Ngay khi cung sắp giương, kiếm sắp bạt. Một toán quân vận áo choàng đen lao
nhanh đến căn phòng mà tất cả đang đứng. Bên người bọn chúng còn mang
theo ba người con gái nữa. Cô gái đứng trên đỉnh quả cầu thủy tinh tuy
lúc thấy nhóm Tiểu Quỷ đứng dậy cùng bùng tỏa sức mạnh được thì có chút
lo lắng, nhưng giờ thấy tình huống này chỉ nhoẻn miệng cười một cái. Tên tam hoàng tử quay qua nhìn đám người vừa mới đến này một lượt, sau đó
hắn cười phá lên sung sướng:
- Ha ha ha, không ngờ đội quân Ẩn khách lại làm việc hiệu quả đến vậy.
Cả nhóm Tiểu Quỷ đều trở nên căng thẳng khi thấy những người mà đám
áo đen kia dẫn đến. Đó không phải là ai xa lạ mà chính là Tuyết Liên, Dạ Nguyệt và Hải Yến. Tên tam hoàng tử đưa đôi mắt sắc lạnh của hắn quay
qua nhìn Bạch Hàn:
- Không biết ta đã nói chưa nhỉ. Ta nhớ không lầm là quận chúa đã qua đêm với ta rồi đúng chứ.
Vừa nói, hắn không quên bước lại gần Hải Yến rồi nâng cằm cô ấy lên.
Cả nhóm vốn đang đứng trước Bạch Hàn bỗng chợt cảm thấy một luồng hàn
khí lạnh như hầm ngục vạn năm đang ở đâu đây vậy. Đôi mắt Bạch Hàn trở
nên trắng tinh, mái tóc cậu ta cũng dần bung dài ra mà hóa thành màu
bạch kim tuyệt đẹp. Phi thấy vậy vội vàng can ngăn Bạch Hàn lại:
- Bình tĩnh chút Bạch Hàn, giờ chưa phải lúc.
Đúng lúc này, giọng Tuyết Liên ở đối diện bên kia đã hét lớn lên:
- Hải Yến không sao đâu, anh yên…
Chưa nói hết câu, mắt của Phi như muốn nổ tung ra vậy. Tên tam hoàng
tử kia đã một đấm đánh bay Tuyết Liên vào góc phòng. Trong nhất thời cô
ấy ngất đi, cũng có thể do thương thế nặng quá mà cô ấy không cử động
nổi. Bất chợt một câu nói mà Phi đã từng nói với Tuyết Liên chợt hiện
lên trong đầu cậu ta:
- Anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Vào lúc này, không chỉ một luồng khí cực hàn của Bạch Hàn tỏa ra. Mà
còn có một luồng sát khí hệt như một con thú thởu hồng hoang nào đó đang chực chờ nhảy ra. Tất cả mọi người ở đó chỉ thấy một ánh chớp vàng hiện lên rồi cấp tốc trở lại vị trí cũ, Nhưng trong tay Phi hiện giờ lại có
thêm Tuyết Liên cùng hai cô gái ngơ ngác nhìn nhóm Tiểu Quỷ đang đứng kế bên. Mà đám Ẩn khác vốn bắt giữ Hải Yến và Dạ Nguyệt cũng bắt đầu la
hét. Hai cánh tay của bọn chúng đã bị Phi tiện đi đến phần cùi trỏ. Điều này khiến cho bọn chúng không những không tiếp thu nổi mà còn trở nên
khiếp sợ trước sức mạnh quá lớn của tên kia.
Phi không nói lời nào, cậu ta chỉ chăm chú nhìn vào người tam hoàng
tử. Mà đồng thời, luồng hàn khí từ người Bạch Hàn cũng chực chờ lao đến
tên tam hoàng tử ấy. Hồng Long cũng vận sức mạnh của mình lên, một luồng hỏa khí tỏa ra khiến không khí xung quanh nữa nóng nữa lạnh vô cùng khó chịu. Bất chợt lại có những cơn gió nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh như dao
đung đưa xung quanh. Dạ Nguyệt thấy vậy vội vàng đỡ Tuyết Liên lại người mình rồi truyền sức mạnh chữa trị cho cô ấy. Đồng thời cô ấy nói:
- Cô ấy không sao đâu.
Phi gật đầu nhẹ, cậu ta cất tiếng:
- Hải Yến, nhờ cô chăm sóc hai người đó một chút.
Tức thời, cậu ta như một tia chớp lao đến tên tam hoàng tử. Đồng loạt cả nhóm bốn tên kia cũng tức tốc lao đến tấn công đám cười tam hoàng
tử. Thế nhưng chỉ được một khoảng ngắn thì đồng loạt cả năm người đều
quỵ xuống đất. Không phải vì họ vẫn còn bị Vô Tâm thủy khống chế mà bởi
vì vào lúc này có một áp lực nào đó mạnh mẽ chèn ép họ xuống đất. Bạch
Hàn cố gắng gượng người dậy:
- Ngươi…
Lúc này cả bọn mới nhận ra, tên tam hoàng tử đang dùng tay đè xuống
khoảng không trước mặt hắn. Mà hắn càng đè xuống thì cả nhóm cũng cảm
thấy áp lực trở nên nặng nề hơn trước. Tên nhị hoàng tử cười hề hề nhìn
đám người Bạch Hàn đang nằm bẹp dưới đất:
- Bọn vô năng, các ngươi không biết là tam đệ có sức mạnh trọng lực hay sao. Các ngươi lấy gì có thể đấu lại chúng ta.
Bất chợt vào lúc này, giọng của Hải Yến quát lên sau lưng họ:
- Chắn.
Một màn chắn đỏ ngay lập tức được dựng nên bao bọc lấy cả nhóm. Đồng
thời, thân người của họ cũng hoạt động bình thường trở lại. Tất cả đều
kinh ngạc nhìn về phía Hải Yến. Cả tên tam hoàng tử đang vận sức mạnh
cũng phải há hốc mồm. Không ai có thể ngờ rằng sức mạnh Power mà Hải Yến mang trong người lại là một loại Power bá đạo đến vậy. Màn chắn màu đỏ
này của Hải Yến không ngờ có thể chắn được sức mạnh như trọng lực của
tên tam hoàng tử ấy. Điều này khiến cho cả căn phòng rộng lớn ấy một
phen im lặng sững sờ.
Tên tam hoàng tử nhếch miệng cười rồi liếm vòng mép một cái với điệu bộ vô cùng kinh tởm:
- Không ngờ nguồn Power mà nàng sở hữu lại có thể mạnh mẽ đến mức này. Mà điều này chỉ khiến ta thích nàng nhiều hơn mà thôi.
- Tâm thần.
Hải Yến hét lên một tiếng. Cường độ sáng của màn chắn đỏ ấy càng trở
nên mạnh mẽ hơn nữa. Mà đồng thời cả năm tên Phi, Bạch Hàn, Hồng Long,
Phong Lam và Tôn Giang đều lao về phía quân đội của tên tam hoàng tử.
Tên tam hoàng tử ấy phất tay rồi hét lớn:
- Quân đâu, lên cho ta.
Ngay sau lời hắn, đám quân lính cùng đám Ẩn khách đều lao nhanh đến
nhóm Tiểu Quỷ. Cả tên tam hoàng tử lẫn nhị hoàng tử cũng đều lao đến đối chiến với năm người họ. Chỉ có bát hoàng tử vẫn đứng đó không có động
tĩnh gì. Nếu như cậu ta nghiên về phe Bạch Hàn mà đối chọi với nhị ca
cùng tam ca thì cậu ta đã rơi vào tội bất nghĩa, mà nếu đứng về phía tam ca thì lại bị gọi là bất trung. Lựa chọn thật là rối rắm lắm lắm.
