Lão phu nhân nghe tin Lạc Tuyết Y quay trở về thì vui mừng không
thôi, lão phu nhân cùng các ca ca, đệ đệ của nàng đã đứng ở trước cửa
đợi từ rất lâu, xe ngựa vừa dừng ở cửa lớn Lạc Minh Long cùng Lạc Minh
Huy dìu lão phu nhân tiến đến gần. Lạc Tuyết Y được Linh Linh và Tiểu
Mai dìu xuống xe ngựa, nàng nhanh chóng bước đến nắm lấy hai tay của lão phu nhân, vui vẻ cất tiếng: “Nội tổ mẫu! Người cần gì phải đứng ở đây
đợi cháu chứ, bên ngoài gió lớn không tốt cho người.”
“Không sao, không sao, do nội tổ mẫu quá nhớ cháu thôi, chúng ta hãy
mau vào trong thôi.” Lão phu nhân vỗ nhẹ lên bàn tay trắng mịn của Lạc
Tuyết Y, cười rất tươi kéo tay nàng đi vào bên trong.
Hoa Linh Sơn
Mộ Bá Nam quay trở về báo tình hình cho Hàn Lam Mặc biết, nhìn thấy
đệ tử của mình về Hàn Lam Mặc đặt ly trà xuống vội cất giọng hỏi: “Sao
rồi? Y nhi có biết cách giải Cửu Phong Tán không?”
“Dạ không ạ, suốt hai ngày nay sư muội luôn nhốt mình trong phòng để
tìm cách giải độc nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì ạ.” Mộ Bá Nam
cung kính hành lễ rồi trả lời Hàn Lam Mặc.
Mộ Bá Nam thật không thể nào ngờ được rằng khi y vừa mới rời đi thì
Lạc Tuyết Y đã điều chế được thuốc giải, chạy ra khoe với mọi người. Hàn Lam Mặc gật gù nhẹ nhõm trong lòng: “Không còn chuyện gì nữa con hãy đi ra ngoài đi.”
“Vâng ạ.” Mộ Bá Nam gật nhẹ đầu xoay người rời khỏi, suốt hai ngày y
đã không ngủ nghỉ canh chừng Lạc Tuyết Y ngay cả ăn cũng ăn ở đấy không
dám đi đâu, bây giờ cuối cùng thì cũng đã có thể ngủ một giấc ngon lành
rồi.
Ở Tử Tình Sơn, Liễu Văn cũng báo cho Lăng Tử Phong biết cả hắn cũng
không hề phát hiện ra rằng Lạc Tuyết Y biết cách giải độc, Lăng Tử Phong vui mừng thở phào một hơi nếu như nàng biết cách giải thì tiêu thật,
một khi nàng dẫn chất độc Cửu Phong Tán vào người chỉ trong vòng ba ngày sẽ độc phát mà chết, chết trong sự đau đớn, nỗi đau ấy có thể khiến
người ta cảm giác như tim gan như bị cắt ra từng mảnh, chỉ cần nghĩ đến
thôi là thấy đáng sợ lắm rồi.
Lạc phủ
Trời đã sập tối, trước khi rời khỏi Lạc phủ Lạc Tuyết Y dìu lão phu
nhân đi nghỉ ngơi rồi âm thầm nói với hai người ca ca và ba người đệ đệ
của mình, người đầu tiên nàng dặn dò chính là đại ca của nàng Lạc Minh
Long: “Đại ca! Huynh nhớ phải chăm sóc nội tổ mẫu cùng mọi người thật
tốt, huynh đừng có làm việc quá sức nữa không tốt đâu.” Vốn dĩ nàng muốn dặn dò, nói chuyện với từng người một nhưng chợt phát hiện trời đã
không còn sớm nàng phải quay về giải độc cho Triệu Dạ Thành nên vội nói
với mọi người: “Mọi người nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt,
chăm sóc cho nội tổ mẫu đừng làm người phải lo lắng nữa.”
