Tiếng súng im bặt, đám kẻ trừng phạt vẫn giương súng nhìn Ân Trần chờ
đợi mệnh lệnh. Ân Trần cười hà hà. Vưu Minh Hứa không lưu tình, chuyển
nhanh con dao sang tay trái, tay phải bấu chặt vị trí anh ta trúng đạn
khiến Ân Trần bật rên thành tiếng, run lên vì đau, sau đó cô tiếp tục
kéo anh ta lùi bước.
“Ha ha ha…” Ân Trần thở dốc nhưng lại cười ha hả, “Xem ra hôm nay không chết không thôi rồi.”
Vưu Minh Hứa nghiêm giọng: “Kẻ bị bắt là anh! Quỳ hết xuống! Không được phép động đậy!”
Ân Trần nói: “Hôm nay cô không bắt được tôi.”
Vưu Minh Hứa tuy ngỡ ngàng song vẫn nói: “Nếu mẹ biết hôm nay tôi bắt được
anh chắc sẽ rất vui nhỉ? Chắc chắn là thế phải không?”
Nụ cười
trên mặt Ân Trần vụt tắt, trở lại dáng vẻ u ám, để mặc cô kéo anh ta lùi tiếp hai bước. Đám kẻ trừng phạt cũng tiến lên từng bước một. Quán Quân và Lão Cửu ở phía sau Vưu Minh Hứa nhận được sự cho phép của Ân Phùng
bèn cầm súng bước lên tiếp ứng cho cô.
Chỉ cần có Ân Trần trong
tay, đám kẻ trừng phạt sẽ như rồng mất đầu, cảnh sát có lẽ cũng sắp đến, lần này họ có thể bắt gọn toàn bộ rồi!
Ân Trần bất chợt mở miệng chính lúc này: “Ra tay!”
Vưu Minh Hứa kinh hãi ngước nhìn nhưng đám người phía đối diện không hề nổ súng mà đều đang đổ dồn ánh mắt vào phía sau cô.
Phía sau… cô?
Bỗng, cô nghe thấy âm thanh như dao xiên vào thịt và cả hơi thở gấp gáp
truyền ra từ lồng ngực kẻ đó. Cô vô thức quay đầu song lại thấy Lão Cửu
và Quán Quân cũng đều đang ngoảnh đầu nhìn sang…
Ân Phùng vốn
đứng cuối cùng, đằng sau không có một ai. Lúc này, lưỡi dao đỏ máu tươi
xuyên qua ngực anh. Có khoảnh khắc mặt Ân Phùng đanh lại, còn Hình Diễm
Quân luôn hôn mê hoặc giả ngất phía sau anh chẳng biết đã đứng dậy từ
bao giờ. Anh ta cúi rạp đầu, tay nắm chặt con dao đó.
Chưa để mọi người kịp phản ứng, Hình Diễm Quân đã rút dao, Ân Phùng gần như đổ gục
ngay lập tức, ai ngờ Hình Diễm Quân lại đâm thêm một nhát nữa vào bụng
anh!Đây nào còn là Hình Diễm Quân mà mọi người quen biết? Khuôn mặt tuấn tú của anh ta giờ này hung ác, điên cuồng và vui sướng. Đâm xong nhát
dao thứ hai lên Ân Phùng đang nằm trên đất, anh ta cúi đầu cười, thì
thào nói: “Thiện chết, ác hành… Ha ha, ác hành!” Giọng nói đó như cười
như khóc, tâm trạng hiển nhiên đã cực kỳ đè nén, không còn bình thường
nữa.
Tiếng nói kinh ngạc của Hình Kỷ Phục vang lên từ chiếc xe đối diện: “Diễm Quân!”
Hình Diễm Quân căn bản không nghe lọt tai. Anh ta chỉ nhìn người đàn ông
thương nặng nằm trên đất, trong đầu xuất hiện cuộc đời ngắn ngủi hơn hai mươi năm qua của mình… Là sự sợ hãi và chán ghét khi người bên cạnh
nhắc đến bố anh ta; là cuộc hôn nhân nhìn như hạnh phúc của bố mẹ song
thực chất lại lạnh băng mà anh ta chứng kiến từ nhỏ; anh ta thỉnh thoảng nghe nói bố mình từng làm những chuyện tán tận lương tâm; anh ta quen
biết nhóm người đó khi còn học tập ở nước ngoài. Điều họ tôn thờ là dùng ác trị ác; họ cho anh ta thấy bức ảnh chụp nạn nhân của những tội đồ mà họ đã trừng phạt, họ để anh ta xem tài liệu về những người mà bố anh ta đã hãm hại. Những bức ảnh đáng sợ, tanh mùi máu, không thể dung tha đó
khiến anh ta ở phương trời Mỹ không có được một đêm an giấc.
Anh
ta cũng biết cảnh sát luôn điều tra bố mình, biết bố sẽ có một ngày phải chết, sẽ phải chuộc tội cho những điều mà ông đã gây ra.
“Gia
nghiệp nhà họ Hình các người là dùng máu tươi và tính mạng của người
khác tích tụ mà thành. Cậu thực sự yên tâm đi làm một “Thái tử trong
sạch” đấy à?” Đám kẻ từng phạt hỏi anh ta.
“…Vậy tôi nên làm thế nào?”
“Nếu cậu cũng đi trừng phạt tội ác thì sẽ khác. Cậu có thể chuộc tội cho bản thân và cho bố cậu.”
“Tôi có thể sao?”’
“Tất nhiên có thể. Mục tiêu lần này của chúng tôi chính là bố cậu. Chúng tôi sẽ đứng ngoài nhìn cảnh sát đánh tan tập đoàn tội phạm, chỉ cần giao bố cậu cho chúng tôi, tội ác của cậu sẽ được rửa sạch. Cậu có thể quên đi
mọi thứ, tất cả đều quay về con số 0. Cậu có thể sống một cuộc đời hoàn
toàn trong sạch.”
“Cậu không còn là con trai của ông ta nữa, cậu là kẻ trừng phạt.”
“Cậu tất nhiên có thể tiếp tục yêu ông ta. Chính vì yêu nên mới phải trừng phạt ông ta.”
Dùng đứa con của tội ác để trừng phạt tội ác. Đây vừa là con bài chủ chốt Ân Trần dành cho Hình Kỷ Phục, cũng là đường lùi anh ta chuẩn bị trước khi đối mặt với Ân Phùng. Vì anh ta biết, Ân Phùng chắc chắn sẽ không hại
người vô tội, chắc chắn sẽ cứu cả Hình Diễm Quân.
……
Nhìn Ân Phùng nằm gục trên đất, đầu Vưu Minh Hứa thoáng chốc chỉ còn một
mảng trống rỗng. Mắt anh cũng vụt lên tia mờ mịt sau đó cơ thể cuộn tròn vì đau đớn, bắt đầu thở dốc từng hơi trầm thấp.
Vưu Minh Hứa
không chịu đựng nổi, Ân Trần đào thoát nhân lúc cô lơ là, còn nện mạnh
một đấm vào bụng cô. Vưu Minh Hứa bật rên thành tiếng, buông anh ta ra,
loạng choạng lao về phía Ân Phùng. Lão Cửu và Quán Quân bên cạnh bị cảnh tưởng trước mắt làm sững sờ, một trái một phải xông lên trước. Mặt Trần Phong tái nhợt, để lại Tiểu Yến và Đồ Nha trong xe rồi xông ra ngoài.
Nhóm họ náo loạn, có kẻ chớp thời cơ chạy trốn.
Nơi không xa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Ân Trần ôm vết thương trên vai, nhìn tình hình hỗn loạn trước mặt rồi dứt
khoát ra lệnh cho toàn bộ kẻ trừng phạt lập tức lên xe rút lui. Hình
Diễm Quân vừa chạy được hai bước chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng
cười già nua the thé. Anh ta rùng mình ghê rợn, quay đầu liền thấy một
ông lão đang như vừa cười vừa khóc cầm súng xông về phía mình, người đó
chính là Lão Cửu.
Vưu Minh Hứa phủ phục trước người Ân Phùng nhìn anh khắp người đầy máu, cơ thể khẽ run rẩy, miệng cũng đang thở dốc.
Anh cũng nhìn cô, đôi mắt không vui cũng không sợ, chỉ cố chấp nhìn cô
chằm chằm. Vưu Minh Hứa không hay biết nước mắt đã rơi, cô muốn ôm anh
nhưng không dám, chỉ nghẹn ngào nắm chặt một tay anh. Đến nắm tay anh
cũng không còn sức, Vưu Minh Hứa nghe được anh khó nhọc thốt ra mấy chữ: “Xấu… anh đâu có chết…”
“Anh đừng nói chuyện!” Vưu Minh Hứa hét
lên, Quán Quân và Trần Phong bên cạnh nào còn để ý được gì khác, vội vã
lấy băng gạc và thuốc từ hộp cứu thương tiến hành sơ cứu cho anh.
Tiếng còi xe ồn ã, Vưu Minh Hứa vồ lấy khẩu súng Quán Quân vứt trên mặt đấy,
đứng bật dậy, vừa định nổ súng thì cảnh tưởng tiếp đó khiến cô cả đời
này cũng chẳng thể nào quên.
Hình Diễm Quân vừa nhảy lên xe, SUV
tăng tốc như sắp lao vụt đi trong chớp mắt, cửa xe chuẩn bị khép lại…
Thế nhưng có một người vẫn đuổi sát không ngừng.
Là Lão Cửu.
Ông ấy há miệng hét to từng tiếng “a a a”, khoa chân múa tay, dáng hình lom khom già nua lúc này lại chạy nhanh thoăn thoắt như một con chó săn,
tay nâng súng, thét lên: “Mày dám giết thầy Ân! Tao phải giết mày! Tao
phải giết mày!” Trong giọng nói còn xen ý khóc như một đứa trẻ.
Nhìn cảnh tượng này, ngực Vưu Minh Hứa như bị đập mạnh, cô lập tức nổ súng
nhắm bắn lốp xe nhưng vì vướng Lão Cửu, tốc độ xe lại nhanh nên mấy phát súng liên tiếp đều không trúng.
Song một khi kẻ điên bị đè nén quá lâu, lúc phát bệnh sẽ bộc phát sức mạnh đáng sợ đến nhường nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com