Cả đám Bạch Hàn tằng hắng, hai cái tên này cũng thật là,
giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt mấy tên vẫn còn FA mà
vẫn tình tứ được, lát nữa xử lý tên mê gái này sau vậy.
Lúc này Phi đã bước đến trước mặt họ, Bạch Hàn và Phong Lam
hai người hai bên đặt tay lên vai cậu ta, Bạch Hàn khẽ nói:
- Trở về là tốt rồi.
Phi mỉm cười nhìn cậu ta:
- Đây không phải trở về, mà là trở lại.
- Ha ha, trở lại hay trở về thì cậu có mặt ở đây là bọn
tớ yên tâm rồi. Đỡ phải trông ngóng tên nào đó mất xác giữa
đường thì cả đám lại mắc công than khóc, nhất là ai đó có
thể đi theo mi nữa chứ.
Vừa nói Tôn Giang vừa hất hất mặt về phía sau, nơi Tuyết Liên đang đứng chăm chú nhìn Phi, người cô ấy vẫn luôn lo lắng và
mong đợi. Phi khẽ mỉm cười gật đầu:
Vừa đáp cô vừa tránh sang một bên nhường đường cho hai người. Phi khẽ gật đầu cảm ơn. Đứng trước người con gái bé nhỏ dễ
thương ấy, cậu ta không kìm lòng được mà dang tay ra kéo cô vào
lòng mình. Tuyết Liên bất chợt nói:
- Anh này, mọi người đang nhìn kìa.
- Không nhìn, không có ai nhìn đâu.
Cả đám đồng loạt trả lời, đồng thời cũng đồng loạt phá
lên cười. Ở đây đều là người quen, ai rảnh hơi đâu đi soi mói
mấy chuyện đã quá quen thuộc này chứ. Cơ mà hai tên này cũng
làm hơi quá rồi đấy, có lẽ phải rời khỏi chỗ này sớm sớm
mới được, không lại bị mấy lời âu yếm kiểu này làm cho nổi da gà lên mà chết mất.
Phi khẽ quay đầu nhìn bọn họ rồi hôn lên mái tóc mềm mượt của Tuyết Liên một cái:
- Em ngại hửm.
- Ưm…
Tuyết Liên không đáp, chỉ dụi đầu vào người Phi. Cả hai người siết chặt nhau hơn đôi chút. Hơi ấm từ người đối phương, cái
cảm giác trái tim gần nhau đến mức có thể nghe rõ được nhịp
đập của nhau làm cho họ không muốn rời nhau chút nào. Họ cứ
đứng như thế, dưới ánh tà dương đang dần xuống thấp nhưng vẫn
đủ sức tỏa thứ ánh sáng lung linh huyền diệu của mình, không
ai nói lên câu nào, không gian yên lặng chỉ còn tiếng gió, tiếng sóng biển, tiếng một vài loài chim biển réo nhau gọi bạn
tình, và âm thanh trái tim của đối phương đang nhịp nhàng bên tai nhau.
Bất chợt đâu đó vang lên âm thanh của tiếng sáo, tiếng sáo
vút lên vang vọng khắp cả không gian rộng lớn đến vô thường.
Tiếng sáo băng qua không gian và cả bầu trời, soi sáng không
gian, soi sáng cả bóng tối âm u đang chờ đợi họ ở phía trước.
Ngồi trên thành tàu, xỏ hai chân xuống đong đưa, Tuyết Liên mỉm cười thật tươi, lắc lư đầu theo điệu nhạc. Phi ngồi bên cạnh
cô, cây tiêu bằng thủy tinh đang vang lên những âm điệu điệu nhẹ
nhàng du dương đến lạ.
Dựa người vào lan can tàu, Quân Bá hiện đang đứng cạnh Vân
Điệp, cả hai im lặng lắng nghe điệu nhạc đang vang lên từ tên bạn của mình. Vân Điệp khẽ bật cười, nụ cười như một đóa hải
đường đang khoe sắc:
- Không ngờ tên Phi đó lại thổi tiêu hay đến vậy.
- Đây là năng khiếu đó.
- Vậy ngươi có năng khiếu gì?
Vân Điệp vô thức hỏi, mà cũng không biết tại sao cô lại hỏi
như vậy. Có lẽ, một phần nào đó trong cô đã chấp nhận cái tên tinh ranh khôn khéo này mất rồi.
Vừa nghe cô hỏi, Quân Bá bật cười rồi quay người lại, hướng mắt về phía thiên không trong xanh cao rộng.
