biển hùng vĩ trên không trung ấy khiến
người ta có cảm giác bản thân quá nhỏ bé. Giữa hai màu đen
trắng đối lập, giữa sự yên bình nhưng ai cũng biết là đầy
chết chóc bên trên Tây Đại Lục và sự ầm ào khủng bố của đám
mây vành đai bão biển, tất cả khiến con người ta có cảm giác
nhỏ bé đến kinh khủng. Một bên là ánh nắng của thái dương rực rỡ, một bên là cơn mưa nặng nề không bao giờ dừng lại, mọi
thứ đều giống như tuân theo quy luật thái cực, âm dương vốn có
của thế gian.
Khẽ hít sâu một hơi ổn định tinh thần, Phi là người đầu tiên bình tâm lại trước. Cậu ta vỗ vai Phong Lam mấy cái rồi nói:
- Hy vọng vào cậu.
Phong Lam khẽ gật đầu. Cậu ta nhận ra, với tốc độ cùng
hướng gió như thế này thì chẳng mấy chốc đoàn thuyền này sẽ
tiếng thẳng vào vành đai bão biển, mà trên bầu trời lúc này
cũng đã chuyển sang màu sác âm u mất rồi.
Vặn mình mấy cái, Phong Lam nhún chân rồi phóng thẳng lên
cột buồm đứng liêu siêu trên đó. Nói là liêu siêu chứ thật ra
cậu ta hiện đang đứng dựa trên những cơn gió của nơi đây, dĩ
nhiên là càng gần vành đai bão biển thì gió lại càng mạnh
rồi.
Trước khi Phong Lam kịp vận sức, con tàu dường như lại tăng
thêm một chút tốc độ mà lướt về phía trước, những cơn gió
cũng bắt đầu ù ù bên tai, những hạt mưa nhẹ nhàng và lất
phất rơi xuống trên bầu trời đã chuyển sang âm u như hũ nút.
Phong Lam không phải không biết, nhưng hiện giờ chỉ còn dùng
cách nào hay cách đó mà thôi. Nhưng mà cậu ta thấy cũng hơi lạ trong lòng, vốn bão biển thì cũng có gió đấy, nhưng cậu ta
với Power cấp một vẫn có thể đảo chiều được con thuyền. Vậy
mà con thuyền này hệt như một con ngựa hoang không theo chiều
hướng vậy.
Tôn Giang lập tức gật đầu, tay cậu ta vung lên, một thứ sức
mạnh nhẹ nhàng tỏa ra toàn bộ con thuyền, thế nhưng cậu ta
cũng phải nhăn mặt đi đôi chút.
- Khốn nạn, không được. Mọi người, tớ có cảm giác có điều
gì đó không ổn lắm. Đường như bên dưới có thứ gì đó đang kéo
thuyền đi chứ không phải do gió bão.
Tất cả ngạc nhiên nhìn nhau. Bên dưới, bên dưới tàu có gì
à. Phi lập tức chạy đi, Quân Bá ngạc nhiên nói lớn với theo Phi:
Quân Bá vốn là người trong nghề rèn, ánh mắt nhìn nguyên
liệu vô cùng độc. Cậu ta vốn đã từng thấy mấy mảnh giáp
giống vậy trong cửa hàng của Quỷ sư phụ thế nên cậu ta khá
nắm chắc về cánh tay của mình.
- Tớ sẽ giúp đem con cá kia tê liệt đôi chút.
Phi cất tiếng, một phần sức mạnh là một phần an toàn. Cậu
ta đoán rằng con thủy quái này cũng có sức mạnh khá lớn, nếu như với tốc độ nó lao đi hiện giờ thì chỉ sợ không đủ để
cánh tay rồng kia xuyên qua.
