Một ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng khiến cho cả hoàng cung cảm thấy dễ chịu hẳn ra,tất cả mọi người đều đang tất bật chuẩn bị mọi thứ cho lễ sắc
phong thái tử sắp được diễn ra, chỉ còn nửa canh giờ nữa thôi là sẽ đến
giờ lành sắc phong.
Ôn Thành cung
Ngay từ sáng sớm, Lạc Tuyết Y đã bị bọn người của Linh Linh giục thức dậy, nàng không vội mà bọn họ đã vội hết cả lên, mọi người vội vàng,
khẩn trương mặc y phục của thái tử phi lên người của nàng. Trong bộ y
phục màu đỏ của thái tử phi, đầu cài trâm phượng mà hoàng hậu đã ban
tặng, bây giờ trông Lạc Tuyết Y vô cùng diễm lệ, quả là không hổ danh đệ nhất mỹ nhân.
Đại lễ sắc phong bắt đầu được diễn ra, Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ
Thành bước vào đại điện, từng bước đi của hai người đều được tất cả mọi
người chú ý, quan sát, Lệ Nhan thật sự không thể không thốt lên trước vẻ đẹp chim sa cá lặn của Lạc Tuyết Y, Lệ Nhan biết nàng đã xinh đẹp, diễm lệ lắm rồi nhưng bây giờ lại càng đẹp hơn, Lãnh Cố Hiên thì hoàn toàn
bị vẻ đẹp ấy hút hồn nhìn nàng không rời mắt. Trang quý phi nhìn nàng
rồi thầm nghĩ:
“Xinh đẹp, cả người đều toát lên khí chất cao quý khó ai sánh bằng
thảo nào hoàng thượng lại si tình đến vậy, mình không bằng một phần của
cô ấy nữa, vậy làm sao có thể khiến cho hoàng thượng động lòng được
chứ?”
Một lúc sau, đại lễ sắc phong đã hoàn thành mọi người đều tiến đến
chúc mừng Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y, từ đằng xa Tiết Vũ Điệp cắn
răng tức tối, nàng ta không cam tâm trong lòng chỉ mong Lạc Tuyết Y hãy
mau chết sớm đi, càng sớm càng tốt để nàng ta có thể thuận lợi trở thành thái tử phi ở bên cạnh chàng. Lệ Nhan nhìn thấy dáng vẻ tức tối nhưng
không thể làm gì được của Tiết Vũ Điệp thì đắc ý, hả hê vô cùng:
“Tuyết Y tỷ tỷ! Tỷ hãy nhìn Tiết Vũ Điệp kìa, trông buồn cười thật đó,
nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta muội thật sự rất hài lòng, thỏa mãn.”
Lạc Tuyết Y khẽ bật cười, giơ ngón tay lên vuốt nhẹ cái mũi ngọc của Lệ Nhan: “Muội đó.”
Quay trở về Ôn Thành cung, Lạc Tuyết Y ngay lập tức ngồi xuống giường thở mạnh một hơi, phải hoàn thành từng lễ nghi một nàng sắp mệt chết
rồi, cả người đều mỏi hết cả lên, Triệu Dạ Thành khẽ cong khóe môi lên
bước về phía của Lạc Tuyết Y xoa bóp đấm vai cho nàng, nàng ngồi im
hưởng thụ bỗng chợt nhớ đến ngày mai phải đi đến Tử Tình Sơn liền cất
giọng nói: “Dạ Thành! Ngày mai ta sẽ đi đến Tử Tình Sơn, chàng mới vừa
được sắc phong thái tử chàng nên ở lại đây không cần phải đi cùng với ta đâu, có bọn người Linh Linh đi theo ta là được rồi.”
“Không được, ngày mai ta phải cùng đi với nàng, Tử Tình Sơn là nơi
nguy hiểm đặc biệt là Lăng Tử Phong hắn càng nguy hiểm hơn, ta không an
tâm để nàng đến đó cho dù thế nào thì ngày mai ta nhất định phải đi cùng nàng.” Triệu Dạ Thành cau mày không đồng ý, chàng làm sao có thể để
người mình yêu mạo hiểm vì mình như thế chứ, chỉ cần nhớ lại lúc nàng bị Lăng Tử Phong bắt khiến nàng bị trọng thương thì chàng lại cảm thấy lo
lắng, bất an và khó chịu.
Lạc Tuyết Y cười nhẹ một tiếng, nàng thầm đoán Triệu Dạ Thành đã bị
chuyện lúc ở Tử Tình Sơn ám ảnh luôn rồi, nàng không nói gì thêm nếu
chàng đã muốn đi thì cho dù trời có sập xuống chàng cũng sẽ không thay
đổi quyết định của mình nên bây giờ nàng khuyên hay nói gì cũng vô ích
mà thôi.
Lộ Lộ cùng Tiểu Mai từ Ngự Thiện Phòng bước ra, hai nàng vừa đi vừa
nói về chuyện ngày mai xuất phát đến Tử Tình Sơn, Tiểu Mai cau mày lo
lắng nói: “Mong là chuyến đi ngày mai thuận lợi.”
