Ngay khi tất cả mọi người rời khỏi lâu đài. Một tiếng nổ kinh khủng vang lên ngay phía sau họ. Từ trong căn phòng đó, một con băng long với kích
thước vĩ đại gầm thét phá lớp băng đang bao phủ lấy nó mà thoát ra. Lớp
băng mờ ảo bao phủ lấy người nó chỉ tạo nên một bóng đen khổng lồ, thế
nhưng như vậy cũng đã đủ để thể hiện sự to lớn của con băng long ấy. Nếu phải so với Khổng Kền vương lúc trước mà nhóm Tiểu Quỷ đối mặt thì con
băng long này phải lớn hơn gấp đôi. Đối với hình thể khổng lồ của nó,
con người chỉ như một con kiến bé xíu mà thôi.
Con băng long vừa thoát được khỏi quả cầu thì nó cũng chỉ đứng yên
giây lát. Có vẻ như đã rất lâu rồi nó mới được cử động. Thế rồi nó từ từ nâng đôi cánh của nó lên. Một đôi cánh già nua với rất nhiều lỗ thủng
trên cánh của nó. Những lỗ thủng ấy không làm nó thấy khó khăn mà hệt
như đó là những vết tích cho những trận chiến oai hùng của nó. Sau màn
sương khói mờ ảo ấy, chỉ với một cái đập cánh, cả thân người nó đã phóng vọt lên thiên không với tốc độ khó tưởng. Ngay sau cú đập cánh mãnh liệt ấy của nó, một phần Thủy Tinh thành ầm ầm đổ xuống.
Một tiếng gầm thét khiến cho cả bầu trời cũng trở nên rung chuyển dữ
dội. Mây tan nhanh, để lộ ra một con băng long xanh thẳm trên nền trời.
Đồng loạt tất cả người dân lập tức ngước nhìn thứ khổng lồ đang bay trên bầu trời mà há hốc mồm. Và cũng đồng loạt tất cả đều quỳ lạy sát đất
trước thứ đang bay ấy. Bởi vì họ biết, thứ đang bay trên bầu trời kia
chính là nỗi khiếp sợ mà cũng như niềm hy vọng của họ. Thứ mà mỗi năm họ phải bị bắt vài người đi để cúng tế. Linh vật trấn thành: Băng Long.
Trong lúc tất cả mọi người đang quỳ lạy con băng long ấy thì mọi
người trong nhóm Tiểu Quỷ trừ Bạch Hàn đang chiến đấu và Phi đang đuổi
theo cô gái kia cũng nhìn về phía phát ra tiếng gầm kinh khủng kia. Tôn
Giang ngơ ngác huých tay Hồng Long:
- Ê này, hình như đó là con rồng trong quả cầu thủy tinh lúc nãy đúng không.
Hồng Long cũng không tin vào mắt mình, cậu ta nhìn qua Phong Lam:
- Hình như tớ với Tôn Giang nhìn lầm đúng không.
Phong Lam chưa trả lời, bát hoàng từ đã cười khổ chen vào:
- Hai người không nhìn lầm đâu. Đó đúng là linh thú trấn thành của Thủy Tinh thành này.
Tất cả lúc này mới thật sự há hốc mồm trước cảnh tượng đó. Tất cả đều không ngờ được chỉ mới vài phút trước họ còn thấy con thần thú ấy bên
trong quả cầu thủy tinh thì bây giờ, con băng long ấy đang bay lượn tự
do trên bầu trời nơi này.
Con băng long ấy xoay vòng trên thiên không, sau đó nó nhìn xuống
Thủy Tinh thành hệt như nhìn một kẻ thù truyền kiếp. Đằng sau đôi mắt nó là sự giận dữ cực độ. Nó gầm lên tràng đinh tai nhức óc, ngay sau đó
nó phun một làn hơi lạnh về phía Thủy Tinh thành khiến cho một phần tòa
thành hóa thành tảng băng trong suốt khổng lồ. Vì Thủy Tinh thành đa
phần làm bằng thủy tinh trong suốt thế nên phần hóa băng ấy chỉ khiến
cho Thủy Tinh thành trở nên long lanh lóng lánh hơn nữa. Vậy nhưng những người dân vô tội thì không được như vậy. Tất cả những ai đứng trong tầm ảnh hưởng hóa băng ngay lập tức biến thành những tảng băng long
lanh dưới ánh nắng mà không kịp kêu lên tiếng nào. Giờ thì chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng đã đủ để họ tan thành từng mảnh vụn.