Hồng Long lao nhanh đến tên nhị hoàng tử. Cả người cậu ta hóa thành
một vị thần lửa đang hừng hực sự giận dữ. Thanh hỏa đao trong tay cậu ta cũng đang cháy lên, đỏ rực. Cậu ta thật sự chỉ muốn một đấm đấm chết
tên khốn trước mặt. Chưa kể đến chuyện hắn ta bắt ép Dạ Nguyệt, chỉ việc làm cô ấy khóc, hắn cũng đủ để nhận sự giận dữ này của Hồng Long. Thế
nhưng tên nhị hoàng tử cũng là một kẻ khá mạnh, sức mạnh của hắn lại là
một loại Power đối nghịch với Hồng Long. Power cấp một thủy hệ. Với khả
năng điều khiển nước theo ý mình, tên nhị hoàng tử khiến cho Hồng Long
khá là đau đầu.
Tôn Giang thì đang chiến đấu với đám quân lính của Thủy Tinh thành.
Tuy bọn chúng khá là yếu khi không có sức mạnh Power trong người, thế
nhưng với số lượng đông đúc cùng với Tôn Giang không muốn xuống tay hạ
sát bọn họ nên cuộc chiến của cậu ta hơi khó. Tuy bằng những thế võ của
bản thân mà cậu ta có thể chiến đấu ngang tay với bọn chúng. Thế nhưng
cậu ta cũng là người, cũng phải biết mệt chứ. Chỉ đấu với khoảng vài
trăm tên là cậu ta đã phải thở dốc hồng hộc rồi.
Cuộc chiến bên Phong Lam lại có phần nhẹ nhàng hơn đôi chút. Cậu ta
chỉ việc dùng khả năng của mình lăn qua lộn lại. Đồng thời những lưỡi
đao gió lúc nào cũng túc trực bên người cậu ta. Cả hai thứ đó giúp cho
Phong Lam không quá bận tâm về cuộc chiến với đám quân lính cũng như đám sát thủ Ẩn khách của Tử Vong thành. Bất quá thì bọn chúng có đến cũng
bị những lưỡi phong kiếm ép lui mà thôi. Phải nói là trong số những cuộc chiến ở đây thì cậu ta là người nhẹ nhàng nhất. Nhẹ nhàng tấn công, nhẹ nhàng thoái lui, thoắt ẩn thoắt hiện, phiêu lãng đến mức kinh người.
Phi thì không còn gì phải bàn nữa rồi. Cậu ta hệt như một tia chớp
vàng rực xuyên qua xuyên lại giữa đám quân Thủy Tinh thành lẫn đám sát
thủ Ẩn khách. Với kỹ thuật cùng tốc độ của cậu ta thì bọn chúng cơ bản
chẳng đụng nổi vào người Phi. Hơn nữa trong tay cậu ta còn có cả một
thanh kiếm điện vàng rực sẳn sàng chém xuyên bất cứ kẻ nào. Tất nhiên là Phi không giống như Tôn Giang, cậu ta thật sự chán ghét đám người ở
Thủy Tinh thành này. Nhất là tên tam hoàng tử. Thế nhưng cậu ta biết, kẻ đối đầu với tam hoàng tử phải là Bạch Hàn chứ không phải cậu ta. Phi
hiểu rằng, nếu không hạ gục được hắn, Bạch Hàn sẽ mang một bóng ma tâm
lý vô cùng lớn trong lòng.
Trận chiến căng thẳng và gay go nhất khỏi phải bàn cãi nhiều, đó
chính là trận chiến giữa tam hoàng tử và Bạch Hàn. Cả hai đều có vũ khí
của mình. Trong tay Bạch Hàn có một cây thương bằng băng hoàn toàn do
cậu ta tự ảo hóa ra. Với trình độ điều khiển băng của Bạch Hàn thì
chuyện này khá là dễ dàng. Thế nhưng phải đấu với thanh trọng kiếm trong tay tên tam hoàng tử lại là chuyện khác. Thanh kiếm này khá là to, thế
nhưng hắn cầm thì lại trông nhẹ nhàng vô cùng. Vậy mà mỗi lần Bạch Hàn
dùng thương đỡ lây cây kiếm đó chém xuống, cậu ta cảm thấy như áp lực
của cả một toàn núi khổng lồ đang đè lấy cậu ta. Và cây thương băng
trong tay Bạch Hàn cũng nhanh chóng gãy đoạn. Thế nhưng trong khoảng
khắc tích tắc đó, Bạch Hàn đã nhanh chóng lui vội về sau và ảo hóa ra
một cây thương băng khác.
Tam hoàng tử sau một đòn bức lui Bạch Hàn thì hắn cười hiểm:
- Xem ngươi đấu với ta như thế nào.
Không cho Bạch Hàn chút nghĩ ngơi nào, hắn ta lại điều động thanh
kiếm bự tên tay mình quét tới cậu ta. Ngay tức khắc Bạch Hàn nhảy lui về sau nhằm tránh cú quét kiếm đó. Vừa đáp xuống đất, Bạch Hàn đã lập tức
phóng người về phía hắn. Cây thương băng trong tay cũng nhắm thẳng hắn
mà tiến tới. Bạch Hàn đã nhận ra được, trong khoảng khắc hắn quét kiếm
thì hắn sẽ không thể nào kịp thời thu cây kiếm bự chảng của hắn lại
được. Thời khắc đó chính là thời khắc quý giá để Bạch Hàn có thể phản
công. Thế nhưng lần này Bạch Hàn đã lầm, lầm một cách nghiêm trọng.
Không những tam hoàng tử rút cây đại kiếm về kịp, mà hắn còn lợi dụng
lực tấn công của Bạch Hàn lui người nhẹ nhàng về phía sau. Đồng thời tay hắn lại ấn xuống đất. Ngay lập tức Bạch Hàn cảm nhận được luồng áp lực
khủng khiếp đè cậu ta xuống. Tên tam hoàng tử cười cười bước dần về phía Bạch Hàn mà mồi hôi của hắn đã tuông ra như suối đổ.
Đứng từ trên cao, cô gái đó nhìn chăm chú vào thanh kiếm mà Phi cầm
trên tay. Một cảm giác gì đó thân quen len lỏi vào đầu cô ta mà cô ta
không thể nào hiểu được. Bất chợt, một cơn đau đầu dữ dội lại xuất hiện
khiến cho cô ta suýt chút nữa là rơi từ trên cao xuống rồi. Cố gắng đứng vững, cô ta không dám nhìn vào nó lâu nữa, dù gì thì cũng đã có hai lần đau đầu kiểu này rồi, cô ta không muốn có thêm lần thứ ba. Nhiệm vụ của cô ta đến đây cũng chỉ khiến cho đám người Thủy Tinh thành trở nên rối
loạn mà thôi. Nhiêu đây có vẻ như cũng đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỉ còn đợi quân Tử Vong thành đến nữa mà thôi. Bất chợt cô ta cười
cười rồi đưa mắt về phía cô gái ngất đi từ nãy đến giờ. Vào lúc này, một cơn đau đầu còn kinh khủng hơn lập tức xuất hiện khiến cho cô ta muốn
ngất đi luôn vậy. Từ trước đến giờ cũng chỉ có hai lần cô ta nhìn vào
thanh kiếm vàng trên tay Phi mới xuất hiện cơn đau đầu kiểu này mà thôi. Hiện giờ sao lại nhìn thấy cô gái kia mà nhức đầu cơ chứ.