Hồng Long cùng Bạch Hàn nhìn nhau lập tức hiểu rõ ý đồ trong
mắt đối phương, cả hai đều là chiến hữu sống chết, cũng đã
từng thử qua vài chiêu hợp tác. Lúc còn ở Thủy Tinh thành, cả hai cũng đã từng thử cái cách Hồng Long hóa ra lửa rồi Bạch
Hàn đóng băng nó lại thì kết quả sẽ như thế nào, kết quả
chính là cả đám Phi, Tôn Giang, Phong Lam được trận cười thả ga
vì hai tên này lúc ấy chính là tóc tai cháy xém. Vụ nổ của
cả hai hợp tác có uy lực khá mạnh nhưng lại không đủ sức đánh với người mạnh hơn. Nếu không thì tại sao mấy lúc đánh nhau
họ lại không đem ra chớ. Ngược lại, ở cái thế bị động này
lại rất thích hợp, vừa đang ở dưới nước nên không có chuyện
nổ tung ngoài ý muốn, vừa đúng lúc cả hai đã đạt được vài sơ ngộ mới về kỹ thuật sử dụng sức mạnh của mình, không dùng
vào dịp này thì vào dịp nào bây giờ nhỉ.
- Quân Bá, cố gắng trụ vững về phía trước.
Nói là làm, Hồng Long và Bạch Hàn cố gắng tạo ra sức mạnh
ngay dưới chân Quân Bá cùng lúc. Thế nhưng cũng ngay tức khắc đó họ trố mắt, lửa của Hồng Long thì biến mất còn tảng băng của Bạch Hàn trôi vụt mất tiên như tên bắn. Phi nhìn thấy cảnh này
hai ba lần, đã có dấu hiệu sắp khó thở gấp gáp nói:
- Băng trước lửa sau.
Đùa hả hai cha, lửa trong nước thì tắt ngúm còn nhanh hơn
tốc độ đóng băng đó. Cả hai đều là người không minh nên lập
tức hiểu ý, Bạch Hàn xuất băng ra trước, Hồng Long xuất lửa ra
sau, thời gian chênh lệch khá nhiều, cộng thêm việc đang bị lôi
đi như tên bắn khiến cả hai hụt mấy lần.
Mắt thấy lòng biển động dữ dội, gấp gáp không thể trì
hoãn nữa, đôi mắt cả hai trong giây phút đó tỏa ra thứ ánh
sáng kỳ lạ của bản thân. Một trắng bạc một đỏ rực. Bạch Hàn
dưới áp lực của nước vung tay, Hồng Long liền đốt lửa, một vụ
nổ nho nhỏ liền xuất hiện đem người Quân Bá đẩy về phía trước
một chút, thế nhưng với tốc độ kia thì cậu ta lập tức tụt về sau.
Trong lòng có chút lo lắng, Quân Bá hét lớn:
- Nhanh chút.
Không nói lời nào, mắt cả hai phát ra chiến ý mãnh liệt,
mà Phi cũng phút chốc nâng cao tinh thần, lập tức vận dụng sức mạnh cùng toàn bộ ý trí trong người mình, xuất ra một tia
chớp vàng hướng thẳng về phía con cá kia. Tia chớp lao đi trong
nước tạo thành một vệt sáng dài.
Nói thì chậm nhưng tất cả chỉ có khoảng hai ba giây, hai ba
giấy ấy đã khiến cho thân người Quân Bá lao như tên bắn, nhưng
tốc độ vẫn chưa dừng lại. Trong sát na, tia chớp của Phi phát
ra sau nhưng tới trước, nó lao vội qua người Quân Bá tạo thành
một cơn tê dại nhỏ nhỏ.
Mặc kệ, Quân Bá hiện đang vô cùng tập trung vào con thủy quái trước mặt, thời gian chỉ có hai ba giây nhưng cậu ta đã tiếp
cận được nó. Lúc vụ nổ xảy ra, Quân Bá một lòng xuất long lân
sau lưng phòng tránh chuyện thương tổn, đợi tới một kích kia sẽ hóa long thủ đánh vào người con thủy quái.
Sự hiệu quả của dòng điện mà Phi phát ra là không cần bàn
cãi, chỉ nghe ầm một tiếng, con thủy quái kia đã bị tê liệt.