Ngay sau khi nó hóa băng một góc ngôi thành như vậy, nó vung đầu một
cái rồi nó lại phun ra thêm một băng cầu to lớn lao về phía phần hóa
băng. Có lẽ ý định của nó lúc này chính là hủy diệt hoàn toàn phần Thủy
Tinh thành đang bị đóng băng cùng những người dân vô tội kia.
- Chết tiệt. Tôn Giang, giúp tớ.
Hồng Long lập tức nhận ra được ý đồ của nó. Cậu ta quát lớn lên, đưa
tay ra hai bên. Dâng hai tay lên từ từ, một màn lửa khổng lồ từ mặt đất
trỗi dậy nhằm hướng đi của băng cầu ấy mà cản lại. Tôn Giang cũng vận
sức mạnh của mình, ngay sau đó cậu ta đặt hai tay úp xuống đất. Màn lửa
của Hồng Long nhanh chóng lớn dần lên và gần đạt tới tầm cao đủ để cản
trở lại băng cầu ấy. Thế nhưng Hồng Long lại quát lớn:
- Không được, càng lên cao thì càng khó tập trung được màn chắn.
- Để em giúp.
Hải Yến vội vàng vận sức mạnh màn chắn đỏ của mình làm tấm khiên đỡ
lấy màn chắn lửa do Hồng Long và Tôn Giang kết hợp tạo ra. Ngay khi băng cầu lao đến, màn chắn lửa ấy đã hoàn toàn đỡ được nó. Hai thứ băng hỏa
chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ đinh tai nhức óc, đồng thời một phần
chóp đỉnh của Thủy Tinh thành bị cuốn bay mất dạng theo vụ nổ. Cũng may
là những người bị hóa thành băng không hề hấn gì.
Nhưng những kẻ tạo ra màn chắn ấy lại không dễ chịu như vậy. Họ bị dư chấn từ vụ nổ ấy ảnh hưởng nên dội người về sau. Tôn Giang và Hồng Long ngay lập tức phun ra một ngụm máu lớn. Còn Hải Yến thì ngất đi luôn
không tỉnh dậy nổi.
Tất nhiên là con băng long ấy cũng đã nhận ra được cú kết hợp của ba
con kiến phía dưới đất. Nó gầm rồng một tiếng rồi nó lao cả thân hình to lớn của nó về phía họ.
Phong Lam vội vàng cùng bát hoàng tử xốc người Tôn Giang cùng Hồng
Long dậy, Tuyết Liên và Dạ Nguyệt cũng nhanh chóng đỡ lấy Hải Yến. Tất
cả lập tức cắm đầu cắm cổ chạy khỏi Thủy Tinh thành. Con băng long ấy
lập tức bỏ qua tòa Thủy Tinh thành khổng lồ mà rượt theo vài tên con
người nhỏ xíu ấy. Dĩ nhiên là với tốc độ cùng thân hình to lớn của con
băng long thì chỉ trong chốc lát là họ đã bị đuổi theo kịp. Một móng
vuốt khổng lồ và sắc bén lao vụt về phía lưng họ. Một cơn ớn lạnh lan
khắp toàn thân tất cả những người có mặt ở đó. Hệt như, tử thần đã điểm
danh họ.
