- Quái, cánh cửa này sao quen quen vậy ta. Hình như gặp nó ở đâu rồi ấy nhỉ.
Phi cứ đứng đó trầm ngâm và cố lục lọi trí nhớ của mình
về sự hiện diện của cánh cửa đá này mà chẳng thèm chú ý
đến lời của Dược Thần luôn. Cho đến khi Quân Bá vỗ vai cậu ta
thì Phi mới giật mình:
- Này, sau vụ tối qua ta thấy hôm nay ngài Dược Thần hơi là lạ đấy.
- Hửm, lạ là lạ mần răng?
Phi tròn mắt nhìn Quân Bá rồi trả lời. Còn tên Quân Bá chỉ biết cười khổ gãi đầu:
- Tớ cũng không biết, nhưng tớ có cảm giác như ngài ấy có chút gì đó… thay đổi.
- Quân Bá!!!
Phi xoay người qua vỗ vai cậu bạn một cái rõ kêu và chắc hẳn cũng là rõ đau.
- Bớt suy nghĩ đi ông bạn. Ông ấy không truy cứu vụ đêm qua đã là tốt lắm rồi đấy.
Quân Bá chậm rãi gật đầu đồng ý.
Trong lúc hai tên này đang tâm sự thì ở bên kia, Dược Thần
đại nhân đã giải thích cho hai cô gái hiểu được hoàn toàn
nguyên lý cũng như cách thức hoạt động của cánh cửa đá này.
Tuy Vân Điệp còn đôi chút không ưa Dược Thần đại nhân. Thế nhưng
dù sao thì nơi đây cũng không phải là nơi mà cô có thể chống
cự được với người mang trong mình sức mạnh gần chạm Vô Cực.
Với lại thì với sức của cô hiện tại không phải là đối thủ
của Dược Thần. Thế nên, nhịn là cách tốt nhất với tình trạng hiện giờ của cô.
Còn đối với Dược Thần đại nhân, có lẽ chuyện Vân Điệp có
phải là con của Tử tước Hoành Không hay không đã không còn là
vấn đề quan trọng nữa. Quá khứ đôi lúc cũng nên ngủ quên, ông
không hẳn là một kẻ tuyệt tình đến mức đuổi cùng giết tuyệt
một cô gái. Thế nhưng nếu như về sau cô làm ra những chuyện
động trời thì chính ông là người sẽ truy sát cô đầu tiên, đó
chính là suy nghĩ của ông hiện giờ.
- Thôi được rồi, nhớ lời ta dặn rồi chứ. Các ngươi giờ đi
vào đi. Cẩn thận một chút vì Thời – Không vốn là thứ khó nắm bắt nhất trên đời này đấy.
Tất cả cùng lúc gật đầu.
Dạ Nguyệt là người bước vào cánh cửa đầu tiên. Sau đó tới
Vân Điệp, Quân Bá và cuối cùng mới tới Phi. Ngay khi chân cậu ta
chạm ngưỡng cửa, một dòng ký ức xa lạ chảy lướt qua đầu cậu
ta. Một thứ cảm giác khó hiểu nhanh chóng chiếm hết cả đầu
óc cậu. Một thứ sức mạnh cổ lão huyền bí, tuy chỉ là trong
một tích tắc nhưng lại tưởng chừng như kéo dài cả hàng mấy
thế kỷ.
Ngay khi luồng ký ức ấy chảy vội trong tâm thức Phi, rốt
cuộc thì cậu ta cũng đã nhớ được tại sao mình lại thấy cánh
cổng này quen thuộc đến thế. Cánh cổng đá này chính là cánh
cổng đá Phi đi qua lúc mới xuyên giới, cũng là dòng chảy ký
ức bí ẩn kia lướt vội qua tâm thức. Thế nhưng lần trước thì
nó không để lại di chứng hay cơn đau nào vậy mà lần này dòng
ký ức ấy khiến đầu cậu ta như muốn nổ tung ra vậy.
Quỵ người hẳn xuống đất, tay cậu ta vẫn nắm chặt cạnh của
cánh cửa đá ấy. Đôi mắt Phi dần mờ đi, đầu óc cậu ta cũng
nhanh chóng mơ hồ. Trong cơn hoảng loạn cùng khó chịu ấy, cậu
ta bất giác nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ sẽ không bao
giờ cậu ta có thể quên được.
Hình ảnh mơ hồ ấy như kéo Phi lại gần hơn với cánh cửa kia. Và phía trước cánh cửa, có hai người đang nằm trên mặt đất im lặng không nhún nhích.
Một cô gái với nét dịu dàng nhưng đã tái đi không còn sức sống.