Cơn đau đầu nay quả thật không thể nào chịu nổi. Nó cứ như xoáy thẳng vào tâm trí cô ta, gợi nhớ một hình ảnh gì đó mà cô ta đã lãng quên từ
lâu. Cũng vào lúc này, Tuyết Liên đã tỉnh lại, Thế nhưng cô ấy không
nhìn về phía Phi đang chiến đấu đằng kia mà lại nhìn về phía cô gái đang ôm đầu đau đớn trên đỉnh quả cầu thủy tinh. Cô ấy cảm thấy như nơi đó
có một người nào đó vô cùng thân quen với mình. Tuyết Liên nheo mắt lại
đôi chút rồi bất chợt thét lớn lên:
- Chị Hoàng Linh, là chị sao?
Cô gái kia hiển nhiên là nghe được câu nói của Tuyết Liên:
- Hoàng Linh, Hoàng Linh,… A a a…
Hai chữ Hoàng Linh này khiến cho đầu của cô ta đau dữ dội hơn nữa.
Một tay ôm đầu, một tay cô ta rút thanh kiếm kim cương sau lưng ra rồi
cắm thẳng xuống quả cầu thủy tinh ấy nhằm tránh tình trạng rơi xuống
đất. Mà khi thanh kiếm tên tay cô ta cắm xuống quả cầu thủy tinh, cô ta
không hề để ý đến một khe nứt đang dần dần lan nhanh xuống toàn bộ quả
cầu thủy tinh ấy. Tuyết Liên ở phía dưới lại thét lớn lần nữa:
- Em là Tuyết Liên đây chị Hoàng Linh, chị không nhớ em sao?
Những dòng nước mắt của cô ấy bất chợt lăn dài. Mà cô gái kia đang ôm đầu cũng không hiểu sao lại chảy vội những dòng nước mắt.
- Hoàng Linh… không, không, ta là Ngân Linh, không phải Hoàng Linh như ngươi nói. A… a… a…
Vừa hét, cô ta vừa rút thẳng cây kiếm thủy tinh kia lên rồi lao nhanh ra khỏi nơi này.
Phi dĩ nhiên là đã nghe được câu chuyện của Tuyết Liên cùng cô gái
kia. Hoàng Linh, đó chẳng phải là linh hồn trong thanh kiếm mà cậu ta
đang cầm sao. Nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn về phía Tuyết Liên, Phi quát
lớn:
- Các cậu cố gắng nha. Tớ đuổi theo cô ta.
Tôn Giang đang thở hồng hộc cũng quát lớn:
- Tên mê gái, đi chết đi.
Phi không để ý đến lời Tôn Giang. Cậu ta lướt người đến bên cạnh Tuyết Liên:
- Không sao đâu, anh sẽ đuổi theo cô ta. Mà… cô ta là chị của em sao?
Tuyết Liên chỉ nhẹ gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi:
- Dù không nhìn rõ, nhưng em dám khẳng định cô gái khi nãy là chị của em.
Phi gật đầu thật mạnh rồi ôm nhẹ lấy cô ấy:
- Không sao, anh sẽ đuổi theo cô ấy. – Cậu ta quay qua nhìn Dạ Nguyệt – Hai người mau chóng rời khỏi đây đi. Anh e nơi này sắp không chịu nổi nữa đâu.
Nói xong, Phi thơm nhẹ lên trán Tuyết Liên rồi cậu ta lao vút theo cô gái kia. Dạ Nguyệt đỡ Tuyết Liên đứng dậy. Nhưng họ không lập tức chạy
đi mà chỉ đứng đó quan sát trận chiến của mấy tên kia.
Tôn Giang quát lên một tiếng thật lớn, rồi cậu ta đấm mạnh tay xuống
đất một quyền thật mạnh. Mặt đất bao quanh cậu ta ngay lập tức tạo nên
một đợt sóng thần hoàn toàn bằng đất đá hất tung đám quân lính kia ra
xa. Đồng thời Tôn Giang hét lớn:
- Phong Lam, nhờ cậu.