Quay qua trận chiến chủa Bạch Hàn và tam hoàng tử. Cả hai đã rời khỏi Thủy Tinh thành một quãng khá xa. Và trên quãng đường đó, cả Bạch Hàn
lẫn tam hoàng tử không hề để ý đến con băng long khổng lồ trên bầu trời
kia. Họ chỉ chăm chú chiến đấu với nhau, và tên tam hoàng tử có phần
nhỉnh hơn Bạch Hàn đôi chút. Dù sao thì hắn cũng đã gần đạt sức mạnh
Power Vô Cực mà. Hơn nữa sức mạnh của hắn lại thuộc về loại phi vật chất như áp lực. Trận chiến này không như trận chiến mà Bạch Hàn đấu với
Băng Giác Lang. Đấu với Băng Giác Lang, nó còn đòn phun sức mạnh, còn
đấu với tên khốn này, quả thật không biết hắn vận dụng sức mạnh khi nào. Cứ mỗi lần gần như Bạch Hàn áp đảo hắn thì áp lực lại trỗi dậy khiến
cho cả người Bạch Hàn cử động chậm đi vài nhịp. Nhưng cũng chỉ vài nhịp
ấy mà tên tam hoàng tử nhanh chóng lấy lại thế cân bằng đồng thời khiến
cho Bạch Hàn rơi vào nguy hiểm. Và vào những lúc ấy, nếu không nhờ những bài quyền của sư phụ Thiên Nhân thì Bạch Hàn đã chịu thua trước tên tam hoàng tử. Có thể nói vào những lúc ấy, Bạch Hàn đã thoát khỏi một cách
hữu kinh vô hiểm.
- Ngươi chấp nhận đi, ngươi không có cửa đấu với ta đâu.
Tên tam hoàng tử vừa vung cây đại kiếm của hắn vừa châm chọc. Bạch
Hàn lập tức ngã người về sau đôi chút, đồng thời cây thương băng trong
tay cậu ta cũng phóng về phía tam hoàng tử. Cậu ta không nói gì, mà
những cử chỉ của cậu ta cũng đã cho thấy sự tức giận dữ dội trong lòng
Bạch Hàn. Cậu ta đang bùng nổ, thế nhưng bùng nổ như vậy không đủ, cậu
ta cần thêm sức mạnh, cần rất nhiều.
Bạch Hàn hét lớn một tiếng, từ người cậu ta lại lần nữa bộc phát hàn
khí. Cậu ta nhanh chóng phóng người về sau thoát khỏi tầm chiến đấu. Rồi ngay lập tức cậu ta đưa tay ra phía trước mặt. Lớp hàn khí toát ra từ
người cậu ta nhanh chóng xoáy tròn lại tạo nên một quả cầu khí trắng
xoáy trước mặt cậu ta. Đôi mắt trắng tinh nhưng vô hồn chỉ chăm chú vào
quả cầu khí ấy. Thế rồi cậu ta từ từ nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, tam hoàng tử cũng thu tay lại rồi nhếch miệng cười một cái:
- Chơi ngu à. Tự lấy bản thân ra tạo tức mạnh. Tuy mạnh thì có mạnh
đấy. Nhưng là cách đâm đầu vào chỗ chết. Hazz. Được rồi, để ta chơi với
ngươi vậy.
Ngay sau khi hắn ta nói xong, không gian xung quanh hắn dần trở nên
xao động mãnh liệt. Vòng không gian ấy nhanh tróng bành trướng lên rồi
bao bọc lấy cả hai người họ.
- Đây là kết giới không gian. Nơi này ta là chúa tể. Xem ngươi chết như thế nào. Ha ha ha!!!
Tam hoàng tử phá lên cười cuồng ngạo. Tạo được riêng một vùng không
gian, đây chính là thế mạnh của cấp Power Vô Cực. không thể ngờ được là
tên tam hoàng tử chỉ mới gần đạt Power Vô Cực mà đã có thể sử dụng được
thứ sức mạnh này rồi. Thế nhưng dường như hắn cũng không dễ chịu cho
lắm, sau khi hắn tạo nên vùng không gian này, hắn loạng choạng lui về
sau mấy bước. Thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười ngạo nghễ như cũ:
- Kết thúc đi, sau đó quận chúa Hải Yến sẽ là cô dâu của ta.