Thế nhưng cậu ta biết, cơn tê liệt này chỉ có thể tồn tại một hai giây, qua một hai giây nó sẽ lập tức tỉnh lại, và đó cũng đã là toàn bộ sức mạnh trọng người cậu ta hiện giờ rồi.
Dưới nước vốn không thể xuất ra siêu tốc độ được ấy mà.
Khoảnh khắc khi Quân Bá chạm mặt vào người con cá, long thủ
hiện ra, bằng tất cả sức mạnh khủng bố của mình, Quân Bá thét lớn:
- Lên cho ta.
Một nắm tay đâm sâu vào người con cá mập khiến nó lập tức
thoát khỏi cơn tê dại mà giãy dụa liên hồi. Nhưng vào lúc này
Quân Bá lại như ma thần giáng thế, với khả năng chinh chiến suốt thời gian không biết bao nhiêu lâu bên trong cánh cửa đá kia, Quân Bá lúc này đã khác xưa rồi. Tâm tính kiên định nhưng cô chấp,
gồng hết sức mạnh của bản thân, Quân Bá nắm chặt xương của nó
mà kéo về hướng khác.
Sự đau đớn mà con cá mập ấy hiện giờ đang chịu đựng là
không tưởng tượng nổi. Nó rống lên âm thanh dưới dưới đinh tai
rồi lập tức nghiên đầu chạy một góc 90 độ, kéo theo cả đoàn
thuyền cũng nhanh chóng rời xa khỏi vành đai bão biển mang rợ
kia.
Nhóm Tuyết Liên vội vàng đem khắn tới lau cho họ, Tuyết Liên,
Dạ Nguyệt, Hải Yến nhiệt tình chăm sóc cho bạn trai của mình. Còn Vân Điệp chỉ đưa khăn cho Quân Bá rồi nói một câu khá lạnh lùng:
- Làm tốt lắm.
Quân Bá gật đầu cười khổ, tên này hiện giờ không có hứng
thú cãi nhau với cô nàng. Khi nãy tập trung quá độ nên giờ quá mệt mỏi rồi, họ cần nghĩ ngơi.
Rất lâu về sau, khi có dịp, Quân Bá hỏi Vân Điệp:
- Lúc đó với sức mạnh của em thì đuổi con quái kia đi rất dễ, sao em lại không ra tay.
- Không phải em không muốn ra tay, nhưng nếu em ra tay thì các
anh không thể hợp sức cùng nhau tạo nên sức mạnh thay đổi vận
mệnh lớn đến thế. Anh Tôn Giang cũng nói rồi đấy thôi, vận
mệnh lúc đó là cả đám yên giất dưới biển, dù em có ra tay
thì kết cục vẫn là tử cục. Các anh hợp tác lại tạo nên sức
mạnh, vừa lay chuyển con cá kia chạy kéo thuyền, vừa lợi dụng
gió để đẩy thuyền. Tử cục bị các anh giải không hay hơn à.
Khẽ thở dài ngồi dậy, Phi cảm giác được nếu mình không có
sức mạnh thì vẫn là người rất yếu ớt, trong hoàn cảnh như
lúc nãy cũng không thể làm được gì. Thế nhưng cậu ta lại không nghĩ tới chuyện, chính nhờ tia sét kia của cậu ta đã vô tình
ngăn không cho con cá ấy lao tới, nếu không, chỉ khoảng năm giây
sau là cả đám đã không còn đường lui rồi.
Tuyết Liên thấy Phi đã ngồi dậy được liền lao đến ôm lấy người cậu ta òa khóc:
- Anh… anh… hức hức…
Vỗ lưng cô nhẹ nhàng, Phi mim cười:
- Không sao rồi mà. Chúng ta đi chỗ khác thôi, để mấy tên nằm lại đây cũng có ích lắm. Mua ha ha!!!
Nói xong Phi đứng dậy thật nhanh rồi cùng Tuyết Liên chạy
thật nhanh khỏi chỗ này. Ngay sau khi cậu ta vừa đi, một âm thanh thật lớn, thật đồng loạt vang lên: