"Ngươi thật sự đã bị Lạc Vô Tâm đánh bị thương?" Ánh mắt nghi hoặc
của một nam tử mặc y phục màu đỏ rực, gương mặt đã bị chiếc
mặt nạ màu vàng che đi.
"Vâng! Cô ta rất là mạnh, thân thủ của cô ta nhanh đến nỗi thuộc muốn hoa cả mắt không nhìn rõ được." Liễu Văn cúi đầu cảm thấy hổ thẹn kể lại cho Lăng Tử Phong nghe.
"Xem ra ta đã quá coi thường vị tam môn chủ này rồi."
Buổi tối, Kinh thành, Bách Hoa lầu
"Vị công tử này có phải đây là lần đầu ngày đến đây đúng không?"
Vân mama chủ nhân của Bách Hoa lầu nhìn thấy nàng cùng bọn
người Hạ Châu cải nam trang bước vào liền nhanh chóng bắt
chuyện.
Nàng
trong bộ y phục nam nhân bình thường nàng được xưng là đệ nhất
mỹ nhân thì khi nàng giả nam nàng lại có thể được xưng là đệ
nhất mỹ nam trong Kinh thành, nàng lúc nào cũng tỏa ra khí
chất vương giả, nàng lạnh lùng chỉ gật đầu rồi quan sát xung
quanh.
Linh
Linh đưa vàng cho Vân mama, bà ta cầm lấy miệng không ngừng cười, Linh Linh liền bảo:"Ngươi hãy chuẩn bị một căn phòng tốt đem
hết những món ngon, rượu ngon đến cho thiếu gia nhà ta còn nữa
nhớ phải đem những mỹ nữ ở đây đến hầu hạ thiếu gia của ta."
"Vâng! Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay."
Nàng được người sắp xếp cho một trong những căn phòng tốt nhất,
rượu được đem lên Hạ Châu rót rượu cho nàng vừa rót Hạ Châu
vừa tò mò hỏi:
Tiểu Mai lên tiếng giải thích cho Hạ Châu hiểu:
"Tại sao cô lại ngốc như vậy chứ? Cô nên nhớ những người ở Hắc
Ngọc điện của chúng ta là những người thông minh, tài giỏi nam
thì anh tuấn nữ thì tuyệt sắc bây giờ cô đã hiểu vì sao tiểu
thư lại đến đây để tìm tuyển chọn rồi chứ? Ai ở đây ai cũng
là mỹ nhân tài nghệ hơn người cho dù có yếu đuối cỡ nào vào
tay tiểu thư cũng đều sẽ trở nên mạnh mẽ, tài giỏi."
Ở một gian phòng bên cạnh, Triệu Dạ Thành đang ngồi uống rượu,
trò chuyện cùng với một nam tử khác, dáng vẻ của người nam
nhân ấy luôn cung kính, e dè không dám nhìn thẳng vào chàng.