Sau khi phải chịu đựng tư thế khó chịu chừng
mười phút để thân thể có thời gian nghỉ ngơi, lấy lại sức, Triệu Phong
dựa theo kế hoạch định sẵn, bắt đầu hành động để thay đổi sang tư thế
thoải mái hơn. Hai chân của hắn từ tư thế ép chặt vào sợi dây đằng sau
liền men theo thanh gỗ cột dưới đầu nó, di chuyển ra hai bên chừng năm
centimet, để đôi chân nằm ngang vai, trong tư thế chống đẩy. Tiếp đến,
hắn giữ nguyên tay trái, tay phải nhích lên khoảng mười centimet. Sau đó tay trái của hắn vươn ra sau, quơ qua quơ lại tìm kiếm sợi dây ở giữa.
Khoảng một phút sau, tay trái của Triệu Phong nắm được sợi dây đang
lơ lửng giữa mặt nước. Loại dây Triệu Phong lựa chọn là loại dây bền,
tuy là nhựa nhẹ, nhưng là loại dây nhựa lơ lửng trong nước, chứ không
phải loại dây nhựa nổi trên mặt nước như loại hắn dùng để cột bè. Nắm
được sợi dây, tay trái của hắn dẫn nó luồn qua ngực, tới nách tay phải.
Khi sợi dây tới nách phải, Triệu Phong kéo tay phải ra sau một chút, hơi cong tay phải lại, dùng nách kẹp chặt sợi dây. Tiếp theo Triệu Phong
đưa tay trái về phía trước mặt, qua tay phải một chút, rồi cầm lấy đầu
dây dài thò ra ở nách phải, kéo sợi dây và uốn éo tay trái qua sau đầu
để đưa sợi dây quấn một vòng qua cổ, nhưng đồng thời vẫn chừa một đoạn
dây dài ở giữa khoảng nách phải tới cổ. Tới đây, Triệu Phong khẽ nhếch
vai phải lên, ép sợi dây vào cổ. Sau đó Triệu Phong đưa tay trái cong ra sau lưng, cố gắng đẩy tay trái lên phía trên. Bàn tay trái quơ quơ trên lưng, tìm kiếm sợi dây. Lúc này cổ hắn phối hợp giật giật, cố gắng đẩy
đoạn dây dài ở giữa nách phải và cổ về phía bàn tay trái.
Triệu Phong ở trong tư thế tệ hại này khoảng năm phút thì tay trái
nắm được sợi dây. Khi tay trái đã nắm được sợi dây, Triệu Phong thở nhẹ
một hơi. Dù gì hắn đang ở trong nước, hành động trở nên khó khăn hơn,
sợi dây lại bị dòng nước đẩy về phía trước, khiến hành động của hắn càng thêm khó hoàn thành. Cũng may trời không phụ lòng người, cố gắng của
hắn đã mang đến thành công.
Tay trái nắm được sợi dây, hắn thả lỏng vai phải và nách phải ra,
đồng thời kéo phần sợi dây dưới ngực lùi về phía rốn. Rồi tay trái của
hắn kéo phần dây trên lưng về phía bên phải, nơi sợi dây luồn xuống dưới cơ thể hắn. Lúc đụng phải chỗ này, các ngón tay của hắn luồn sợi dây
qua chỗ này một vòng, kéo sợi dây căng lại một đoạn, đến khi phần sợi
dây dưới bụng căng ngang, chạm vào bụng, từ bụng nâng được cả khoảng
giữa cơ thể lên. Cuối cùng, Triệu Phong lại dùng những ngón tay linh
hoạt quấn thêm chục vòng, rồi luồn phần còn lại sợi dây qua một vòng,
rút chặt lại. Triệu Phong luồn và rút chặt thêm hai vòng nữa thì hắn mới yên tâm buông tay, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hoạt động gấp rút và đòi hỏi độ giãn rộng, linh hoạt của các ngón tay trái làm cho Triệu Phong cảm thấy hơi đau tay.
Song không vì thế mà Triệu Phong dừng lại, đến thời điểm này, cơ thể
của hắn mới được nâng phần dưới và phần thân giữa, vẫn còn phần phía
trên. Khi thả lỏng tay trái khoảng hai phút, hai mắt Triệu Phong ước
lượng vị trí mà khi hắn cầm ở đó, ống thở không lòi ra khỏi thân chuối.
Vị trí hắn mong muốn là vị trí mà ống thở nằm trong thân chuối ở khoảng
từ hai phần ba tới ba phần tư, tính từ phần thân chuối ở dưới mặt nước
tính lên.
Ước lượng được vị trí hắn mong muốn, Triệu Phong đưa tay trái tới,
cầm sợi dây, cột nút lại để rút ngắn độ dài sợi dây. Đương nhiên hai
thanh gỗ cột ở hai đầu hai sợi dây nằm ở hai phía trước và sau bè chuối
là loại gỗ nhẹ lại chìm xuống nước như những viên đá nặng. Nếu không thì từ lúc bắt đầu, Triệu Phong đã không thể đưa hai cổ chân ghìm và tì vào sợi dây phía sau một cách dễ dàng, và giờ này việc cột dây của hắn sẽ
trở nên cực kỳ khó khăn.
Triệu Phong biết đến loại gỗ nhẹ lại chìm xuống nước này một cách
tình cờ, nhờ vào việc hắn hay đọc tin tức mỗi ngày. Nếu trước đó hắn
không biết loại gỗ có tính chất đặc biệt như vậy, có lẽ thời điểm làm bè chuối, hắn sẽ sử dụng hai thanh sắt thay thế. Mà sắt thì nặng, nó sẽ
khiến hành động cột dây lúc này của hắn sẽ trở nên bất tiện hơn rất
nhiều.
Cột sợi dây bằng tay trái và sự hỗ trợ từ vài ngón tay phải rất khó, Triệu Phong phải loay hoay bốn lần mới có thể hoàn thành.
Khi đã cột xong, tay trái Triệu Phong bám vào sợi dây, rồi tay phải
và tay trái của hắn men theo sợi dây xuống phía dưới. Lúc chạm vào thanh gỗ, hai tay của hắn dời về hai bên thanh gỗ, cho đến lúc hai tay rộng
bằng vai thì dừng lại.
Sau thời gian dài vật lộn dưới dòng nước, Triệu Phong đã hoàn thành
sự chuẩn bị của mình. Mãi đến thời điểm này, Triệu Phong mới có thể thả
lỏng một phần.
Triệu Phong liếc mắt nhìn về chiếc đồng hồ chống nước mua được một
ngày trước, dựa vào ánh nắng chiều tà, thấy được bây giờ là 5 giờ 29
phút. Dựa theo tốc độ trung bình của dòng chảy mùa này trong sông Alas
trên web của Liên Bang, Triệu Phong ước chừng với trọng lượng khoảng 113 kg của hắn và cái bè chuối, một giờ hắn và cái bè chuối có thể đi được
18 km/h. Trừ những khúc sông, Triệu Phong cho rằng hắn cần khoảng 3
tiếng rưỡi đến 4 tiếng mới có thể đến địa phận thôn Angas. Nghĩ đến đây, Triệu Phong liền lên tinh thần cho mình bằng cách tự thôi miên bản
thân. Triệu Phong biết hắn nhất định phải tỉnh táo cho đến khi hắn đến
thôn Angas, cũng như tìm được một địa điểm lý tưởng để đánh một giấc.
Thời gian lặng im trôi qua, bầu trời từ chiều tà dần chuyển sang đen
như mực, và giữ nguyên màu đen ấy. Triệu Phong và chiếc bè chuối theo
dòng nước, trôi về vùng hạ nguồn. Cứ khoảng năm đến mười phút, Triệu
Phong lại di chuyển hai tay về phía sợi dây phía trước, khi tay phải hắn nắm chặt sợi dây, hắn dùng tay trái nhấn vào một cái nút trên chiếc
đồng hồ điện tử. Mỗi khi như thế, chiếc đồng hồ điện tử lại hóa thành
một cái đèn pin nhỏ. Triệu Phong cứ nghiêng nghiêng chiếc đèn pin nhỏ
này về xung quanh để quan sát tình cảnh, để xem xét xem mình và cái bè
chuối có bị dòng nước đẩy vào bờ hay không. Đặc biệt là hắn không bao
giờ dám hướng cái đèn của chiếc đồng hồ về phía trên, hắn sợ có người
hoặc quân đội phát hiện mình. Những lúc tới khúc cong của dòng sông,
Triệu Phong và chiếc bè lại bị đẩy lệch vào bờ một chút. Khi ấy Triệu
Phong lại buông hai chân ra, nghiêng cả người về phía giữa sông, rồi
dùng hết sức quẫy mạnh hai chân, đẩy bản thân và cái bè phía trên về
giữa sông.
Dòng sông Alas có dòng nước chảy xiết, bởi vậy mãi cho đến 8 giờ 47
phút, tình cảnh Triệu Phong và chiếc bè chuối bị đẩy lệch vào bờ chỉ xảy ra ba lần.
Khi nhìn đồng hồ trên tay Triệu Phong là 8 giờ 47, Triệu Phong bấm
vào nút chiếu sáng của đồng hồ, tay phải hướng chiếc đồng hồ về bên
trái, hơi chệch xuống phía dưới, và giữ nguyên nó như vậy, rồi thả hai
chân sau, nghiêng mình về bên trái, dùng hết sức quẫy chân thật mạnh.
Chiếc bè chuối và Triệu Phong chầm chậm đi lệch khỏi đoạn giữa dòng
sông, hướng về bờ bên trái. Khoảng mười phút sau, Triệu Phong mới cảm
nhận được nước ở đây không còn chảy xiết nữa, yếu hơn rất nhiều lần. Lúc này hắn càng quẫy chân mạnh hơn, và dùng đồng hồ chiếu xuống dưới để
xem độ sâu.
Khi cảm thấy độ sâu chỉ còn khoảng bốn mươi mấy centimet, hai chân
Triệu Phong không còn quẫy nữa, mà hai hắn gập lại, thẳng đứng một góc
gần 90 độ, để hai chân chạm vào đáy sông. Khi hai chân lún vào vũng bùn
trên đáy sông, ngập sâu một đoạn khoảng mười centimet, Triệu Phong hút
sâu một hơi, gỡ nhanh băng keo hai bên miệng. Đến lúc cảm thấy đã ổn,
Triệu Phong giật mạnh cái ống thở còn vài mảnh băng keo ngắn trên môi,
đồng thời vội vàng ngậm miệng lại. Ngay tức khắc sau, Triệu Phong buông
hai tay ra, phần trên cơ thể hắn liền hơi nghiêng xuống phía dưới.
Trong vũng bùn mềm, Triệu Phong không thể dùng những đầu ngón chân
bám chặt, hoàn toàn không thể dùng cái thân thể cao 1 mét 59 của hắn đẩy mạnh cái bè trên lưng dài gần 2 mét rưỡi, nặng hơn 60 kg để đứng thẳng
dậy. Đó là chưa kể lưng của hắn không có tiếp xúc trực tiếp với cái bè,
mà còn cột chặt một sợi dây, tính từ bụng đến phần dưới cái bè gần hai
mươi centimet, nên việc đẩy bè lên trên hay đẩy bè sang bên cạnh là vô
nghĩa.
Triệu Phong biết rõ mình nên làm gì, bởi việc thoát khỏi cái bè đã
được Triệu Phong tính toán cẩn thận từ trước. Thế nên khi ở trong tình
cảnh này, hắn không có chút nào vội vàng, trái lại, lại cực kỳ bình
tĩnh. Triệu Phong dùng tay trái tháo ra một miếng nhựa dán bằng băng keo ở đầu kim loại hướng về đầu ngón tay phải ra – cái đầu kim loại mà
Triệu Phong đã dùng dao thái mài bén một ngày trước, rồi đưa tay phải về sau bụng, dùng đầu kim loại ấy nhanh chóng cứa qua cứa lại thật mạnh
vào sợi dây đang cột bụng hắn.
Loại dây đang cột vào dưới bụng Triệu Phong là loại nhẹ, mỏng, bền,
lơ lửng trong mặt nước, chịu lực cao, nhưng lại có một khuyết điểm là dễ bị vật sắc bén cắt đứt. Thế nên mất khoảng mười giây, sợi dây cũng
Triệu Phong cứa đứt.
Thoát khỏi sợi dây này đồng nghĩa với việc Triệu Phong hoàn toàn
thoát khỏi cái bè chuối, không còn bị cái bè chuối hạn chế. Vào giây
phút này, Triệu Phong không cần phải suy nghĩ thêm, hắn dùng hai tay đẩy cái bè chuối ra phía giữa sông, rồi đứng thẳng người dậy.
Mượn lực từ hai chân, cả cơ thể Triệu Phong đứng thẳng dậy. Cả người
hắn từ nằm bên dưới mặt nước, mực nước sông giờ chỉ còn ngang giữa bụng
Triệu Phong. Triệu Phong hít thở đều đặn, cảm thấy bản thân như vừa trải qua một năm.
Hai vai của Triệu Phong mỏi nhừ, vùng bụng bị dây cột qua cũng đau vô cùng. Nếu không phải vì ở trong nước, cả cơ thể Triệu Phong lơ lửng,
thì Triệu Phong đã không thể chịu nổi đoạn hành trình dài như thế.
Triệu Phong không vội rời đi, hắn đứng im một lúc để cơ thể đau nhức
của mình thoải mái hơn, cũng như lấy lại chút cảm giác bình thường,
không còn căng cứng nữa.
Khoảng năm phút sau, Triệu Phong tháo chiếc đồng hồ ra, cầm trên tay
phải, rọi về phía trước. Hắn biết bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, hắn
còn phải nỗ lực thêm một chút nữa.