Quả cầu hàn khí trong tay Bạch Hàn đã đông đặc lại. Quả cầu ấy tản
mát ra một khí tức tang thương của năm tháng dài đằng đẵng. Một kẻ ngoại thế chỉ mới vừa đến thế giới này chưa đến một năm làm sao có thể có
được loại khí tức tang thương cổ lão này cơ chứ. Tam hoàng tử không dám
tin về sức mạnh này. Nó quá thần bí, đến nỗi khiến cho hắn ta cảm thấy
khiếp sợ đến run người. Quả cầu ấy trong tay Bạch Hàn dần ảo hóa ra một
cây thương với hình dạng vô cùng bá đạo nhưng lại phát ra khí tức tang
thương cổ lão. Ngay sau khi cây thương ấy được ảo hóa ra, tam hoàng tử
đã cảm thấy sự sợ hãi thực sự, hắn ta vừa run giọng vừa chỉ vào người
Bạch Hàn nói:
- Ngươi… làm sao ngươi có thể….
Hắn chưa dứt lời, Bạch Hàn đã lao thẳng đến người hắn. Cây thương
băng cổ lão ấy quét một vòng tạo nên lớp hàn khí lạnh lẽo bao phủ lấy
người tam hoàng tử. Hắn ta lập tức quét thanh kiếm của hắn một vòng nhằm đẩy lùi đợt hàn khí đó đi. Thế nhưng lớp hàn khí ấy đã nhanh chóng lan
vào từng thớ thịt trên người hắn khiến hắn run người lên vài chập. Cước
bộ vững vàng, Bạch Hàn xoay người một vòng lấy đà, rồi bằng tất cả sức
mạnh của mình, cậu ta đâm nó hướng thẳng đến giữa ngực tên tam hoàng tử.
Nhận thấy tình thế không ổn, tam hoàng tử tức tốc ốp hai tay lại nhằm ép toàn bộ áp lực lên người Bạch Hàn. Quả đúng như hắn dự định, cả
người Bạch Hàn lập tức nhận lấy một lực ép khủng khiếp khiến cho thất
khiếu cùng toàn bộ lỗ chân lông trên người cậu ta phún máu ngay tức
khắc. Đồng thời những sợi gân nhỏ trong người Bạch Hàn cũng bị ép đến
phát nổ luôn. Cả người Bạch Hàn giờ hệt như một người máu chính hiệu
vậy. Thế nhưng cậu ta vẫn cứ dũng mãnh đâm cây thương về phía tam hoàng
tử với khí thế không gì cản nổi.
Bằng chút ý thức còn lại của mình, Bạch Hàn rống lên một tràng thật
lớn. Đồng thời cây thương băng trong tay cậu ta xoáy nhẹ một cái. Thanh
đại kiếm do tam hoàng tử cầm hệt như một tấm đậu hủ mà bị cây thương cổ
lão ấy đâm thủng. Đồng thời, ngực của tam hoàng tử cũng bị cây thương
băng ấy xuyên qua. Bạch Hàn buông cây thương băng ấy ra rồi loạng choạng ngã về phía sau. Phịch một tiếng, cả người Bạch Hàn đã nằm dưới đất.
Máu trên người vẫn đang chảy, thế nhưng cậu ta lại nở một nụ cười.
Cây thương băng trên người tên tam hoàng tử dần biến mất. Nó hóa
thành một lớp hàn khí mong manh biến đi chậm chạp. Tên tam hoàng tử ấy
cười phá lên:
- Ha ha ha!!! Đây là chiêu cuối của ngươi sao. Vậy thì ngươi cũng nên đi chết đi.
Dứt lời, hắn ta cầm chắc thanh đại kiếm trên tay. Hắn ta giơ nó lên
cao rồi dự định chém xuống. Thế nhưng động tác của hắn lại trở nên chậm
chạp, chậm chạp cực kỳ. "Rắc rắc rắc", vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn ta
nhanh chóng bị hóa thành một tảng băng. Cả thanh kiếm của hắn cũng có số phận hệt như hắn.
