Tiết Vũ Điệp đang chăm chút cho nhan sắc của mình bỗng giật nảy mình
khi thấy Thạch Tú Ngọc đột ngột xuất hiện, Thạch Tú Ngọc nhếch môi cười
nhàn nhạt ngồi xuống giường của Tiết Vũ Điệp, chậm rãi cất tiếng nói:
“Hôm nay, ta đến đây là để báo cho cô một tin vui đây không biết cô có
muốn nghe không?”
“Là tin vui gì?” Tiết Vũ Điệp xoay người, đôi mày cau lại nghi hoặc hỏi.
Thạch Tú Ngọc càng lộ rõ nụ cười hưng phấn, vui mừng nói cho Tiết Vũ
Điệp biết: “Chắc hẳn cô vẫn chưa biết chuyện thái tử bị trúng độc đúng
không?”
“Cô nói sao? Trúng độc? Thái tử bị trúng độc gì? Chàng ấy bị trúng
độc từ khi nào? Đây là chuyện vui mà cô muốn nói với ta sao?” Tiết Vũ
Điệp đứng bật dậy, hàng mày cau chặt hơn, dáng vẻ kích động khi nghe
Triệu Dạ Thành bị trúng độc. Lỡ như độc mà Triệu Dạ Thành trúng phải
không có cách giải thì phải làm sao? Như vậy chức vị thái tử phi, ngôi
vị hoàng hậu của nàng ta chẳng phải sẽ tan thành mây khói sao? Không
được, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được.
Thạch Tú Ngọc không nhanh không chậm nói tiếp: “Độc của thái tử trúng phải có tên là Cửu Phong Tán, độc này chỉ có duy nhất một cách giải,
thuốc giải là Liên Chỉ Thảo và một loại thuốc dẫn, thuốc dẫn đấy chính
là dùng mạng đổi mạng. Ta đã nói cách giải này cho Lạc Tuyết Y biết, cô
ta vừa biết liền đến Tử Tình Sơn lấy Liên Chi Thảo, hiện tại thì cô ta
đã lấy được rồi và đang chế thuốc giải.”
Tiết Vũ Điệp nheo mắt nghĩ ngợi một số thứ, dường như nàng ta đã hiểu ra được chuyện gì đó, giọng nói tràn đầy nghi hoặc cất lên: “Ý của cô
muốn nói Lạc Tuyết Y chấp nhận làm thuốc dẫn, hy sinh tính mạng của mình để giải độc cho thái tử?” Nhớ lại lúc trước Thạch Tú Ngọc đã từng nói
ngôi vị thái tử phi sớm muộn gì cũng thuộc về nàng ta, chẳng lẽ chính là ý này?
“Đúng vậy.” Thạch Tú Ngọc gật đầu đáp lại: “Có lẽ khoảng một hai ngày nữa Lạc Tuyết Y sẽ chế xong thuốc giải, ngày mà cô ta chế thuốc giải
thành công cũng là ngày chết của cô ta, lúc đấy cô có thể thuận lợi ngồi lên ngôi vị thái tử phi mà mình mong muốn. Còn một chuyện nữa đó là
thái tử cùng những người khác vẫn chưa biết chuyện thuốc dẫn nên cô
tuyệt đối không nói gì hay làm bất cứ cái gì khiến cho bọn họ nghi ngờ
nếu không bọn họ sẽ không để cho Lạc Tuyết Y hy sinh đâu.” Thạch Tú Ngọc cẩn thận căn dặn Tiết Vũ Điệp, chỉ cần nghĩ đến Lạc Tuyết Y sắp chết
lòng của nàng ta vui vẻ, phấn kích vô cùng, chính vì thế nàng ta tuyệt
đối không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì làm hỏng hết mọi thứ.
“Về chuyện này thì cô cứ yên tâm.” Tiết Vũ Điệp gật đầu nói, nàng ta
đâu có ngu ngốc mà để cho Triệu Dạ Thành cùng bọn người kia biết chuyện
chứ?
