Quân Bá trố mắt ngạc nhiên nhìn Phi mà không nói lên được lời nào.
Rốt cuộc thì tên này đang nói cái gì thế chứ. Bản thân Quân Bá biết, chuyện cậu ta mất trí nhớ là thật. Nhưng còn chuyện mà Phi nói thì quá khó tin. Ngoại thế, không thể nào có chuyện
như vậy được.
Đáp lại sự tò mò của Quân Bá, Phi mỉm cười nhìn cậu ta rồi chậm chạp cất tiếng:
- Bây giờ mà có đám cô hồn kia ở đây thì hay rồi. Ây… cậu
dù sao cũng là bạn của bọn tớ. Nhưng vào năm năm về trước,
cậu vô cớ mất tích khiến cho cả thị trấn nháo nhào lên một
hồi. Cuối cùng thì người ta khẳng định là không thể tìm được
cậu. Ai ngờ được là cậu lại ở đây cơ chứ.
Phi vừa nói vừa cười khổ. Còn Quân Bá lúc này chỉ biết ngơ
ngác nhìn cậu ta mà không nói được lời nào. Năm năm trước,
chẳng phải đó là thời gian mà cậu ta đã lưu lạc đến đây sao.
Rốt cuộc thì chuyện Phi nói là thật hay giả đây.
Phi biết, câu truyện mà cậu ta vừa nói ra quá khó tin và
khó có thể là sự thật được. Sự trùng hợp đến ngỡ ngàng của tạo hóa khiến cho những câu chuyện trở nên thật khó tưởng.
Có lẽ, để cậu ta suy ngẫm lúc này là tốt nhất. Không nói về chuyện đó nữa, Phi quay đầu qua nhìn Dạ Nguyệt.
- Anh quên hỏi nữa, em đến đây chỉ có một mình thôi à Dạ Nguyệt?
Khẽ gật đầu, cô đáp:
- Dạ vâng ạ. Sau khi em tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi. Nhưng mà em lo lắm anh Phi ơi, bọn họ… anh Long…
Phi mỉm cười nhấp ngụm trà:
- Không sao đâu, đám cô hồn ấy sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Em cứ yên tâm đi.
- Dạ vâng ạ.
Dạ Nguyệt khẽ gật đầu nhưng đôi mắt cô ấy vẫn mang theo nỗi
buồn cùng lo lắng. Khẽ tằng hắng, Phi đưa mắt nhìn xung quanh
rồi lên tiếng:
- Điểm hẹn? Là ở đâu vậy anh? Chúng ta đi liền à?
Phi bật cười:
- Coi kìa, anh chưa nói hết mà. Anh nghĩ chúng ta nên khởi
hành hướng về phía Tây đại lục. Biết đâu bọn họ đang ở đó
đợi chúng ta thì sao.
Phi vừa nói vừa mỉm cười. Rồi cậu ta lại quay qua nhìn Quân Bá và Vân Điệp:
- Ý kiến hai người thế nào. Đi phiêu lưu cùng bọn này chứ?
Quân Bá lắc đầu thở dài:
- Tớ không biết. Sư phụ chỉ kêu tớ đưa cậu đến đây cùng với
giao hàng cho Dược Thần đại nhân thôi. Giờ tớ xong việc rồi có
lẽ tớ nên quay về thì hơn.
- Sức mạnh của con bây giờ còn quá yếu. Nếu con đi bây giờ thì chẳng phải là làm mất mặt Dược Thần ta hay sao.
- Nhưng sư phụ…
Trong lúc Dạ Nguyệt còn đang nài nỉ, Phi đã nhẹ nhàng vỗ vai cô mấy cái rồi lên tiếng an ủi:
- Không sao đâu. Em cứ ở lại đây học tập cho thành tài đã.
Anh sẽ để Phi Mã lại. Với tốc độ của nó, hẳn sẽ không quá
lâu để tìm được bọn anh.
Cô nhìn Phi mà không nói được lời nào. Bất chợt, Dược Thần lên tiếng:
- Không cần phải như thế. Thực chất thì với khả năng thông
tuệ của con, ta tin con sẽ nhanh chóng đạt được những thứ mà ta yêu cầu. Có điều…
Ông ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp:
- Có điều, nếu như con đã muốn mau chóng rời khỏi như vậy
thì ta có một bài huấn luyện nhỏ. Không biết con có đồng ý
hay không.
- Dạ vâng, con đồng ý ạ. Nhưng mà bài huấn luyện đó là gì vậy sư phụ.
Ông chậm rãi đứng dậy, tay chấp sau lưng, nhẹ bước tới bên
cửa sổ rồi chậm rãi hướng mắt nhìn lên vằng trăng khuyết đang
treo trên không trung kia. Ông cất giọng:
- Ta vốn sở hữu được một nơi, được gọi là Thời – Không thác loạn. Ở nơi đó, thời gian và không gian có thể kéo dãn đến vô hạn cũng có thể chỉ là một nháy mắt đã là vài ngàn năm
sau. Ta muốn con… à không, ta muốn tất cả các ngươi vào đó tập
luyện.