Một cô bé tinh nghịch, đôi mắt luôn mang theo ý cười bỗng chốc trở nên vô hồn.
Phi vương tay nhận lấy bình ngọc trong tay Dược Thần. Bên trong nó có một viên thuốc màu trắng ngà phát ra một loại mùi
hương vô cùng dễ chịu. Nhìn nó trong thoáng chốc, thế rồi cậu
nhanh chóng bỏ viên thuốc vào miệng mình.
Ngay khi viên thuốc kia chạm đầu lưỡi, nó lập tức hòa tan
thành một dòng nước thanh mát chảy thẳng xuống cổ họng cậu.
Cùng với đó là một luồng khí nhẹ nhàng chảy dọc theo từng
tia máu trong người đến tất cả mọi nơi trên cơ thể. Lập tức
ngồi xếp bằng lại tịnh tâm, một sợi tơ mỏng manh mang theo
những tia khí tức tang thương cổ lão nhẹ nhàng bay ra vờn quanh
người cậu ta.
Đứng bên cạnh, Dược Thần liên tục gật đầu như đang chiêm
nghiệm một điều gì đó vô cùng kỳ thú. Thi thoảng, trong đôi
mắt ông ánh lên một tia kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng ẩn đi.
Chẳng lâu sau, Phi chậm rãi mở mắt ra. Ngay khi mi mắt cậu ta
vừa động, một luồng sáng mạnh mẽ đến khủng bố lao vội ra oanh tạc cả một mảng rừng rộng lớn. Trên đường luồng sức mạnh
trong mắt cậu ta đi qua, những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi
bổng chốc lớn vụt lên như đã trải qua hàng trăm ngàn năm sau.
Những loài thú nhỏ cũng nhanh chóng già đi trông thấy, đặc
biệt có vài loài vật với cơ địa đặc biệt mà trở thành những quái thú mạnh mẽ dữ tợn khi tiếp xúc với thứ sức mạnh kia.
Thế nhưng luồng sức mạnh kia chỉ xuất hiện trong thoáng chốc như vậy rồi biến mất không chút giấu vết. Chỉ còn lại đôi
mắt trong veo của Phi đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Chuyện… chuyện này là…
Dược Thần xoay lại nhìn khu rừng cùng với những con thú đang chiến đấu điên cuồng bên trong khu rừng kia cười khổ:
- Không có gì đâu, với sức mạnh bây giờ của cậu thì ta
nghĩ, có đi qua cánh cổng này hay không không phải là vấn đề
quan trọng nữa. Nếu thích cậu có thể bước vào, cơn sốc thời
gian kia sẽ không xuất hiện nữa đâu. Còn nếu không thì cậu có
thể giúp ta đi xử lý bọn thú vừa mới tấn cấp trong khu rừng
này.
Sau câu nói của Dược Thần đại nhân, cả hai nhanh chóng tiến về phía khu rừng đang gầm gào kia.
Bên trong cánh cửa đá lúc này là một không gian vô cùng rộng lớn. Thế nhưng không gian ấy chỉ mang theo màu trắng tịch liêu
mà không hề có thứ gì khác tồn tại. Hơn thế nữa, bên cạnh cả ba người Quân Bá, Dạ Nguyệt và Vân Điệp đều không có ai. Nói
chính xác chính là mỗi người đã đến một không gian hoàn toàn
tách biệt với nhau. Quân Bá nhìn không gian rộng lớn ấy mà ấp
úng:
- Nơi này là…
- Là nơi có thể giúp ngươi đạt đến một tần thứ cao hơn của sức mạnh bản ngã.
Trong không gian ấy, một bóng người từ từ bước lại gần cậu
ta. Chẳng bao lâu thì người kia đã đứng trước mặt cậu. Đó lại
chính là người nổi tiếng nhất ở Binh Gia hệ đảo quốc, Quỷ sư
phụ.
Vừa nhìn thấy ông, Quân Bá đá lập tức ấp úng đến nghẹn lời:
- Sư… sư phụ…
Thế nhưng Quỷ sư phụ lúc này lại lắc đầu:
- Ta không phải sư phụ ngươi, ta chỉ là một tàn ảnh được tái tạo từ những ký ức trong đầu ngươi thôi. Ta ở đây với nhiệm
vụ giúp ngươi cân bằng sức mạnh, và cũng có thể là nâng tầm
sức mạnh. Điều đó tùy thuộc vào ngươi mà thôi.
