"Chủ thượng! Đây là bột từ túi hương của tiểu thư, chúng ta
chỉ cần đi theo ven con sông này chắc chắn có thể tìm được
tiểu thư."
"Vậy thì chúng ta mau đi thôi." Hàn Lam Mặc trong lòng có
chút mừng rỡ vội vã, gấp gáp cùng mọi người đi dọc theo con
sông, vừa đi vừa lớn tiếng gọi Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y.
Đi được một lúc, Triệu Dạ Thành nghe thấy tiếng gọi của
mọi người chàng dùng hết sức bình sinh của mình lớn tiếng
đáp lại:"Bọn ta ở đây."
Băng bó xong, Triệu Dạ Thành ngồi dậy, ôm vết thương trên
cánh tay, nhăn mặt nhíu mày:"Ta phải đi đến xem Tuyết Y như thế
nào rồi?"
Dứt câu, chàng đi nhanh về phía phòng của Lạc Tuyết Y, Đặng Hải cùng Tiêu Từ lo lắng, vội vã đuổi theo chàng.
Bên ngoài phòng của Lạc Tuyết Y, tất cả đệ tử đều đứng
chờ đợi, lo lắng không rời nửa bước. Hàn Lam Mặc bước ra với
vẻ mặt khó đoán, Triệu Dạ Thành đi nhanh đến hỏi:"Tuyết Y sao
rồi? Nàng ấy không sao chứ?"
Hàn Lam Mặc chấp hai tay phía sau lãnh đạm cất giọng:"Hiện
tại tính mạng của Y nhi đã được giữ lại nhưng do Y nhi bị nội
thương rất nặng lục phũ ngũ tạng đều bị tổn thương lại có
sốt cao không ngừng nên bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh."
Thấy Triệu Dạ Thành bước vào trong Hàn Lam Mặc kéo lại
không nhanh không chậm nói:"Ta biết ngươi rất muốn vào thăm, chăm
sóc cho Y nhi nhưng ngươi nên nhớ ngươi cũng bị thương dù nói thế nào ngươi cũng là đại hoàng tử nếu có chuyện gì xảy ra thì
ta biết phải nói thế nào với phụ hoàng của ngươi đây? Ta và
các đệ tử sẽ thay phiên nhau chăm sóc cho Y nhi, yên tâm rồi
chứ?"
Chàng lạnh lùng mau chóng đáp lại một cách dứt
khoát:"Không! Bổn hoàng tử không yên tâm." Chàng đi nhanh vào bên
trong, ai chăm sóc cho nàng chàng cũng không yên tâm một chút
cũng không.