Phong Lam đứng đằng xa khẽ gật đầu một cái. Rồi cậu ta lần nữa lui
nhanh khỏi trận chiến của mình. Đồng thời hai tay cậu ta múa lên một bài quyền ngắn. Ngay tức khắc, những lưỡi phong đao lướt vội qua người đám
lính đang bị hất trên không trung đó. Ngay sau khi xử lý xong chuyện mà
Tôn Giang nhờ, cậu ta lại nhanh chóng áp vào trận chiến của mình với đám Ẩn khách.
Đồng thời, trận chiến của Hồng Long và tên nhị hoàng tử đang dần đến
hồi kết. Lưỡi hỏa đao trong tay cậu ta rõ ràng mạnh hơn màn chắn nước
của tên nhị hoàng tử ấy nhiều. Ngoài ra còn cả do lửa giận đang bốc lên
trong lòng cậu ta nữa. Không biết có phải do lửa giận ấy thúc giục hỏa
đao trong tay hay không mà thanh hỏa đao ấy trở nên nóng và sắc hơn lúc
bình thường rất nhiều lần.
Hồng Long cứ tấn công liên tục tên nhị hoàng tử không hề biết mệt.
Ngược lại thì kẻ chỉ thủ không công như nhị hoàng tử lại cảm thấy đuối
sức cực kỳ. Hắn vốn chỉ là Power cấp một mà thôi. Tuy mới bắt đầu trận
chiến thì hắn đấu ngang tay với Hồng Long vì định luật thủy hỏa tương
khắc. Thế nhưng càng về sau thì sự chèn ép sức mạnh diễn ra nhanh chóng. Ở đây phải giải thích một chút, tuy là hai cấp độ Power khác nhau nhưng Hồng Long lại thuộc dạng Power khắc với loại Power mà nhị hoàng tử có
trong người. Nếu như cùng cấp bật thì có thể thậm chí Hồng Long chẳng có lực tấn công khiến tên nhị hoàng tử mệt đến thế đâu. Có khi hắn ta còn
thắng ngược lại ấy chứ. Thế nhưng cũng nhờ Hồng Long đã đạt Power cấp
hai nên trận chiến này Hồng Long sẽ là người chiến thắng. Nói cho cùng
thì, không hẳn là Power cấp cao là mạnh mẽ. Chỉ trừ cấp Power Vượt Vô
Cực thôi.
Múa thanh đao một vòng, ánh mắt Hồng Long trở nên sắc bén và tàn nhẫn đến đáng sợ:
- Kết thúc tại đây thôi. Đây là kết cục mà người phải trả giá vì dám động đến Dạ Nguyệt.
Dức lời, thanh hỏa đao đã chém xuyên qua người tên nhị hoàng tử mà
hắn thậm chí còn chẳng thể ngờ được. Biểu tình trên mặt hắn lúc chết là
gì, hối hận, có, tức giận, có, và còn nhiều biểu tình khác nữa. Thế
nhưng dù là biểu tình gì thì cũng không khiến Hồng Long cảm thấy thương
hại hơn chút nào đâu. Hắn vốn nên bị như thế, sự thương hại của Hồng
Long cũng không dành cho những kẻ giống như hắn.
Trận chiến của Bạch Hàn và tam hoàng tử đang tiếp diễn thật gay go.
Lúc ấy tên tam hoàng tử vận áp lực đè ép Bạch Hàn xuống, đồng thời hắn
vung kiếm nhằm chém vào cậu ta. Thế nhưng vào ngay lúc đó, một màn chắn
đỏ gần như được dựng lên ngay tức khắc, bảo vệ lấy Bạch Hàn. Lấy lại
được sự hoạt động tự do, Bạch Hàn lập tức lui nhanh về phía sau. Đồng
thời hàn khí trong người cậu ta tỏa ra mãnh liệt đến không ngờ. Bao
quanh người Bạch Hàn lúc này là một lớp hàn khí mỏng manh nhưng lại tỏa
ra luồng uy áp dũng mãnh. Đôi mắt trắng tinh đứng đó nhìn chằm chằm vào
tam hoàng tử. Mà tên tam hoàng tử ấy cũng lạnh lùng nhìn chăm chú vào
Bạch Hàn. Thế nhưng trong đôi mắt hắn lại là một vẻ thèm khát điên cuồng của một con dã thú.
