Vưu Minh Hứa vừa nghe liền hiểu. Cảm giác đó khiến người ta rùng mình
ghê rợn, bứt rứt và tởm lợm. Cô ngay lập tức nhìn Ân Phùng, đôi mắt anh
như hai hồ nước trầm tĩnh, lạnh lẽo, rõ ràng phía sau anh vẫn có người
nhưng Vưu Minh Hứa bỗng thấy anh thật cô đơn, chỉ có một thân một mình.
Còn người anh ruột của anh có lẽ chẳng hề coi anh là con người.
Nhưng chớp mắt Ân Phùng đã cười, nét tà mị trong mắt còn nồng đậm hơn cả Ân
Trần, anh nói: “Đúng vậy, nhớ rồi. Anh cả, hình như anh không thắng.”
Ân Trần tuy cười song cơ mặt khẽ co lại. Song cũng nhờ một câu này của anh mà cảm giác đè nén đau đớn trong lòng Vưu Minh Hứa đột ngột tan thành
mây khói.
Đúng vậy, vẫn luôn là Ân Phùng chiến thắng. Anh thắng
kinh nghiệm của Ân Trần, cũng chiến thắng bóng tối trong thâm tâm chính
mình.
Chính vào lúc này, tiếng xe bất chợt vang lên từ phía sau,
hướng về phía này bằng tốc độ rất nhanh. Tất thảy mọi người đều cùng
ngẩng đầu, một chiếc SUV đã gần như nát bét lao vụt ra khỏi bóng đêm.
Người lái chiếc xe đó cao to, đầu bê bết máu, mặt mũi đầy vẻ căm hận,
không ai khác chính là Đồ Nha!
Trái tim Vưu Minh Hứa chợt nhẹ
bẫng, suýt chút bật cười thành tiếng. Tốt quá, Đồ Nha chưa chết! Thậm
chí còn kiên cường đuổi tới tận đây.
…Vậy Tiểu Yến thì sao?
Trên xe không còn một người nào khác. Tim Vưu Minh Hứa lại một lần nữa trĩu nặng.
Xe của Đồ Nha tông thẳng vào nhóm kẻ trừng phạt trong tích tắc, Ân Trần và những kẻ khác vội vã kéo con tin tránh sang một bên, đầu xe Đồ Nha gần
như cọ sát bên mép áo chúng, xông thẳng đến bên cạnh Ân Phùng rồi dừng
hẳn.
Đồ Nha nhảy xuống xe, tiếp tục mở cửa xe sau, xách một người ném bộp xuống đất. Kẻ đó hóa ra là Hình Diễm Quân. Hình Diễm Quân ban
nãy ngồi trên chiếc xe bị Đồ Nha tông, giờ đây cả người anh ta đều là
máu, hai mắt nhắm tịt, mặt nhợt nhạt, hôn mê bất tỉnh.
Hình Kỷ
Phục thấy vậy không khỏi sững người, Đồ Nha nói: “Tiểu Yến ở băng ghế
sau.” Giọng anh ấy khản đặc như bị vỡ nát. Trần Phong lập tức chạy tới
xem xét tình hình.
Ân Phùng hỏi: “Còn sống không?”Đồ Nha đáp:
“Tôi không biết…” Chưa dứt lời anh ấy đã ngất xỉu, ngã lăn ra đất. Ân
Phùng và Quán Quân đỡ anh ấy, Quán Quân thì thầm: “Giao cho chúng tôi.”
Ân Phùng siết chặt cánh tay Đồ Nha, nhìn chằm chằm mặt anh ấy vài giây
rồi mới chịu buông tay. Khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa, trong mắt chỉ còn một sắc âm trầm, lãnh đạm.
Trần Phong lại chạy sang chiếc xe còn lại, mở cốp xe lấy hộp cứu thương. Quán Quân vừa quan sát tình hình vừa giúp đỡ cậu ta.
Tuy đang trong cảnh “đoàn tụ người nhà” nhưng Lão Cửu, Ân Phùng và cả Quán
Quân vẫn luôn cầm súng phòng bị nên nhóm kẻ trừng phạt không có cơ hội
tấn công. Ân Trần dù khinh miệt song sắc mặt chẳng tốt là bao.
Lần chạm trán này tuy phe Ân Phùng có hai người bị thương nghiêm trọng
nhưng kẻ trừng phạt lại bị diệt sạch cả một xe, hai chiếc xe đều bị chặn đứng. Tính ra vẫn là những “tội phạm” dưới tay Ân Phùng đã chiến thắng
kẻ trừng phạt.
Lúc này, Ân Phùng đứng dậy nói: “Anh cả, tôi vẫn luôn muốn hỏi một câu, tổ chức kẻ trừng phạt có phải anh lập ra hay không?”