Vừa dứt lời, từ khắp vùng không gian ấy lập tức phát ra
những âm thanh gào rú khủng bố như có hàng ngàn vạn con quái
vật cùng lúc tru lên. Vội vàng nhìn quanh, Quân Bá hơi run sợ lên tiếng hỏi:
Ngay tức khắc, Quân Bá bung vội đôi cánh rồng sau lưng mình ra
bao bọc lấy bản thân lại. Một vụ nổ rền vang cả không vang lập tức vang lên, thân hình Quân Bá cũng bị chấn văng đi một quãng
xa tít tắp.
Không dừng lại ở đó, ngay khi Quân Bá vừa ổn định thân người, một tia chớt màu xanh lá phóng vụt về phía cậu ta. Một ánh
chớp sắc lạnh trắng bạc lóe lên mang theo đầy sát khí.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Quân Bá lập tức hóa đôi long thủ
lên đỡ lấy ánh chớp bạc kia. Chỉ nghe xoạt một tiếng bén
nhọn, lớp vảy cứng rắn đen bóng vốn là thứ cậu ta luôn tự
hào bị xé toạt. Máu ngay tức khắc phun ra từ vết thương khổng
lồ trên tay ấy.
Lúc này, tại nơi đây, không gian mà Quân Bá đã trở thành một
vùng tử chiến không hồi kết. Với số lượng khổng lồ không thể
nào đếm nổi, với vô vàn loại sức mạnh của vô vàn loài rồng,
Quân Bá chỉ một mình chống chọi với bọn chúng. Không biết đã
bao lâu, không ngơi nghĩ bất kỳ giây phút nào, Quân Bá lúc này
điên cuồng chiến đấu không biết mệt mỏi là gì. Thời gian, cứ
thế trôi qua…
Có lẽ cùng trong lúc đó, Vân Điệp ở một không gian khác nhưng lại có một mối nguy hại cao hơn đối với Quân Bá khá nhiều.
Không gian của cô là một chiến trường thực sự với vô số xác
người nằm la liệt và ngổn ngang. Và bầu không khí nơi chiến
trường ấy mang theo một màu u tối không thể nào diễn tả. Nó
khiến cho tim người ta phải run lên liên hồi vì một thứ gì đó
chỉ cảm nhận được chứ không thể nào diễn tả được. Một cảm
giác từ tận sâu trong tâm trí, một nỗi sợ hãi không biết tên
dâng tràn từng giây từng phút.
Thế nhưng, nếu như người khác không thể gọi tên cảm giác lo
lắng, bất an trong lòng đang cào xé tâm can ấy là gì thì Vân
Điệp lại biết, lại hiểu rõ nó hơn bất kỳ ai. Nó chính là thứ sức mạnh đang chảy trong người cô, sát khí.
Chiến trường được xem là nơi mang theo nguồn tử khí đậm đặc
nhất. Thứ khí độc khiến người ta sợ hãi là lo lắng. Thế nhưng mấy ai biết, nỗi sợ hãi trong sâu thẳm tiềm thức ấy của con
người còn là do sát khí tác động vào. Sát khí, một loại khí vô hình, nhưng lại có thể khiến người ta điên cuồng đến tàn
nhẫn. Sát khí, có thể khiến người ta điên dại, cũng có thể
đưa người ta đi đến chiến thắng. Thứ sức mạnh trong người cô,
chính là thứ sát khí như vậy.
Thế nhưng, dù cho sức mạnh sát khí trong người Vân Điệp đó
mạnh mẽ đến đâu thì so với chiến trường vô tận này, nó cũng
chỉ như một hòn đá nhỏ bé nằm bên trên một ngọn núi khổng lồ to lớn. Đứng trên chiến trường ấy, ngay cả Vân Điệp cũng bắt
đầu trở nên run sợ. Cái cô sợ chính là cô không thể kiềm chế
nổi cơn lũ sát khí trong người, không thể kiểm soát được bản
thân mình và không thể đối chọi được với lượng sát khí đậm
đặt xung quanh.
Nói một cách chính xác hơn chính là cô không thể nào điều
khiển được luồng sức mạnh sát khí trong người mình được nữa.
Cả thân thể cứ trống rỗng một cách khó hiểu, thậm chí, ngay
cả việc cô đã cố gắng hết sức để đem sức mạnh mình ra thì cô cũng nhanh chóng thất bại. Cô lúc này chẳng khác nào một kẻ
vô dụng, chờ đợi đám xác khô kia tiến về phía mình mà xử
mình trong nháy mắt. Một nỗi sợ hãi bất chợt bao trùm lấy cô, thứ mà cô chưa bao giờ cảm thấy từ lúc mới sinh ra đến giờ.
Cả không gian bỗng chốc run động thật mãnh liệt.