Bạch Hàn chầm chậm quay đầu nhìn về phía Hải Yến, cậu ta chỉ thấy đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô ấy đang ngấn lệ. Nhớ đến những điều xảy
ra vào đêm qua, nhớ đến những cữ chỉ của hắn. Bất chợt Bạch Hàn hét lên
một tiếng thật dữ dội. Luồng hàn khí trong người cậu ta nhanh chóng bao
phủ hết không gian xung quanh nơi này. Luồng hàn khí mãnh mẽ này lan đến đâu là nơi đó lập tức xuất hiện một tầng băng mỏng. Tôn Giang, Hồng
Long cùng Phong Lam ngay tức khắc lui về phía Dạ Nguyệt cùng Tuyết Liên
đang đứng. Hồng Long lúc này đã khôi phục trạng thái bình thường, cậu ta ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy, sức mạnh này của Bạch Hàn là sao đây?
- Là trạng thái cuồng nộ mất hết ý thức. – Tuyết Liên yếu ớt trả lời.
- Cuồng nộ, mất ý thức. Nếu vậy…
Không đợi Tôn Giang nói hết câu, luồng hàn khí từ Bạch Hàn đã lan
nhanh đến chỗ họ đứng. Đồng thời một trận tê cóng nhanh chóng diễn ra
trên người họ. Hồng Long quát lớn:
- Mau chóng rời khỏi đây, Bạch Hàn sắp không kiểm soát được sức mạnh rồi kìa.
Cả bọn nhanh chóng gật đầu rồi vội vã rời khỏi đó. Chợt thấy Hải Yến vẫn còn đứng đó, Phong Lam vội vàng chạy đến kéo tay cô ấy:
- Đi mau thôi.
- Nhưng còn Bạch Hàn…
Vừa nói, cô ấy vừa đưa ánh mắt lo lắng vô hạn nhìn về phía Bạch Hàn. Phong Lam chắc nịch:
- Bạch Hàn không có gì đâu.
Chưa dứt lời, cuộc chiến của Bạch Hàn và tên tam hoàng tử đã diễn ra. Cả hai lao vào nhau chiến đấu đến mức quên đi bản thân mình và xung
quanh. Tất nhiên là đối với sức mạnh áp lực của tên tam hoàng tử thì
không có việc gì. Nhưng hàn khí từ người Bạch Hàn lan ra lại là chuyện
khác. Nó đi đến đâu là nó hóa băng mọi thứ đến đó. Thậm chí là những cái xác nằm bất động trên đất. Chỉ một đợt hàn khí đi qua mà thôi, chúng đã giống như những cái xác bị ướp băng trên trăm ngàn năm vậy. Phong Lam
sau khi nhận thấy sự nguy hiểm của lớp hàn khí này thì vội vàng kéo Hải
Yến đi:
- Đi nhanh, hay cô muốn hóa thành một tảng băng.
Đến lúc này Hải Yến mới chấp nhận để Phong Lam kéo đi. Thế nhưng trong lòng cô ấy không hề muốn rời khỏi đây chút nào.
Chạy ngang qua bát hoàng tử vẫn còn đang đứng ngơ ngác tại đó, Tôn
Giang thuận tiện lôi cậu ta đi theo luôn. Mà trong lúc nguy cấp như vậy, không ai để ý đến quả cầu thủy tinh kia cũng đang dần bị hàn khí xâm
thực. Nó nhanh chóng hóa thành một quả cầu băng khổng lồ rồi tự phát ra
hàn khí dữ dội.