Thì ra cây thương băng ấy của Bạch Hàn không biến mất. Mà nó đã lưu
vào người tên tam hoàng tử, đồng thời phát tác ra nhanh chóng mà hắn
không biết gì. Đó có thể gọi là chiêu thức mạnh nhất của Bạch Hàn trong
nhất thời cậu ta nghĩ ra vậy. Bạch Hàn nằm trên mặt đất mỉm cười, đôi
mắt đã không còn phát ra ánh sáng trắng tinh kia nữa. Cậu ta lồm cồm bò
dậy rồi đi về hướng nào đó đang kêu gọi mình. Tướng đi xiêu vẹo, đôi mắt dường như đã không còn thấy gì nữa, thế nhưng Bạch Hàn vẫn cứ đi tiếp.
Bỏ lại phía sau lưng cậu ta một bức tượng băng đang mỉm cười chém thanh
đại kiếm xuống.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tảng băng người ấy đã hóa thành từng mãnh vỡ rồi hoàn tan vào cơn gió.
Nói về anh chàng Phi đang đuổi theo cô gái kia. Với tốc độ của cậu ta thì chỉ trong thoáng chốc là cậu ta đã đuổi kịp cô ta. Cả hai hiện đang đứng trên mép vực phía trên Thủy Tinh thành. Ừm… cũng không thoáng chốc lắm nhỉ. Phi nhẹ nhàng vòng người ra trước mặt cô ta rồi giang hai tay
ra:
- Đứng lại, tôi có chuyện muốn nói.
Cô gái tên Ngân Linh kia ôm đầu lui về sau vài bước. Rồi cô ta chỉ thẳng cây kiếm bằng kim cương của mình về phía Phi:
- Tránh ra, không ta giết.
Ngữ khí cũng không bình ổn lắm nhỉ, Phi lắc đầu một cái rồi cậu ta trở nên lạnh lùng:
- Giết ta được thì cứ tới. Ta cũng chẳng sợ cô.
Ngân Linh hét lớn một tiếng, cô ta lao thẳng đến Phi. Cây kiếm trong
tay cô ta yếu ớt chém về phía Phi. Với tốc độ này thì Phi chẳng buồn để ý đến. Cậu ta nhẹ nhàng búng vào lưỡi kiếm khiến cho nó ghim thẳng vào
thân cây bên cạnh. Ngân Linh ôm tay mình rồi lui về sau vài bước. Cô ta
giận dữ hét lên:
- Ngươi… ngươi giết ta đi.
Phi không nói gì, cậu ta chỉ nhẹ nhàng rút cây hoàng kiếm bên người
ra. Khi vừa nhìn đến thanh kiếm ấy, cô ta đã ngã chúi về phía Phi. Cậu
ta cười khổ một cái rồi lướt nhẹ đến đỡ lấy Ngân Linh đang ngã xuống. Cô ta tuy yếu ớt nhưng vẫn đánh vào người Phi mấy cái:
- Ngươi… ngươi giết ta đi… ngươi giết…
Dần dần, cô ta thiếp đi trong lòng Phi. Cậu ta cười khổ đặt thanh
hoàng kiếm vào tay cô ta. Bất chợt vào ngay lúc ấy cô ta nhăn mặt lại
một cái. Thế nhưng với nét đẹp của một đại mỹ nhân như cô ta thì cái
nhăn mặt này lại thật sự mê hoặc. Làn u hương nhẹ nhàng tỏa ra từ người
cô ta xộc thẳng vào mũi Phi khiến cho cả người cậu ta cảm thấy lâng
lâng. Cộng thêm cả gương mặt vốn vô cùng xinh đẹp của cô ta. Thật khiến
cho bất kỳ tên nào cũng phải ao ước mà.