Nhìn thấy cái gật đầu của mọi người lúc này Lạc Tuyết Y mới an tâm
mỉm cười, một nụ cười vui mừng sâu thẳm bên trong là sự buồn bã, đau
khổ, bi thương khi đây là lần cuối nàng gặp gia đình của mình. Nàng
không muốn tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, xấu xí của mình
khi bị trúng độc càng không muốn thấy mọi người đau khổ, rơi lệ vì nàng.
“Y nhi! Hôm nay muội làm sao vậy? Sao lại nói những lời như thế? Muội nói cứ như là muội sắp phải rời xa tất cả mọi người vậy, rất giống di
ngôn đấy.” Lạc Minh Huyền cau mày có chút khó hiểu với thái độ hôm nay
của Lạc Tuyết Y, đôi mày của hắn chau lại nghi hoặc, không lẽ đã có
chuyện gì xảy ra với muội muội của hắn sao?
“Nhị ca nói đúng đấy, tam tỷ, đã có chuyện gì xảy ra với tỷ sao?” Lạc Minh Huy kéo vạt áo của Lạc Tuyết Y vẻ mặt lo lắng hỏi nàng.
“Không có, tỷ thì có chuyện gì được chứ? Chỉ là sau này có lẽ tỷ sẽ
rất ít khi về đây nên tỷ mới nói như thế thôi, đệ nghĩ đi đâu thế?” Lạc
Tuyết Y khẽ lắc đầu, giơ tay xoa xoa đầu Lạc Minh Huy phủ nhận mọi
chuyện, nàng cười khổ nhìn tất cả mọi người rồi nhanh chóng rời đi tránh các ca ca, đệ đệ của nàng lại nghi ngờ.
Hoàng cung, Ôn Thành cung
Lạc Tuyết Y quay trở về vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Triệu Dạ
Thành, nàng mỉm cười dịu dàng lấy ra từ trong tay áo một gói giấy đổ vào trong ấm trà rồi rót ra cho Triệu Dạ Thành, mang đến cho chàng: “Đây là thuốc dẫn mà sư phụ đã đưa cho ta, bây giờ chàng hãy uống đi sau đó
uống viên thuốc giải độc trong người của chàng sẽ được giải ngay lập
tức.”
Triệu Dạ Thành không một chút nghi ngờ nhận lấy ly trà một hơi uống
sạch, Lạc Tuyết Y vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi đưa cho chàng thuốc
giải. Vừa uống thuốc giải xong đột nhiên Triệu Dạ Thành cảm thấy chóng
mặt, say sẩm mặt mày, chàng cố mở mắt nhìn mọi vật xung quanh nhưng
không thể cuối cùng thì ngã xuống rời vào mê mang.
“Ta xin lỗi, ta không thể cùng chàng thực hiện lời hứa cùng nhau sống đến răng long đầu bạc rồi, sau này chàng nhất định phải tìm một cô
nương thật tốt xứng đáng với ngôi vị thái tử phi hơn ta, thật lòng thật
dạ yêu chàng.” Lạc Tuyết Y đỡ lấy Triệu Dạ Thành để chàng ngồi, hai chân xếp lại, nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống khẽ nói.
Nàng bắt đầu vận công dẫn độc Cửu Phong Tán sang người của mình, gần
một canh giờ trôi qua cuối cùng toàn bộ chất độc trên người Triệu Dạ
Thành cũng dẫn hết sang người của Lạc Tuyết Y, nàng đặt Triệu Dạ Thành
nằm xuống giường đắp chăn lại cho chàng, nàng đứng dậy tiến đến bàn định rót nước uống thì cơ thể bỗng loạng choạng, nàng phun ra một ngụm máu
đen, nàng không ngờ độc lại phán tán nhanh như vậy nhanh hơn khi ở trên
người chàng, e là nàng không thể sống qua ngày thứ ba được.