Đã hai ngày trôi qua, Lạc Tuyết Y luôn nhốt mình ở trong phòng, không cho bất cứ ai bước vào trong làm phiền, nàng muốn chuyên tâm chế thuốc
giải. Triệu Dạ Thành, Lãnh Cố Hiên, Lệ Nhan cùng bọn người Linh Linh và
Đặng Hải luôn ngồi bên chờ đợi, Triệu Dạ Thành vừa bàn việc với hoàng
thượng và một số quan xong liền quay về Ôn Thành cung ngay lập tức,
chàng thật sự rất muốn khuyên Lạc Tuyết Y đừng gấp điều chế thuốc giải
mà quá sức, chàng rất lo lắng cho sức khỏe của nàng nhưng có khuyên thế
nào nàng cũng nhất quyết phải điều chế cho xong thuốc giải mới chịu ra
khỏi phòng.
Thạch Tú Ngọc giả vờ xuất hiện xem xem tình hình điều chế thuốc giải
như thế nào rồi? Nàng ta bước đến bày ra vẻ mặt ngơ ngác lên tiếng hỏi:
“Tại sao mọi người lại đứng ở ngoài hết vậy? Đã có chuyện gì xảy ra
sao?”
Nhìn thấy một cô nương lạ mắt xuất hiện Triệu Dạ Thành nheo mắt, cặp
mắt vô cùng sắc bén nhìn Thạch Tú Ngọc, Đặng Hải cùng Tiêu Từ ngay lập
tức cảnh giác, không ngừng quan sát Thạch Tú Ngọc. Lộ Lộ quay đầu nhìn
Thạch Tú Ngọc không nhanh không chậm nói cho nàng ta biết: “Tiểu thư
đang điều chế thuốc giải độc Cửu Phong Tán ở bên trong, tiểu thư đã ở
bên trong phòng hai ngày rồi, cơm ăn rất ít, bọn muội thật sự rất lo
lắng sợ cơ thể của tiểu thư chịu không nổi.”
“Người này là ai? Tại sao xuất hiện trong hoàng cung?” Triệu Dạ Thành lãnh đạm cất tiếng hỏi, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Thạch Tú Ngọc, chàng cảm nhận được Thạch Tú Ngọc không phải là người đơn giản.
Hạ Châu đứng bên cạnh lên tiếng cung kính nói cho Triệu Dạ Thành
biết: “Bẩm thái tử! Đây là muội muội kết nghĩa của tiểu thư, tỷ ấy tên
là Thạch Tú Ngọc là người đã nói cho tiểu thư biết cách giải Cửu Phong
Tán đó ạ. Tỷ ấy có võ công gần như ngang bằng với tiểu thư nên việc xuất hiện ở đây cũng là điều dễ hiểu, thái tử người sẽ không chấp nhất
chuyện này đâu phải không?”
Vừa nghe đến bốn chữ muội muội kết nghĩa Triệu Dạ Thành mới hơi buông
lỏng cảnh giác với Thạch Tú Ngọc, đầu gật gù đáp lại, giọng nói không
mang chút cảm xúc gì: “Tất nhiên là bổn thái tử không chấp nhất chuyện
này rồi, lần sau cô nương không cần phải lén lút vào đâu, bổn thái tử sẽ căn dặn lính gác cho cô nương ra vào.” Không hiểu sao chàng vẫn cảm
thấy Thạch Tú Ngọc có gì đó nguy hiểm, một mối nguy hiểm khó lường.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng dáng xinh đẹp của Lạc Tuyết Y
hiện lên, nàng cầm viên thuốc giải ra nét mặt vui mừng, rạng rỡ: “Ta đã
điều chế xong thuốc giải rồi, cuối cùng ta cũng chế xong rồi.”
“Thật tốt quá.” Triệu Dạ Thành vui mừng ôm lấy Lạc Tuyết Y, cuối cùng nàng cũng không cần vất vả như vậy nữa.
“Tuy nói là đã điều chế xong nhưng vẫn còn thiếu thuốc dẫn mà thuốc
dẫn này ta đã nhờ sư phụ ta cho người đang mang đến, tối nay sẽ có thuốc dẫn lúc đấy độc trong người chàng sẽ hoàn toàn được giải.” Nụ cười của
Lạc Tuyết Y bỗng trở nên gượng gạo có chút u buồn, thời gian của nàng
không còn nhiều nữa rồi, không thể tiếp tục ở bên cạnh nội tổ mẫu, các
ca ca đệ đệ, những tỷ muội tốt và người nàng yêu.