Vừa dứt lời, ông liền lướt qua nhìn họ. Một luồng sức mạnh như vũ bão lập tức quét qua người họ khiến cả nhóm phải lui
lại vài bước. Ngay cả Vân Điệp cũng chịu không nổi ánh mắt ấy
mà bị bức lui về sau. Ngay khi luồng sức mạnh đó tan biến, một cơn lũ sát khí khủng bố điên cuồng được phóng thích ra bao
trùm lấy ngôi nhà.
Phi và Quân Bá lập tức biết được cơn lũ sát khí này từ đâu
mà đến. Phi lập tức lao tới kéo Dạ Nguyệt sang một bên còn Quân
Bá thì lùi lại thật xa.
Còn Quân Bá, không có tốc độ như Phi, nhưng cậu ta có lớp vảy rồng có khả năng bảo vệ vô cùng mạnh mẽ. Thế nên lưng cậu ta
lập tức mọc ra đôi cánh rồng to lớn sau lưng. Nó nhanh chóng ôm
lấy người cậu ta nhằm bảo vệ cậu trước cơn lũ sức mạnh khó
ai có thể địch lại kia. Thế nhưng dù có bảo vệ thì Quân Bá
vẫn bị bị đẩy đi một quãng rất xa, để lại trên mặt đường hai
vế cày thật sâu.
Cả hai người không ai chịu dừng lại. Âm thanh sức mạnh va đập vào nhau vẫn ầm ầm khiến người khác đinh tai nhức óc, thậm
chí ngay cả hòn đảo cũng run lên nhè nhẹ. Vân Điệp lúc này đang chiến đấu một cách không suy nghĩ. Toàn bộ sức mạnh trong
người cô ta tuông ra, mạnh bạo như một con quái vật bất kham và
hung hãn.
Đáp lại với cô ta, Dược Thần vẫn điềm đạm điều khiển sức
mạnh của mình nhằm ngăn chặn những đòn tấn công mãnh liệt ấy. Khẽ nheo mắt, ông nhếch miệng cười:
- Là sức mạnh về sát khí của lão già Hoành Không kia sao? Thật bất ngờ đấy.
Vừa nói, tay ông vừa hoa lên một động tác thật tuyệt mỹ.
Một luồng sức mạnh xanh nhạt hiện lên trên tay ông, nó mong manh
như làn khói nhỏ. Thế nhưng cũng gần như ngay lập tức, nó hóa
thành một cây kim nhỏ bé. Theo điều khiển ở tay ông, cây kim kia
như một mũi tên xuyên qua toàn bộ trận chiến giữa hai nguồn sức mạnh xanh – đỏ ấy mà hướng về phía Vân Điệp.
Mắt thấy cây kim kia lao đến mình. Thế nhưng trong thời khắc
đó, Vân Điệp thậm chí chẳng thèm suy nghĩ gì cả. Cô múa nhẹ
một vài hành động, lập tức từ người cô hiện ra một tấm chắn
đỏ huyết nhằm ngăn chặn cây kim kia.
Thế nhưng cây kim mà Dược Thần tạo ra há có thể là vật tầm thường. Vậy nên nó mặc kệ màn chắn đỏ kia mà tiến về phía
cô ta một cách thật bình thường.
Do đã quá chủ quan, Vân Điệp lúc này không còn cách nào có
thể ngăn chặn được cây kim kia nữa. Nó nhẹ nhàng đâm vào người
cô rồi nhanh chóng biến mất. Và cũng ngay lúc đó, sức mạnh
sát khí trong người cô ta cũng tan biến một cách đầy bất ngờ
trước con mắt ngơ ngác của cả bọn.
Mất đi sức mạnh, Vân Điệp vô lực té ngã trên mặt đất. Đôi
mắt xinh đẹp đầy tức giận hướng về phía Dược Thần. Quân Bá
thấy vậy liền chạy tới đỡ cô ấy dậy. Thế nhưng có lẽ do ảnh
hưởng từ cây kim kia, ngay cả sức lực để đứng lên cô còn chẳng
có. Vậy nên cô tựa hẳn người vào người Quân Bá nhưng đôi mắt
vẫn vô cùng tức giận nhìn về phía ông.
Chậm rãi đáp xuống, Dược Thần hướng về phía Vân Điệp mà đi
tới. Quân Bá thấy vậy liền lui về sau vài bước. Thế nhưng ông
ấy lúc này cũng đã đến được trước mặt họ. Nhìn chằm chằm
vào cô, ông gằn giọng:
Thế nhưng vào lúc này, Vân Điệp đã đáp trả Dược Thần mà không thèm để ý gì tới Phi:
- Ta là con của phụ thân.
Vừa nghe đến đây, đôi mắt Dược Thần đã long lên sòng sọc một luồng sát khí đáng sợ. Tay phải ông lập tức đưa lên cao, một
quả cầu sức mạnh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta tim đập chân run lập tức xuất hiện trong tay ông.
Không chút chần chừ, ông đẩy quả cầu khủng bố ấy về phía
hai người họ. Những âm thanh ầm vang chấn động do quả cầu kia va chạm vào không khí hệt như những vụ nổ cường liệt nhất.