Còn Dạ Nguyệt, cô hiện giờ lại đang ở một không gian vô cùng
nóng bức. Cái nóng ở đây không phải là cái nóng da thịt như
bình thường mà là cái nóng tận sâu cảm nhận của cô. Thoáng
nheo mắt, cô tự nói:
- Cảm giác này… không lẽ nào…
Chăm chú nhìn về phía trước, cô lập tức phát hiện ra một
đám lửa màu xanh lục trôi nổi trong không khí cách cô một đoạn
hơi xa. Hóa ra nơi đây vốn là không gian tồn tại Tái Tạo Chi Hỏa của Dược Thần. Vậy thì bảo sao mà nó lại không nóng như thế
này cho được.
Thật chậm rãi, cô bước về phía trước, về hướng của đám
lửa kia đang bùng cháy. Thế nhưng có một điều mà cô cũng biết, thứ lửa này vốn không phải là thứ một người thường có thể
chịu đựng được. Tái Tạo Chi Hỏa, một thứ lửa cháy tận tâm
hồn nhưng lại có thể chữa lành bất cứ loại vết thương nào,
dù là nặng tới đâu thì đối với nó cũng không phải là vấn
đề.
Từng bước, từng bước, độ nóng của nó không phải tăng dần
mà là tăng theo cấp số nhân. Cứ mỗi bước của cô thì sức nóng
của nó lại nhân lên làm đôi. Khoảng cách giữa cô với nó là hơn một trăm bước, cũng có nghĩa là hiện giờ tại trung tâm của
ngọn lửa ấy, độ nóng của nó phải sấp sỉ sức nóng của mặt
trời, một sức nóng đủ sức hòa tan bất cứ thứ gì tồn tại.
Dừng bước lại đôi chút, hít một hơi thật sâu, đôi mắt của cô vẫn đang chăm chú nhìn về phía đám lửa xanh kia không chớp
mắt. Có lẽ, đối với cô hiện giờ, đến được bên cạnh đám lửa
xanh kia chính là mong muốn lớn nhất ở tận sâu tâm trí mình.
Lưng áo cô lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt thanh tú
trắng ngần cũng đã ướt đẫm. Thế nhưng cô mặc kệ hết tất cả,
sự chăm chú của cô hiện giờ chỉ dành cho thứ duy nhất đang
hiện hữu trong không gian này ngoài cô: Tái Tạo Chi Hỏa.
Tay siết lại thật chặt, cắn chặt răng, cô bước lên thêm một
bước. Sức nóng hiện giờ ngay tại vị trí cô đang đứng đã là
hơn một trăm độ, sức nóng đủ để luộc chính một con người bé
nhỏ như cô. Thế nhưng, đối diện với điều đó, cô vẫn tiếp tực
bước về phía trước, không dừng lại, không suy nghĩ. Dù cho phía trước là chông gai đi nữa thì cô cũng cố vượt qua. Có lẽ, đó
là vì cảm giác muốn được ở bên cạnh người nào đó, muốn giúp một phần sức lực cho họ. Cũng có lẽ là do một phần chấp
niệm trong lòng cô về người ông mà cô hằng kính yêu. Cảm giác
muốn mạnh, mạnh hơn nữa lại là động lực duy nhất khiến cô có
thể bước tới vào lúc này. Ở phía xa, ánh lửa xanh vẫn đang
lập lòe chiếu rọi cả một khoảng không gian rộng lớn.
Quay lại Phi và Dược Thần ở bên ngoài, hiện giờ đã hơn 10
ngày trôi qua và vẫn chưa có tin tức gì của ba người họ. Đứng
trước cánh cửa đá ấy, Phi cất tiếng hỏi:
- Liệu họ có sao không?
Tay chấp sau lưng, đôi mắt hướng về phía cánh cửa kia với một sự tin tưởng hoàn toàn, ông mỉm cười đáp trả:
- Ta tin họ sẽ trở lại, an toàn và thậm chí còn mạnh mẽ
hơn nữa. Đối với những người àm ta đã chọn thì họ chắc chắn
sẽ không làm ta thất vọng.
Phi gật gù:
- Tôi cũng mong cho họ có thể thành công.
- Thế gian này, hầu hết mọi chuyện, thành hay bại là do
chính con người quyết định. Đôi khi phải có sự kiên trì, lòng
dũng cảm để bước trên con đường mình đã chọn. Có những khó
khăn bất chợt sẽ ập đến, có những hiểm nguy chỉ đợi ngươi sảy chân thì sẽ lập tức xuất hiện. Thế nhưng, nếu như ngươi biết
cố gắng, vững tâm, vững trí, biết vượt lên những điều khó khăn ấy, ngươi sẽ đạt được những thành công to lớn, to lớn hơn cả
những gì ngươi có thể tưởng tượng được.