Hôm nay là ngày mà Lãnh Cố Hiên cùng Lệ Nhan
đến để bàn chuyện giữa hai nước, Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ Thành và mọi
người đứng ở điện chào đón, đoàn người của Lãnh Cố Hiên đã đến nơi, Lệ
Nhan cùng Lãnh Cố Hiên bước xuống xe ngựa từ từ bước lên điện chào mọi
người.
Hoàng thượng vui vẻ mời Lãnh Cố Hiên và những người khác vào bên
trong điện, Lệ Nhan vui vẻ, phấn khích bước đến đi bên cạnh của Lạc
Tuyết Y, khẽ nói vào tai nàng: “Muội quay trở về rồi, nhớ tỷ quá đi
mất.”
Lạc Tuyết Y khẽ bật cười, nàng nhìn thấy bên cạnh của Lãnh Cố Hiên
còn có thêm một nữ tử nàng hiếu kì bèn hỏi Lệ Nhan: “Lệ Nhan! Người đi
bên cạnh của đại sư huynh là ai thế?”
“Là phi tần huynh ấy mới nạp vào, huynh ấy mới vừa sắc phong cô ấy là Trang quý phi, hiện tại là người quản lý hậu cung.” Lệ Nhan thì thầm
vào tai của Lạc Tuyết Y, bước vào bên trong điện Lệ Nhan nói thêm với
nàng một câu: “Lát nữa chúng ta ra ngoài nói chuyện, muội có chút chuyện muốn nói với tỷ.”
Lạc Tuyết Y gật đầu đồng ý, hai người các nàng tách nhau ra tiến về
chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, trong buổi tiệc tiếp đón nàng luôn có
cảm giác Trang Quý Phi luôn hướng mắt nhìn mình, đến khi Lạc Tuyết Y
chạm mắt với Trang Quý Phi thì nàng ta mỉm cười kính rượu với nàng, nàng cũng nâng ly rượu gật đầu kính lại.
Buổi tiệc diễn ra được một lúc thì Lạc Tuyết Y cùng Lệ Nhan xin phép
rời đi, hai người các nàng cùng nhau đi dạo, vừa đi nàng vừa hỏi Lệ
Nhan: “Lúc nãy muội có nói Trang quý phi là người quản lý hậu cung, nếu
đã như thế thì tại sao không sắc phong cô ấy làm hoàng hậu luôn chứ, ta
thấy cô ấy rất đoan trang, dịu dàng rất xứng với ngôi vị hoàng hậu.”
Lệ Nhan thở dài một hơi, đầu lắc nhẹ nhìn Lạc Tuyết Y không nhanh
không chậm trả lời: “Chắc tỷ cũng đã biết chuyện hoàng huynh muốn tỷ làm hoàng hậu đúng không?” Lạc Tuyết Y khẽ gật đầu, Lệ Nhan dừng lại không
đi tiếp nữa, chậm rãi nói: “Hoàng huynh nói ngoại trừ tỷ thì không một
ai xứng với ngôi vị hoàng hậu Đông Tần cả thế nên hoàng huynh đã thề
rằng nếu như huynh ấy còn làm hoàng đế một ngày thì sẽ không lập hậu,
mặc cho các đại thần, quan lại trong triều dâng tấu sớ muôn huynh ấy lập hậu.”
Lạc Tuyết Y cả kinh không ngờ Lãnh Cố Hiên lại làm như thế, đất nước
không thể không có vua, hậu cung không thể không có hoàng hậu, Lệ Nhan ủ rũ nói tiếp: “Chấp niệm của hoàng huynh về tỷ rất sâu, rất nhiều. Đáng
lẽ ra hoàng huynh sẽ không đến đây sớm như thế nhưng sau khi huynh ấy
nghe tỷ sắp trở thành thái tử phi huynh ấy đã thu xếp mau chóng đến đây
với mong muốn chứng kiến, chúc mừng ngày trọng đại của tỷ.” Lệ Nhan cười nhẹ nắm lấy tay Lạc Tuyết Y: “Tỷ đúng là có mệnh mẫu nghi thiên hạ cho
dù tỷ có ở đâu thì cũng không thể thay đổi được, tuy muội rất muốn tỷ
trở thành hoàng tẩu của muội nhưng bây giờ thấy tỷ hạnh phúc như thế
muội cũng vui, chúc phúc cho tỷ.”