Thế nhưng đối với Phi dường như những thứ này lại trở nên vô ích. Nếu nói không có cảm giác gì hiện giờ thì Phi không phải là một thằng con
trai. Nhưng đối với một người mà đã yêu và chờ đợi người nào đó thời
gian dài như Phi thì nhiêu đây không đủ cám dỗ cậu ta. Phi tự nói với
bản thân mình:
- Rốt cuộc cũng không hỏi được cô ấy điều gì. À mà hình như nhiệm vụ
của mình đối với cô ấy xong rồi nhỉ. Mà không biết cô ấy có thật là chị
gái của Tuyết Liên không ta.
Xoa xoa càm đôi chút, Phi định bế cô ta lên đem về Thủy Tinh thành.
Thế nhưng khi cậu ta quay lại thì đã thấy một con sư tử trắng đang đứng
cản đường cậu ta. Nói nó là sử tử cũng không đúng, bởi vì nó còn có 2
cái sừng cong vút hai bên đầu và dọc sống lưng nó là những mảnh kim
cương vô cùng bén. Dưới ánh nắng, những mảnh kim cương ấy sáng lóa lên
vô cùng đẹp mắt. Phi cười khổ lắc đầu rồi tự nói:
- Coi ra phải giải quyết con quái này trước rồi.
Phi nhẹ nhàng đặt cô gái đó dựa vào một gốc cây. Rồi cậu ta đứng đối
mặt với con thú ấy. Có cảm giác như con thú này đang nổi điên ấy nhỉ.
Đôi mắt đỏ ngầu giận dữ trừng trừng nhìn Phi. Cậu ta nghĩ ngợi đôi chút
rồi bẻ tay làm phát ra những âm thanh rắc rắc lẫn những tiếng xẹt xẹt.
- Bơi vô đây, con thú kia. Ta muốn xem ngươi mạnh thế nào.
Con thú rống lên một tiếng thật lớn, rồi nó dùng đôi sừng của nó lao
thẳng về phía Phi. Lẽ dĩ nhiên Phi không phải là loại người dùng lực đấu lực. Thế nên Phi lách nhẹ người qua một bên, đồng thời một quả đấm của
Phi đập mạnh vào đầu con thú. Cú đấm này của cậu mang theo cả sức mạnh
lẫn năng lượng sấm sét bên trong. Thế nên nó khiến cho con thú chao đảo
vì chóng mặt. Vậy mà chỉ với vài cái lắc đầu, nó đã không còn sự choáng
váng kia nữa rồi. Con thú ấy gầm gào lên một tiếng, rồi nó chồm cả thân
hình to lớn của nó về phía Phi. Cậu ta nhẹ nhàng lướt qua một bên, phóng thẳng lên cao. Vừa dự định đánh thẳng vào người nó thì những mảnh tinh
thể trên lưng nó đã hệt như những mũi mác bắn vào người cậu. Phi nhanh
chóng co người lại thủ thế trước đòn tấn công bất ngờ này của con thú.
Những mảnh tinh thể ấy hệt như những lưỡi dao sắc lẻm cắt qua người
khiến cho cả người cậu ta xuất hiện vô số vết cắt. Máu nhanh chóng tuông ra làm ướt đẫm cả người cậu ta. Tuy không nhiều nhưng cũng khiến cậu
ta choáng váng đôi chút.
Thuận thế từ trên không, Phi lộn một vòng rồi đáp xuống đất. Cậu ta đưa tay quẹt mép miệng rồi tự nói:
- Ngươi cũng không yếu chút nào nhỉ. Xem ra ta phải đánh thực sự rồi. Tới đây.
Chưa dứt lời, một mảnh tinh thể từ phía sau lưng Phi đã lao thẳng vào người cậu ta. Mảnh tinh thể sắc lẻm sẵn sàng chém đứt bất cứ thứ gì
cản đường nó. Thế nhưng Phi dường như đã biết được đòn tấn công này của nó. Cậu ta lách nhẹ người qua một bên, đồng thời cậu ta dùng tay mình
chụp luôn vào mảnh tinh thể ấy. Máu từ trong tay Phi lập tức phún ra.
Thế nhưng Phi chỉ hét lên một tiếng thật lớn mà không buông bỏ mảnh thủy tinh ấy.