- Năng khiếu của tôi à, hình như là không có.
- Không có? Thật không?
Vân Điệp quay đầu nhìn qua, Quân Bá cũng vô thức nhìn cô ấy.
Mắt chạm mắt, một bầu không khí thẹn thùng bất chợt bao lấy
hai người.
- Ây, tớ nói này Phong Lam, tên đó có đúng thật là Quân Bá không vậy?
Phong Lam, Tôn Giang, Bạch Hàn và Hải Yến lúc này đang đứng từ
đằng xa nhìn về phía hai người họ. Cả bọn lúc nãy có hỏi Phi về thân phận của tên này. Khi nghe đến cái tên Quân Bá, cả đám
liền cảm thấy thật bất ngờ. Tên này không ngờ lại là cái tên
đã mất tích hồi năm năm về trước. Thế nhưng nghe Phi nói hắn
đang bị mất trí nhớ thì cả bọn chỉ biết tiu ngỉu thở dài.
Lúc này, đáp lại câu hỏi của Tôn Giang, Phong Lam trả lời:
- Tớ cũng đâu biết. Nhưng tớ nhớ rõ là cái tên Quân Bá ấy
làm quái gì nói chuyện, hành động với gái lại ngọt hơn mía
lùi thế này chớ. Hắn nhát gái lắm cơ mà.
Bạch Hàn bất chợt vỗ vỗ vai hai tên này mấy cái:
- Cố gắng đi hai đứa, cố gắng lên.
- Cố gắng cái quỷ gì?
Tôn Giang thắc mắc, mà Phong Lam cũng thắc mắc y hệt vậy.
Bạch Hàn và Hải Yến nhìn nhau mỉm cười một cái, Phong Lam lập
tức hiểu ra ý đồ của tên này. Cậu ta lập tức giơ chân lên đạp
hắn một cái tức giận:
- Đi chết đi.
Thế nhưng làm sao Bạch Hàn có thể đứng yên cho Phong Lam đạp
được. Ngay khi chân tên này vừa giơ lên thì Bạch Hàn đã nắm lấy
tay Hải Yến lướt sang một bên rồi. Đứng ở một quãng cách khá
xa, Bạch Hàn nói lớn:
- Cố gắng lên nhé, tớ cùng Hải Yến đi ngắm biển đây.
- Trọng sắc khinh bạn.
Cả hai đồng thanh nói. Bầu không khí lại trở nên yên lặng đi đôi chút. Thật chậm rãi, Tôn Giang khẽ nói:
- Dù sao không ai xảy ra chuyện là tốt rồi. Mục đích còn
chưa đạt được, có ngáp xuống dưới đó gặp sư phụ cũng mất mặt lắm.
- Đúng vậy, nào là hô hào quyết tâm cho đã. Không làm được thì… nhục cái mặt.
- Không có gì, chỉ là theo tớ thấy thì cô ta gần như mạnh nhất trong cái đám này đấy.
- Power Vô Cực?
- Tớ không dám chắc, nhưng đại khái cũng đã tới đó, hoặc
có thể hơn nữa. Ai mà biết được chứ. Tốt nhất vẫn là không
nên đụng chạm đến cô ta, cô ta mà nổi điên thì cả đám chết
chắc. Nhìn bộ dạng đó cũng không phải dạng dễ tiếp xúc đâu.
- Này, nói xấu người khác là không tốt nhé.
Từ phía sau vang lên tiếng của Hồng Long, cả hai lập tức quay lại nhìn cậu ta. Phong Lam trả lời:
- Đúng vậy, những gì tớ thấy hoàn toàn giống cậu. Chỉ có
điều đó chỉ là những hình ảnh thoáng qua thôi, không rõ ràng
như cậu được.
- Nếu các cậu đã thấy vậy thì không lẽ chúng ta phải ngã xuống ở nơi đó sao?
Tôn Giang có phần lo lắng hỏi, mà những người khác cũng đều có chút e ngại. Nếu đã nguy hiểm như vậy thì chạy sớm mới
phải đạo đấy.
Phong Lam chậm rãi lắc đầu:
- Nếu đã như vậy, chỉ cần chúng ta có thể tạo ra được một
con đường mới, một dòng thời gian bất biến song song song khác
thì chắc chắn vấn đề nan giải này sẽ được giải quyết.
Đặt ly nước xuống, Phi trầm tư:
- Nhưng để tạo ra được một dòng thời gian bất biến song song
thì còn nan giải hơn cái chuyện có thể sống sót mà trở về
hay không đấy.