Nàng cắn khóe môi thất thần một lúc, không được nàng không thể để
chuyện này như thế được, phải tìm cơ hội nói chuyện với Lãnh Cố Hiên,
Lạc Tuyết Y nở một nụ cười nhàn nhạt đáp lại Lệ Nhan: “Ta không có số
mệnh làm mẫu nghi thiên hạ đâu, tân hoàng hậu sau này của hoàng cung này không phải tỷ, Đông Tần càng không.”
Cảm thấy lời nói của Lạc Tuyết Y vô cùng kì lạ, Lệ Nhan nhíu chặt đôi mày không hiểu: “Tỷ nói vậy là sao? Tại sao lại nói mình không có số
mệnh làm mẫu nghi thiên hạ chứ? Có phải đã có chuyện gì xảy ra với tỷ
không?”
“Không có gì đâu, chúng ta đi dạo tiếp thôi.” Lạc Tuyết Y lắc đầu,
nàng tuyệt đối không thể nói ra chuyện mình sắp chết cho Lệ Nhan nghe
nếu Lệ Nhan biết chuyện thì tuyệt đối sẽ không bao giờ để nàng làm thế.
Quay trở về điện thì buổi tiệc tiếp đón đã kết thúc, Lạc Tuyết Y đợi
Lãnh Cố Hiên bước ra, Triệu Dạ Thành vừa thấy nàng liền mỉm cười ôn nhu
tiến đến: “Chúng ta quay trở về Ôn Thành cung thôi.”
“Chàng hãy quay về trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với đại sư
huynh.” Lạc Tuyết Y cười nhẹ chậm rãi đáp lại Triệu Dạ Thành.
Nghe Lạc Tuyết Y nói thế trong lòng Triệu Dạ Thành có hơi ghen, có
chuyện gì mà cần phải nói riêng chứ? Chàng bĩu môi tỏ vẻ khó chịu trước
mặt nàng rồi rời đi, nàng bật cười vừa nhìn thấy Lãnh Cố Hiên đi ra nàng liền bước đến hành lễ cung kính với hoàng thượng rồi nhanh chóng kéo
Lãnh Cố Hiên đi sang nơi khác nói chuyện, Lãnh Cố Hiên ngơ ngác đi theo, gần đến Ngự Hoa Viên nàng dừng lại, cau mày cất giọng nói:
“Muội đã nghe Lệ Nhan nói hết rồi, tại sao huynh lại không lập hậu chứ?
Hậu cung không thể không có hoàng hậu, chúng ta không thể muội càng
không thể trở thành hoàng hậu của huynh được, huynh hãy từ bỏ hãy tìm
kiếm một người tốt hơn, xứng đáng hơn muội để trở thành hoàng hậu của
huynh.”
“Không thể! Ngôi vị hoàng hậu Đông Tần không ai xứng đáng hơn muội
cả, muội không làm hoàng hậu của ta cũng không sao, ngôi vị hoàng hậu sẽ được bỏ trống đến khi ta thoái vị, muội cũng biết chuyện mà ta đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.” Sắc mặt của Lãnh Cố Hiên đanh
lại khi nàng nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Lãnh Cố Hiên vô cùng kiên
quyết, kể từ khi hắn lên ngôi hoàng đế thì đã mặc định trong lòng rằng
ngôi vị hoàng hậu chỉ có thể là nàng, nếu nàng không làm hoàng hậu thì
sẽ để trống trừ khi hắn không còn làm hoàng đế nếu không thì không ai có thể thay đổi được.
Lạc Tuyết Y nhăn nhó mặt mày thật không biết phải nói làm sao cho
Lãnh Cố Hiên thay đổi ý định. Từng lời nói giữa hai người Triệu Dạ Thành đứng gần đó đã nghe tất cả, từ trước đến giờ chàng chưa bao giờ phải đi nghe lén người khác nói chuyện nhưng bây giờ chàng thật sự rất muốn
biết nàng nói gì với Lãnh Cố Hiên, sau khi nghe những lời nói đấy của
Lạc Tuyết Y chàng rất vui mừng, vốn dĩ trong lòng đang rất khó chịu
nhưng sau khi nghe xong đối thoại giữa hai người, chàng đã không còn cảm thấy khó chịu nữa, không còn ghen thay vào đó là niềm vui, niềm phấn
khích.