Con quái thú kia gầm gào một tiếng thật lớn, nhưng mà tiếng gào
này của nó không phải là uy hiếp kẻ thù. Mà lúc này, nó như đang cảm thấy run sợ người chàng trai có thể nắm lấy được mảnh tinh thể của
nó vậy. Gào lên một tiếng thật lớn át đi nỗi sợ hãi, nó bổ nhào lại
người Phi. Đôi móng vuốt sắc bén lia thẳng tới trước ngực cậu ta như một ánh chớp.
Phi chỉ nhẹ cười, rồi cậu ta buông mảnh thủy tinh trong tay mình ra.
Do còn quán tính khi nãy nên mảnh thủy tinh ấy lao thẳng vào ngực con
quái thú đánh rầm một cái. Cả người nó lập tức bị chấn ngược về sau.
Đồng thời trong khoảnh khắc ấy Phi đã xuất hiện như ủy mị ngay sau lưng
nó. Hai tay cậu ta là hai quả cầu điện vàng rực. Phi hét lên một tiếng
thật lớn, dồn hết sức mạnh của mình đập thẳng hai quả cầu đó vào người
con quái thú. Uỳnh đùng một tiếng vang vọng, thân thể con quái thú ấy
một lần nữa bị chấn văng về phía trước, rồi sẳn tiện đập gãy khoảng vài
thân cây cổ thụ mới hết dư chấn.
Lồm cồm bò dậy, nó đưa đôi mắt sợ sệt nhìn Phi. Cả thân thể nó run
lên từng chập. Phi chấp tay sau lưng nhẹ bước về phía nó, cậu ta lạnh
lùng nói:
- Đi đi, ta không muốn hại sinh mạng ngươi.
Con quái thú như hiểu tiếng người. Nó gật đầu sợ sệt rồi quay người
đi về phía khu rừng. Ngay sau khi nó rời khỏi, Phi cũng quỵ xuống đất.
Cuộc chiến này khiến cậu ta mất máu khá nhiều nên bây giờ cậu ta có phần choáng váng.
Cố gắng gượng dậy, Phi dự định sẽ mang cô gái kia về Thủy Tinh thành. Thế nhưng khi quay lại nhìn cô ta, cô ta đã biến mất không thấy dấu
vết. Phi cười cười tự nói:
- Lợi dụng lúc ta chiến đấu rồi bỏ chạy nhỉ.
Thở dài một tiếng, Phi quay người đi về hướng Thủy Tinh thành.
Cùng lúc đó, ở trên một nhánh cây cao có một người mặc áo choàng đen
đang đứng. Sau lưng người đó có hai thanh kiếm. Một trắng một vàng.
Người đó nhìn theo bóng lưng Phi rồi nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn anh. Có duyên mình sẽ gặp lại.
Nói xong, cô ta lao người về một nơi nào đó trong khu rừng ấy. Đồng thời phía sau cô ta là rất nhiều bóng đen lướt đi theo.
Đứng từ trên cao, Phi thấy rõ được hình dạng của con băng long đang gầm rú trên thiên không kia. Cậu ta xoa xoa càm vài cái:
- Là con băng long trong quả cầu thủy tinh sao? Sao nó có thể thoát ra được?
Dĩ nhiên là Phi thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện của con băng lòng
này, và cậu ta cũng quan sát rõ được từng cử chỉ của nó. Cậu ta chỉ bỏ
qua phần nó hóa băng tòa lâu đài ấy mà thôi. Một màn lửa khổng lồ được
dựng lên cản trở băng cầu của con băng long ấy. Đồng thời nhìn qua ánh
mắt nó từ xa, Phi nhận thấy nó đang cảm thấy tức giận một thứ gì đó. Đưa mắt nhìn xuống mặt đất, cậu ta nhận ra nhóm đang bỏ chạy cật lực.
- Chết tiệt.
Bằng tất cả tốc độ của mình, Phi lao vội về nơi đó. Là lăng không
cũng được, là bay với tốc độ cao nhất cũng được. Phi nhất định sẽ không
bỏ qua cho con băng long ấy.