Cuộc chiến giữa Bạch Hàn và tam hoàng tử nhanh chóng trở nên khốc
liệt hơn nữa. Đến nỗi căn phòng vốn vô cùng rộng lớn lúc này cũng không
thể chịu đựng được dư kình của hai người họ nữa. Phần vì hàn khí của
Bạch Hàn, phần vì những thứ bị đóng băng bị áp lực từ tam hoàng tử chấn
nát. Thế nên căn phòng cũng nhanh chóng sụp đổ từng mảng lớn. Bạch Hàn
cùng tam hoàng tử đình chiến lui về phía sau. Bạch Hàn lạnh lùng nói:
- Nơi này không đủ không gian, ta và ngươi ra ngoài thành.
Tam hoàng tử liếm mép một cái rồi cười lên ha hả:
- Đúng ý ta. Đi!!!
Dứt lời, cả hai người nhanh chóng rời khỏi đó với tốc độ nhanh nhất của họ.
Họ đều không để ý đến quả cầu thủy tinh trong căn phòng đó. Ngay sau
khi Bạch Hàn rời khỏi tầm hàn khí lan tỏa xung quanh đây. Những vết nứt
trên quả cầu thủy tinh liên tục xuất hiện và liên tục lan nhanh bao phủ
khắp quả cầu. Từ bên trong quả cầu ấy phát ra những tiếng thình thịch
nhẹ nhàng. Thế nhưng chỉ một tiếng đập nhẹ này thôi đã khiến cho toàn bộ những loài thú nhỏ xung quanh Thủy Tinh thành phải bỏ chạy toán loạn.
Chỉ một tiếng đập mà thôi.
Cùng lúc đó, ở bên trong khu rừng quanh Thủy Tinh thành. Băng Giác
Lang đang cuộn mình nằm ngủ bỗng nhiên giật mình trở giấc. Nó ngay tức
khắc đứng phắt dậy và xù lông lên giận dữ hướng về phía Thủy Tinh thành. Gầm gào thật lớn, Băng Giác Lang chăm chăm về phía đó. Đôi mắt nó nhanh chóng trở nên đỏ rực. Nó như một tia chớp màu trắng lao nhanh về hướng
phát ra âm thanh thình thịch kia. Đối với nó, âm thanh đó hệt như một sự uy hiếp mạnh mẽ cho nó vậy. Mỗi lần âm thanh kia phát lên thình thịch,
máu trong người Băng Giác Lang lại như sôi lên một lần. Điều này dường
như đã kích thích máu nóng trong người Băng Giác Lang lên.
Cũng vào lúc đó, Phi Mã đang tấn công một con thú lớn hơn nó gấp hai
lần cũng ngưng trận chiến lại mà nhìn về phía phát ra âm thanh kia. Lúc
này Phi Mã đã lớn hơn lúc rời khỏi Phi khá nhiều. Thế nhưng nó vẫn chưa
hoàn thiện giống như cha mẹ của nó. Phi Mã hý lên một tràng dài rồi nó
quay hẳn người lại hướng về phía âm thanh đang phát ra. Mà trong khi đó, con thú đối chiến với nó lại tỏ vẻ run sợ trước âm thanh đó. Rõ ràng là cả người con thú đó đang run lên luôn kia kìa. Phi Mã lại hý lên một
tràng dài, rồi nó dẫm dẫm chân thật mạnh xuống đất làm mặt đất phát ra
những âm thanh trầm thấp. Thế rồi nó giống như một tia chớp lao vút về
phía âm thanh kia, bỏ mặc con thú kia run sợ đứng đó.
Chỉ những tiếng đập tim của một con rồng không biết đã đạt đến thần
thú chưa mà đã khiến cho gần như toàn bộ những loài thú trong rừng nhốn
nháo loạn cả lên như vậy. Vậy thì có thể chứng tỏ rằng nó có thể mạnh
đến mức nào đây. Mà dường như chỉ những thần thú mới cảm nhận được âm
thanh đó mà thôi. Còn những con người vẫn đang còn chú tâm đến trận
chiến của họ, chẳng hơi đâu quan tâm đến một mối đe dọa khủng khiếp đang sắp đến gần.