Về đêm, nước trong sông lại ấm hơn trong không khí rất nhiều, do đó mà từ
khi một phần thân thể trần truồng lên khỏi mặt nước, Triệu Phong cảm
thấy lạnh run người.
Cố gắng phơi mình trong cái lạnh giá, hàm răng Triệu Phong không khỏi va cầm cập vào nhau. Không chỉ thế, Triệu Phong phải dùng hai tay ôm
chặt vào người để cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Sau khi nghỉ ngơi xong xuôi, Triệu Phong nhấc đôi chân lún trong bùn, đầy khó khăn bước từng bước một, đi về trong bờ. Triệu Phong vừa tiến
tới, vừa mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cũng như hai tai
chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Không bao lâu sau, Triệu Phong vượt qua vũng bùn lầy, đi vào thảm cỏ
ven sông. Rồi tiếp đó lại vượt qua thảm cỏ ven sông, đi tới một con
đường mòn. Men theo con đường mòn, Triệu Phong đi thêm khoảng chừng 50
mét nữa thì gặp phải một con đường lát đá chạy song song bờ sông.
Khi đặt chân vào con đường đá, trong lòng Triệu Phong trở nên nặng nề hơn. Hắn biết 90% là nơi đây có quái vật và xác sống, trên tay hắn lại
không có một món vũ khí phòng thân nào, nên hắn thấy áp lực rất lớn. Vừa đặt hai chân lấm lem bùn lên con đường đá trước mặt, Triệu Phong không
vội vàng đi tiếp. Hắn đứng yên, dùng đồng hồ chiếc sáng xung quanh, đôi
mắt cũng dõi theo, tìm kiếm một món đồ có thể làm vũ khí. Cẩn thận và tỉ mỉ nhìn kỹ một hồi, nhưng Triệu Phong chỉ nhận lấy sự thất vọng. Xung
quanh nơi hắn đứng là những cái bụi cây nhỏ chết khô, rụng trụi lá,
những cái cành nhỏ của chúng không chút thích hợp làm vũ khí.
Cố nén cơn buồn ngủ đang ập đến mỗi lúc một mạnh, Triệu Phong chầm
chậm đi về bên phải. Đi được khoảng một trăm mét, Triệu Phong đi tới một ngã ba. Ở nơi này, Triệu Phong nhìn thấy một cái bảng chỉ đường bằng
gỗ. Cái bảng chỉ đường này có phần thân đứng là một cây gỗ vuông to hơn
cái bắp tay. Phía đầu bên trên có gắn hai miếng gỗ hình chữ nhật có bề
rộng chừng ba mươi centimet. Hai miếng gỗ hình chữ nhật bị đóng vào cây
cột thẳng đứng, đồng thời cũng có một thanh gỗ nhỏ cố định phần giữa
bảng vào phần thân cột đứng.
Lúc Triệu Phong nhìn thấy cái bảng chỉ đường kiểu cổ này, hắn tiến
lại gần, dùng ánh sáng trên chiếc đồng hồ chiếu vào hai cái bảng và quan sát. Một cái bảng gỗ có hướng ngược hướng bờ sông viết “Đi về đại lộ”,
một cái bảng gỗ khác chỉ thẳng về phía trước con đường song song bờ sông viết “Bến đò Hạ Du”. Qua một lúc nhớ lại, Triệu Phong xác định mình
đang ở thôn Angas, bởi thôn Angas có một cái bến đò Hạ Du ở phía đông
bắc. Suy nghĩ thêm chút nữa, Triệu Phong cho rằng con đường mà cái bảng
“Đi về đại lộ” chỉ hẳn là con đường đi về trong thôn Angas.
Đã biết được vị trí tương đối của bản thân, Triệu Phong không vội vã
quyết định nên đi về hướng nào. Triệu Phong đưa mắt nhìn về hai thanh gỗ cố định phần giữa hai cái bảng với thân cột đứng. Hiển nhiên trừ hai
thanh gỗ này ra, hai cái bảng không vừa tay hắn, cái cột đứng thì càng
không thích hợp. Quan sát một lát, Triệu Phong thất vọng thở dài. Hắn
biết gỡ hai thanh gỗ ra khỏi cái bảng thì dễ hơn một chút, nhưng muốn gỡ thanh gỗ ra khỏi cái cột đứng thì không thể nào, vì hai thanh gỗ nọ bị
đóng vào cột đứng bằng đinh mười mấy phân, mà hắn lại không có dụng cụ
gì.
Không xử lý được hai thanh gỗ, sự chú ý của Triệu Phong dồn về việc chọn đường.
Thôn Angas là nơi tập trung nhiều nhân khẩu nhất ở vùng này, nếu đi
về thôn Angas, Triệu Phong có thể sẽ phải đối mặt với một lượng xác sống rất lớn, thậm chí sẽ có thêm một lượng quái vật tương đối nhiều nữa.
Nếu Triệu Phong tiến đến bến đò Hạ Du, số lượng quái vật hắn có thể
gặp sẽ không nhiều, nhưng có khả năng rất lớn là hắn sẽ phải đối mặt với quân đội. Dù gì khi tai nạn phát sinh, lúc những người trong thôn đối
mặt với quái vật sau lưng, họ sẽ nghĩ đến việc bỏ chạy, và sẽ thật sự bỏ chạy, cố gắng thoát khỏi nơi có quái vật đầu tiên. Muốn chạy thoát, họ
chỉ có thể theo đại lộ, hoặc từ bến đò đi về nơi khác. Khi quân đội tiến đến, quân đội chắc chắn sẽ tạo vòng vây cô lập nơi đây. Lúc đó quân đội bắt buộc phải dựng nên một công sự chắc chắn ở ngay những yếu địa này,
hoặc ở những nơi cách chúng không xa. Và tất nhiên, quái vật có xông tới nơi đây, chúng sẽ phải chịu đựng những trận đả kích bằng vũ khí tân
tiến. Vả lại quân đội sẽ không đơn giản là xây dựng công sự, tiêu diệt
quái vật xông tới công sự, họ nhất định còn phái binh sĩ ra ngoài tiêu
diệt những quái vật ở xung quanh công sự để đảm bảo công sự được an toàn tuyệt đối.
Triệu Phong biết bản thân hắn khi đối mặt với quái vật, hắn còn có
thể may mắn chạy thoát. Còn khi xui xẻo bị quân đội phát hiện, hắn sẽ
không có cơ hội thoát thân nào. Do đó, Triệu Phong quyết định đi vào
thôn Angas.
Dẫu cực kỳ buồn ngủ, cần một chỗ nghỉ ngơi gấp, Triệu Phong vẫn lên
tinh thần, tự cổ vũ chính mình, không dám nóng nảy đi nhanh. Triệu Phong cứ đi chầm chậm từng bước, đôi lúc nghe được một tiếng động nhỏ, hay
nhìn thấy một thứ gì đó khác thường trước mắt, hắn liền dừng chân lại,
cẩn thận quan sát và đề phòng.
Đi được khoảng 20 phút, từ phía xa, mượn nhờ ánh trăng trong đêm,
Triệu Phong nhìn thấy một ngôi nhà gỗ hai tầng khá mơ hồ ở phía trước.
Triệu Phong vừa chậm rãi tiến tới, vừa nhặt những hòn đá nhỏ ven đường.
Khi Triệu Phong tới cách ngôi nhà này khoảng 30 mét, hắn dừng lại, cả
người trở nên căng thẳng.
Ở trong đêm tối, dưới ánh trăng le lói, Triệu Phong không nhìn thấy
rõ ngôi nhà, cũng không nhìn thấy được những gì ẩn sau màn đen ở xung
quanh nó. Bởi vậy, để an toàn, Triệu Phong chỉ có thể nghĩ biện pháp dẫn dụ quái vật và xác sống xung quanh ngôi nhà – nếu có - ra. Biện pháp
hắn đã nghĩ đến chính là tạo tiếng vang hấp dẫn bọn chúng, thế nên hắn
mới nhặt những viên đá nhỏ ven đường.
Triệu Phong nhìn về con đường trước mặt, ném mạnh một viên đá về phía trước. Trong không gian im ắng không một tiếng côn trùng, một tiếng
“cạch” nho nhỏ vang lên, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Ném xong viên đá, Triệu Phong đứng tại chỗ chờ khoảng 3 phút. Khi
thấy qua một quãng thời gian như vậy mà không có tình huống bất ngờ nào
xuất hiện, Triệu Phong lại đi tới khoảng 2 mét, tiếp tục ném một viên đá khác về phía trước.
Triệu Phong lặp lại hành động ném đá dò tình huống như vậy mãi cho
đến khi hắn đến cửa ngôi nhà. Nhìn cánh cửa gỗ nghiêng ngã sang một bên, Triệu Phong nép người vào mặt tường bên trái, giơ tay ra ném một viên
đá khác vào trong nhà.
3 phút sau, lại không thấy có con quái vật nào nghe động tĩnh xông
tới, cũng như không nghe được tiếng động lạ nào, Triệu Phong dùng đồng
hồ rọi về phía trước, toàn thân cảnh giác cao độ, từ từ đi vào.
Đây không phải một căn nhà lớn, bề ngang căn nhà khoảng 5 mét, chiều
dài khoảng 20 mét. Sau khi tiến vào nhà, Triệu Phong nhanh chóng di
chuyển xuống cuối căn nhà, nơi đa phần là căn bếp của một gia đình, nhằm tìm kiếm một thứ vũ khí thuận tay. Trong lúc di chuyển, Triệu Phong
phát hiện những vệt tròn nhỏ đen sẫm dưới nền nhà, cũng như những vết
đen sẫm tung tóe mọi nơi. Đồng thời theo bước chân của hắn càng gần nhà
bếp, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, khiến Triệu Phong muốn nôn
mửa.
Triệu Phong cố nén khó chịu nơi dạ dày, tiếp tục đi về phía dưới nhà. Khoảng vài chục giây sau, Triệu Phong nhìn thấy một cái bếp cực kỳ lộn
xộn, chỉ có phần chén dĩa trên kệ là khá gọn gàng. Thậm chí Triệu Phong
còn nhìn thấy ở ngay dưới phía trước nền nhà căn bếp là một ụ thịt nát
ôi thiu đã biến màu, và vài khúc xương gãy trắng hếu xen lẫn đám thịt.
Nhìn cái ụ thịt được vài giây, Triệu Phong không dám nhìn về nó thêm
nữa, hắn sợ hắn không kiềm được nôn mửa tại chỗ. Triệu Phong dời tầm mắt đi, nhìn về xung quanh căn bếp. Rất nhanh hắn nhìn thấy một con dao
chặt thịt rơi ở một góc của nền nhà. Triệu Phong vừa thấy con dao, không ngại những vết đen sẫm trên thân nó, liền tiến tới cầm nó lên. Có được
một món vũ khí phòng thân trong tay, Triệu Phong thở phào một hơi.
Cầm chắc con dao chặt thịt dài chừng bốn mươi centimet trong tay,
Triệu Phong không có vội vàng rời khỏi nơi hôi thối này, mà hắn kiên
nhẫn quan sát mọi ngóc ngách xung quanh thêm một lát nữa. Một lúc sau,
Triệu Phong thất vọng rời khỏi căn bếp, đi về phía cầu thang dẫn lên
tầng 2.
Sau khi đi được hai phần ba cầu thang, Triệu Phong thận trọng dùng
con dao chặt thịt gõ nhè nhẹ vào tay nắm bằng gỗ của cầu thang, tạo ra
những tiếng vang liên tiếp có độ lớn vừa phải. Gõ được khoảng 30 giây,
nhưng không nghe được bất cứ tiếng động lạ nào phát ra từ tầng trên,
Triệu Phong yên tâm bước lên, song vẫn rất cảnh giác.
Lúc lên tầng 2, Triệu Phong nhanh chóng dùng chiếc đồng hồ rọi về hai bên, quan sát khung cảnh của tầng trên. Trong chốc lát, toàn bộ khung
cảnh tầng 2 đã nằm trong đầu Triệu Phong. Nơi đây có hai căn phòng khóa
kín ở ngay gần cầu thang, một bên trái và một bên phải. Ngoài ra, đường
phía bên phải dẫn ra một căn phòng khá rộng phía trước, rồi đi thẳng ra
ban công, đường phía bên trái dẫn tới một cái phòng vệ sinh có cửa đang
mở rộng.
Cảm nhận không có gì nguy hiểm, Triệu Phong lần lượt tiến tới hai căn phòng bị khóa cửa, dùng tay vặn thử tay nắm. Thế nhưng mặc hắn dùng lực vặn mạnh cỡ nào, mặc hắn dùng sức cả người đẩy vào trong hay kéo ra
ngoài, hai cánh cửa của hai căn phòng này hoàn toàn không có chút động
đậy. Bất lực trước hai cánh cửa, lại không dám dùng bạo lực phá cửa để
tránh gây ra tiếng vang lớn, Triệu Phong bất đắc dĩ di chuyển về phía
phòng vệ sinh.
Triệu Phong đi vào trong phòng vệ sinh, đánh giá căn phòng. Căn phòng vệ sinh này là loại kết hợp với nhà tắm, cho nên nó khá rộng và dài.
Mặt khác, cánh cửa của phòng vệ sinh vẫn còn hoàn hảo, Triệu Phong đã
thử đóng, mở và khóa lại, thấy nó vẫn còn hoạt động tốt.
Đến tận đây, Triệu Phong không suy nghĩ gì thêm nữa, tay phải của hắn bỏ con dao chặt thịt xuống một góc phòng vệ sinh, rồi đóng và khóa cửa
phòng lại. Sau một lúc kiểm tra xem khóa đã chắc chắn chưa, Triệu Phong
tháo cái túi nhựa bên hông ra, lấy quả trứng pokemon ra khỏi túi nhựa,
đặt nó ở gần bên con dao chặt thịt. Ngay sau đó, Triệu Phong nằm xuống
mặt nền tầng 2, co người lại cho ấm áp, rồi nhắm mắt lại và ngủ thiếp
đi.