Lộ Lộ gật đầu ừ nhẹ một tiếng, nàng cũng lo lắng không kém gì Tiểu
Mai: “Bây giờ ta rất lo lo ngày mai Lăng Tử Phong sẽ gây khó dễ cho tiểu thư, không biết chừng còn đánh nhau với tiểu thư nữa.”
“Hai người vừa mới nói gì vậy? Hai người mới vừa nói ngày mai Tuyết Y tỷ tỷ sẽ đến Tử Tình Sơn sao? Tại sao đột nhiên tỷ ấy lại muốn đến đó
chứ?” Lệ Nhan đi đang phía sau nghe Tiểu Mai và Lộ Lộ nói chuyện, nàng
ngay lập tức lên tiếng hỏi.
Tiểu Mai cùng Lộ Lộ giật mình một phen, hai người quay lại hành lễ
với Lệ Nhan rồi im lặng không dám nói gì nữa, Lãnh Cố Hiên bước đến
nghiêm mặt, cau mày, ngữ điệu điểm lạnh hỏi: “Các ngươi hãy mau nói cho
ta biết tại sao ngày mai Y nhi lại đến đó?”
Hai nàng nhìn nhau không biết có nên nói hay không? Lộ Lộ suy nghĩ
một lúc thì cất giọng nói cho Lệ Nhan và Lãnh Cố Hiên biết: “Bẩm hoàng
thượng! Công chúa! Ngày mai tiểu thư đến Tử Tình Sơn là muốn dùng Tửu
Sinh Cơ đổi Liên Chi Thảo bởi vì thái tử đã bị trúng độc không còn sống
được bao lâu nữa.”
“Cái gì chứ? Trúng độc? Thái tử đã bị trúng độc gì chứ?” Lãnh Cố Hiên nhíu chặt đôi mày, không phải lúc nãy chàng nhìn Triệu Dạ Thành vẫn
bình thường sao? Không có dấu hiệu gì của trúng độc cả.
Tiểu Mai ngay lập tức lên tiếng trả lời: “Độc thái tử trúng là Cửu Phong Tán.”
“Cửu Phong Tán?” Lệ Nhan kinh ngạc thốt lên, nàng đã từng nghe qua
loại độc này, đôi mày nàng chau lại, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải Cửu Phong Tán không có thuốc giải sao?”
“Lúc đầu đúng là không có thuốc giải nhưng bây giờ thì tiểu thư đã
biết cách làm ra thuốc giải rồi ạ, chuyện này khá dài để lần sau nô tỳ
sẽ kể rõ đầu đuôi cho hoàng thượng và công chúa nghe, chúng nô tỳ xin
phép.” Lộ Lộ hành lễ cung kính rồi cùng Tiểu Mai tiếp tục đi về Ôn Thành cung.
“Vừa đi vừa kể đi.” Lãnh Cố Hiên cùng Lệ Nhan bước nhanh theo chân
của Tiểu Mai và Lộ Lộ, hôm nay hai người nhất định phải biết rõ mọi
chuyện.
Ôn Thành cung
Sau khi nghe kể mọi chuyện, Lệ Nhan đi nhanh vào bên trong tìm Lạc
Tuyết Y thấy nàng đang ngồi thưởng trà với Triệu Dạ Thành, Lệ Nhan tiến
đến, vẻ mặt giận dỗi, mày cứ không ngừng nhíu chặt nhìn Lạc Tuyết Y rồi
trách móc: “Tại sao chuyện lớn như vậy mà tỷ lại không nói cho muội và
hoàng huynh biết chứ? Nếu không phải muội và hoàng huynh vô tình nghe Lộ Lộ, Tiểu Mai nói chuyện với nhau thì tỷ còn muốn giấu chuyện thái tử bị trúng độc đến khi nào nữa đây?”
“Muội đừng có tức giận, ta không cố ý giấu muội và đại sư huynh chỉ
là ta muốn sau khi điều chế xong thuốc giải mới nói cho mọi người biết.” Lạc Tuyết Y cứ ngỡ là có chuyện gì không ngờ lại là chuyện này, thấy
dáng vẻ Lệ Nhan tức giận đùng đùng bước vào thì giật cả mình.
Lãnh Cố Hiên đứng cạnh Lệ Nhan nét mặt vẫn rất nghiêm nghị, đáng sợ,
chàng không nhanh không chậm nói: “Ngày mai ta và Lệ Nhan sẽ cùng muội
và thái tử đến Tử Tình Sơn nhiều người vẫn an toàn hơn.” Lạc Tuyết Y vừa định mở miệng từ chối thì Lãnh Cố Hiên đã ngắt ngang ngay tức khắc
không cho nàng từ chối: “Muội có phản đối thì cũng như vậy thôi.”
Lạc Tuyết Y thở dài một hơi, nàng không muốn quá nhiều người biết
chuyện thuốc giải nếu không thì sẽ gặp rắc rối to nhưng bây giờ nàng lại không còn lựa chọn nào khác đành phải để cho Lãnh Cố Hiên và Lệ Nhan đi cùng, mong là mọi người sẽ không phát hiện ra chuyện nàng là thuốc dẫn
để giải độc.