Đối mặt với thứ sức mạnh khủng bố đó, Quân Bá lập tức hóa thành long thủ, toàn bộ sức mạnh của cậu ta đều dồn hết vào đôi tay nhằm ngăn chặn thứ sức mạnh ấy với một hy vọng thật
mong manh.
Mà cũng cùng lúc đó, Phi đã xuất hiện trước mặt Quân Bá.
Đôi mắt vàng rực rỡ như hoàng kim, hai cánh tay cậu ta được
những tia lôi điện trắng xóa bao phủ lấy. Lúc này Phi đang vận
sức mạnh trong người mình lên đến cực hạn. Thế nhưng không phải là cậu ta muốn tấn công Dược Thần mà cậu chỉ muốn đỡ lấy
luồng sức mạnh kia của ông tiếp Quân Bá mà thôi.
Không chần chờ, không nhân nhượng, quả cầu ấy lao đến trước
mặt họ. Một thứ sức mạnh cuồng bạo nổ tung ép cả ba người
họ lùi về phía sau một đoạn rất xa, quần áo trên người họ
cũng bị ép đến nát bấy. Ôm ngực, một dòng máu đỏ tươi chảy
nhẹ bên khóe miệng họ.
Lấy ngón cái lau đi vết máu, Phi cười khổ cất tiếng:
- Xin ngài đừng nóng. Cô gái này… hoàn toàn không biết những chuyện mà cha mình đã làm.
Nhìn Phi bằng ánh mắt không thể tin tưởng được, ông đáp trả:
- Đừng nghĩ rằng một câu không biết là xong hết mọi chuyện.
Nếu ngươi đã nói giúp cô ta thì ngươi hẳn cũng đã biết được
những gì mà gia tộc cô ta làm rồi đúng chứ?
Phi cười khổ chậm chạp gật đầu. Mà ở sau lưng cậu ta, hai
người Quân Bá, Vân Điệp cũng ngạc nhiên không kém. Hóa ra tên này
đã biết được mọi chuyện về gia tộc của Vân Điệp rồi.
Đẩy người Quân Bá ra, Vân Điệp loạng choạng hướng về phía Phi. Tay cô nắm chặt lấy tấm áo đã rách bươm của Phi mà hỏi:
- Trách anh làm gì. Anh cũng chỉ vừa mới nhớ lại thôi. Cũng may là anh nhớ lại nên mới có thể cản được ông ấy đấy. Không
là cô bạn gái… à… cô bạn đây đã bị ông xử tử rồi. Ở đó còn
trách ta.
- Hừ, nói, mi rốt cuộc đã biết những gì.
Quân Bá nghiến răng trợn mắt hướng về Phi. Cười khổ, Phi chậm rãi cất tiếng:
- Ừm… thực ra thì ta cũng chẳng biết nhiều cho lắm. Chỉ là… Vân Điệp là con của Tử tước Hoành Không đúng không. Mà kẻ tên
Hoành Không này lại là một kẻ cuồng về nghiên cứu thôi.
Hỗn Nguyên thần dùng toàn bộ sức mạnh của mình, một thân
một mình ông mà khiêu chiến hết toàn bộ binh đoàn khổng lồ
của Tử tước đưa ra. Trận chiến kéo dài rất lâu, rất lâu, máu
chảy thành dòng, thây chất thành núi. Cuối cùng thì Hỗn Nguyên thần cũng đã ngăn chặn được kẻ điên cuồng kia và cả đội quân
của ông ta. Thế nhưng sau đó thì ông cũng biến mất không chút
dấu vết.
Trong trận chiến ấy, thân nhân của những người bị Tử Tước
Hoành Không thu phục để chiến đấu với Hỗn Nguyên thần kia đều
căm hận ông ta đến tận xương tủy. Toàn bộ những gì thuộc về
ông ta đều bị người dân các nơi tấn công điên cuồng đến mức
không còn gì sót lại nữa cả. Họa chăng chỉ còn những thân nhân của ông ta đã tẩu thoát khỏi đợt truy quét đó hoặc như Vân
Điệp, người được ông bảo vệ từ trước mới có thể tránh được
cái họa sát thân kia mà thôi.
Cho đến tận bây giờ, nguời ta vẫn luôn tìm những gì còn sót lại của vương triều Hoành Không kia. Một phần là do mối thù
vẫn còn dai dẳng, một phần là vì những nghiên cứu cùng số
châu báu mà ông ta đã để lại. Ví dụ như lâu đài kim cương kia
chẳng hạn, một ví dụ điển hình về sự giàu có khủng khiếp
của ông ta.
Khẽ thở dài thườn thượt, Quân Bá đưa mắt nhìn cô gái xinh
đẹp đang ngủ say trong lòng mình mà cười khổ. Hóa ra thì cô
lại có một gia thế khủng kiếp tới vậy, hèn gì khi Dược Thần
xác định mối quan hệ của cô và Tử tước Hoành Không đã lập
tức xuất độc thủ nhằm tiêu diệt cô ấy.
Đưa mắt ái ngại nhìn Phi, Quân Bá khẽ gật đầu: