Triệu Phong đẩy bè chuối ra sông mãi cho đến khi nước tới ngang ngực thì leo
lên bè chuối, dùng một thanh gỗ mảnh có bề rộng chừng 20 centimet chèo
ra giữa sông.
Khi đã ra giữa sông rồi, Triệu Phong đặt cái mái chèo tạm bợ kia lên
trên bè. Triệu Phong không sợ việc đặt tạm bợ của hắn làm cái chèo rơi
mất, bởi vì vừa trước đó hắn đã cột cái chèo vào bè bằng một sợi dây.
Vừa đặt cái mái chèo xuống, Triệu Phong lấy ra một cái kính lặn đeo lên
che mắt và mũi lại, hít sâu một hơi, đồng thời lấy ra một cái ống thở tự chế bằng gỗ đặt vào miệng, ngậm chặt miệng lại, rồi dùng băng keo dán
chặt xung quanh miệng. Xong xuôi, Triệu Phong dùng hai tay bám chặt vào
một phía chiếc bè, thả cả nửa người dưới vào trong dòng nước chảy xiết.
Cú thả nửa thân dưới của Triệu Phong xuống dòng nước không quá mạnh,
mà khá nhẹ nhàng, vững chãi. Vậy nên nó không tạo nên một âm thanh lớn,
hay một cái lật bè.
Cảm nhận được cái lạnh buốt của dòng nước buổi xế chiều, thân thể
Triệu Phong không khỏi lạnh run, cả cơ thể hắn nổi lên một tầng da gà.
Triệu Phong dùng miệng hút sâu một hơi, lại thở ra thật mạnh để lòng
mình trở nên bình tĩnh hơn. Qua vài cái hô hấp, hắn hít sâu, rồi nín
thở, tay trái dùng một miếng nhựa bịt chặt đầu ống thở thông ra, tay
phải cầm chặt một sợi dây giữa bè rồi buông cả người xuống.
Khi cả cơ thể của hắn rơi vào nước, hắn ngay lập tức cảm thấy từng
luồng áp lực trong nước đè lên cơ thể mình. Ở độ sâu chừng vài chục
centimet này, áp lực không quá lớn, Triệu Phong không cảm thấy quá khó
khăn, nặng nề. Do đó, trong lòng hắn thở phào một hơi, cảm thấy kế hoạch có thể thực hiện được.
Trong lúc hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng hành động. Đầu tiên, Triệu
Phong quay đầu quan sát phía sau thật kĩ, rồi chúi thân trên xuống, dùng cơ bụng gập thật mạnh và duỗi thật nhanh phần dưới cơ thể, hai chân
phóng ra với tốc độ nhanh nhất, bám vào và ép chặt vào hai bên sợi dây
cột một thanh gỗ bốn mươi centimet ở phía sau chiếc bè. Lần ép này hắn
không dùng quá mạnh, hắn chỉ dùng một lực bám đủ chắc chắn, vì sợ ảnh
hưởng đến cái bè phía trên. Tiếp đó, hai chân hắn tì mạnh lên thanh gỗ
này, hơi kéo về phía trước, tay phải cũng kéo sợi dây đang cầm mạnh về
phía sau. Dưới hai lực tác dụng khá cân bằng, cả cơ thể Triệu Phong co
lại một chút. Ngay sau đó, Triệu Phong lại tì mạnh chân, gập cơ bụng
trên lại, rồi đột ngột duỗi thân trên mạnh ra. Trong nháy mắt, Triệu
Phong ngẩng đầu nhìn về sợi dây cột thanh gỗ bốn mươi centinmet phía
trước, phần thân trên lấy tốc độ nhanh chóng búng về phía trước. Chớp
lấy cơ hội trong nháy mắt, tay phải đang cầm dây giữa của hắn cầm chặt
vào sợi dây trước mặt kia. Tới đây, do vận động mạnh quá nhiều, Triệu
Phong nhận ra lượng oxi trong cơ thể hao hụt nhanh chóng, hắn cảm thấy
có chút chóng mặt. Chút chóng mặt ấy cộng thêm gần ba ngày chưa ngủ được giấc nào, với đôi mắt đỏ hoe và thâm quầng, làm cho Triệu Phong cảm
thấy choáng đầu, hai mắt muốn nhắm díp lại. May mắn ở trong dòng nước
lạnh, bị cái lạnh đánh sâu vào người, Triệu Phong còn có một xíu tỉnh
táo, nếu không sợ rằng hắn đã lăn ra ngủ thiếp đi vì quá mệt.
Triệu Phong mệt mỏi mở to hai mắt, dùng sự kiên trì vượt qua giới hạn chống đỡ cơn buồn ngủ, rồi dùng tay phải chầm chậm nhấc từng ngón tay
lên từng nấc theo sợi dây ở trước. Khoảng chục giây sau, Triệu Phong nín đến một mặt tái nhợt vì thiếu không khí, phổi hắn xuất hiện cảm giác co lại, như muốn banh ra nổ tung cho hợp lòng. Giờ này hắn chỉ muốn hít
thở thật thoải mái.
Thêm 5 giây nữa, khi đã đi tới giới hạn, cảm thấy đầu óc mơ muội, bản thân sắp chết vì thiếu dưỡng khí, tay phải Triệu Phong đành buông sợi
dây ở phía trước, hai chân cũng thả rơi ra khỏi thanh gỗ phía sau. Sau
đó, Triệu Phong dùng tay phải kéo lên, đồng thời hai chân quẫy mạnh, đẩy cả cơ thể lao về phía mặt nước. Chốc sau, Triệu Phong dùng tay phải bám vào một bên chiếc bè đang nghiêng ngã khá kịch liệt vì bị tác động kéo
xuống khá mạnh. Cảm thấy đã bám chặt vào cái bè chuối, Triệu Phong ngửa
đầu lên, buông ra tay trái, miệng không ngừng hít thở hổn hển.
Chỉ khi mất đi mới biết quý giá, chưa lúc nào Triệu Phong cảm thấy
không khí quan trọng đến vậy. Lúc này đây, một cảm giác hạnh phúc nho
nhỏ quanh quẩn trong lòng hắn.
Lần đầu thất bại không khiến Triệu Phong suy sụp, bởi vì hắn đã lường trước việc nó sẽ không dễ dàng.
Một lần vận động mạnh khi thiếu oxi trong dòng nước lạnh giá làm cho
Triệu Phong thấy mất nhiều năng lượng, khiến hắn cảm thấy hơi đói bụng
dù đã ăn khá no trước đó chừng hai tiếng.
Triệu Phong thở hổn hển và dồn dập được một lúc thì nhận thấy cơ thể
khôi phục được phần nào. Đến thời khắc này, Triệu Phong mới ngẩng đầu
nhìn xung quanh. Khi nhận ra bản thân và chiếc bè còn ở giữa dòng sông,
không bị dòng nước đẩy vào bờ, Triệu Phong mới buông lỏng một hơi. Nếu
quãng thời gian vừa rồi mà xui xẻo bị dòng nước đẩy vào bờ, sợ rằng
Triệu Phong hắn phải mấy thêm một chút sức bơi thật mạnh để đẩy cái bè
chuối ra giữa dòng sông lại.
Triệu Phong nghỉ ngơi thêm hai phút để lấy lại sức và rút kinh nghiệm từ lần thất bại đầu. Sau đó hắn liền làm lại. Triệu Phong không dám
nghỉ ngơi quá lâu, hắn sợ có người ở hai bên bờ phát hiện ra hành động
bất thường của hắn ở giữa sông. Không khí ở bên sông rất mát mẻ, trời
chiều lại đẹp và khá yên tĩnh, Triệu Phong biết có một số cặp đôi rất
thích đến đây vào thời gian này. Dù cho nạn cướp bóc hoành hành mà không ai quản, vẫn có một số cặp đôi không biết sợ, hoặc muốn tìm “kích
thích” ra đây, vì thế Triệu Phong không dám lơ là và thư giãn.
Lần thứ hai của Triệu Phong rất nhanh đón lấy thất bại. Triệu Phong
lại lần nữa nổi đầu lên, hít thở gấp gáp. Lần vận động mạnh thứ hai làm
tay chân Triệu Phong có chút bủn rủn, cảm giác như vô lực, không thể làm thêm việc gì.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy mình vẫn còn ở giữa sông, tai lại
không nghe thấy những tiếng la hét gì từ hai bên bờ sông, Triệu Phong
nhẹ nhàng thở ra. Không có người la hét gì, thế thì đồng nghĩa với chưa
có ai phát hiện ra hắn. Có lẽ hôm nay là một ngày may mắn với Triệu
Phong.
Cơ thể trở nên tồi tệ hơn qua hai lần vận động mạnh khi thiếu dưỡng
khí, lần nghỉ ngơi thứ hai của Triệu Phong kéo dài chừng năm phút, gấp
hơn hai lần lần trước. Triệu Phong không có cách nào khác, thời gian
nghỉ ngơi kéo dài hắn cũng đành chịu, hắn thà nghỉ ngơi dài, mạo hiểm bị người hai bên bờ phát hiện, còn hơn mạo hiểm dùng thân thể chưa kịp hồi phục đi thử lần nữa. Triệu Phong tự mình hiểu lấy mình, hắn biết cơ thể mình không phải là cơ thể quen vận động mạnh, cũng như có độ dẻo dai và bền bỉ cao. Vả lại vận động thiếu dưỡng khí khi ở dưới nước là một việc nguy hiểm, cho nên hắn không muốn mạo hiểm tìm đường chết.
Khi đã lấy lại sức, Triệu Phong tiếp tục lần thứ ba. Rút kinh nghiệm
từ hai lần trước, lần này hành động của Triệu Phong trở nên thành thạo
và nhanh gọn hơn nhiều, cũng như không mắc phải sai lầm gì to lớn. Tới
khi dùng tay phải nhích từng nấc nhỏ lên theo sợi dây đằng trước, Triệu
Phong cảm thấy mệt mỏi cùng cực. Hắn không sai lầm gì, hành động lại
nhanh, nhưng vì cơ thể vẫn chịu ảnh hưởng từ hai lần thử không hoàn
thành trước đó, hành động lần này của hắn trở nên mất sức gấp khoảng hai lần đầu.
Triệu Phong cảm nhận được điều gì đang xảy ra mới cơ thể mình, đồng
thời đầu óc hắn cũng hiểu rõ vấn đề, thế nên hắn biết nếu lần này mình
không thành công, khả năng rất lớn là hôm nay hắn không còn đủ sức để
thử thêm lần nữa.
Cả cơ thể mệt mỏi rã rời, đầu óc xuất hiện triệu chứng chóng mặt, thế nhưng Triệu Phong tự thôi miên bản thân, hắn liên tục không ngừng nghĩ
tới: “Mình có thể làm được”. Triệu Phong thôi miên đầu óc, cũng khiến sự chú ý của cả cơ thể dồn về vấn đề này, không còn mãi để ý đến sự mỏi
mệt.
Hành động thôi miên bản thân của Triệu Phong mang lại một kết quả tốt khá nhỏ bé. Ít ra là cả người hắn còn có thể tiếp tục hành động, chứ
không phải bỏ cuộc giữa chừng.
Cuối cùng, khi phẩn trên cơ thể lên cao, đầu ống thở được đặt vào
trong cái lỗ to gấp rưỡi trên một thân cây chuối, Triệu Phong tiếp tục
đẩy ống thở lên trên, tay trái vẫn nắm chặt vào ống thở, nhưng không còn bịt ở đầu ống, mà tì chặt, kéo phần nhựa mỏng hai bên dọc xuống dưới
theo ống thở. Hiển nhiên mảnh nhựa mỏng của hắn khá to nên mới có thể
làm như vậy.
Đến lúc đôi mắt nhìn về sợi dây trước mặt và cái bè chuối, đánh giá
vị trí đã phù hợp, phán đoán độ dài phần trên vào thân chuối của ống thở đã lên hai phần ba thân chuối, tay trái Triệu Phong từ tì chặt liền thả lỏng ra, rồi giật mạnh cả miếng nhựa mỏng xuống dưới nước.
Lần thử thứ ba của Triệu Phong đã thành công, hắn vui sướng liên tục
hít thở thật mạnh. Nếu như phán đoán trước đó của hắn sai lầm, giờ này
hắn chắc chắn đã bị sặc nước.
Lượng không khí tràn vào rất kịp lúc làm cái phổi đang quặn lại của Triệu Phong giãn ra.
Vừa hít thở bù lại năng lượng, tay trái của Triệu Phong duỗi tới, bám vào sợi dây đằng trước như tay phải. Cùng lúc, Triệu Phong xoay nhẹ đầu sang trái và phải để quan sát vị trí của mình, sau đó cúi nhẹ đầu nhìn
xuống phía dưới. Nhận ra thân thể mình đang ở một nơi cao hơn đáy sông
chừng chục mét, Triệu Phong suy đoán hắn vẫn còn ở giữa dòng. Tất nhiên
là cái chục mét này của hắn cũng là suy đoán nốt. Với hắn, chỉ cần không ở khoảng 3 mét, hắn không cảm thấy có ai sẽ rảnh hơi bơi ra kéo cái bè
chuối vào bờ.