Ân Trần nhìn Ân Phùng, đáp: “Phải. Có điều những vấn đề này để đến lần sau anh trai sẽ dạy mày. Đám cứu viện của cảnh sát sắp đến rồi đúng không?”
Ân Phùng cười cười không đáp.
Nhìn dáng vẻ này của em trai, Ân Trần vừa yêu thích lại vừa muốn xiên một
nhát dao vào lưng để cậu ta không còn cười được nữa. Đứa em này của anh
ta từ nhỏ đã thích dở trò khôn vặt, tâm tư nham hiểm như một bậc thầy
tội phạm. Đến nước này rồi mà vẫn giải vờ muốn nói chuyện câu giờ chờ
đợi viện binh tới cứu.
Ân Trần lạnh mặt, nói: “Đưa anh một xe. Anh trả lại Vưu Minh Hứa cho mày.”
Ân Phùng nói: “Cộng thêm Hình Kỷ Phục.”
Ân Trần: “Không thể, mày biết anh đến đây vì lão. Lão ta rơi vào tay cảnh
sát chính là chết, rơi vào tay anh chẳng qua chỉ chết chậm một chút,
thảm một chút thôi. Với cảnh sát mà nói thì kết quả chẳng có gì khác
nhau, các người nào chịu tổn thất gì? Ân Phùng, mày biết thói quen của
anh, điều kiện này rất công bằng. Đừng mưu đồ bàn điều kiện với anh,
đừng có chọc giận anh.”
Ân Phùng im lặng vài giây, chạm mắt với Vưu Minh Hứa từ xa, gật đầu: “Được.”
Ân Trần ra hiệu cho thuộc hạ đi lấy xe, đồng thời anh ta đích thân kề súng sau gáy Vưu Minh Hứa từ từ đẩy cô tiến về phía trước. Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, tầm mắt hai người giao nhau, trong khoảnh khắc, Ân Phùng hơi
ngơ ngác như đã đọc hiểu ý nghĩ của cô. Anh lặng thinh, bất động.
Quán Quân ném chìa khóa cho một gã, gã khởi động xe, cho xe lùi lại, những
kẻ trừng phạt khác cũng áp giải Hình Kỷ Phục tiến lên. Khi đi tới vị trí song song với chiếc xe, Ân Trần dừng bước, chạm nhẹ họng súng vào đầu
Vưu Minh Hứa, khẽ nói: “Em dâu thân yêu, đi đi. Người một nhà chúng ta
còn ngày rộng tháng dài.”
Vưu Minh Hứa bước từng bước tới bên Ân
Phùng. Lão Cửu và Quán Quân phía sau anh vẫn đang giương súng nhắm vào
kẻ trừng phạt, Trần Phong đã đưa Đồ Nha và Tiểu Yến vào chiếc xe hỏng,
còn Hình Diễm Quân bị vứt trên đất không ai để ý.
Nhóm kẻ trừng
phạt đã đi tới cạnh xe, chúng tống Hình Kỷ Phục vào trước rồi lần lượt
lên xe, chỉ để lại một người bên ngoài trông chừng.
Ân Trần mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào xe.
Vưu Minh Hứa vừa đi tới vị trí cách anh ta khoảng bốn, năm mét thì tiếng súng nổ vang.
Người nổ súng đầu tiên là Quán Quân, đôi mắt như híp chặt thành một đường,
một phát súng vô cùng chuẩn xác bắn thủng cửa xe, dùng tốc độ cực nhanh
tại một góc độ vô cùng nhỏ hẹp bắn trúng vai phải Ân Trần! Ân Trần run
lên, động tác khựng lại.
Nhóm kẻ trừng phạt biến sắc, lũ lượt
trốn sau cửa xe nhắm bắn họ. Nhóm Ân Phùng đã có chuẩn bị từ trước,
nhanh chóng nấp sau xe Đồ Nha bắt đầu bắn trả. Cùng giây phút Quán Quân
nổ súng, cơ thể Vưu Minh Hứa đột ngột ngã ngửa ra sau, nằm rạp trên đất, lăn liên tiếp hai vòng, tay chân như chưa chạm đất thì chớp mắt cô đã
xuất hiện sau lưng Ân Trần.
Sợi dây thừng trói hai tay cô đã tuột mất từ lâu. Lần này, cô dùng chiêu nhu quyền mà mình thuần thục nhất,
hai chân cô vừa chạm đất đã bật lên như một lò xo, dù thân thủ Ân Trần
có tốt đến mấy cũng sẽ không tránh được chiêu này, huống hồ còn vừa mới
trúng đạn. Ân Trần chỉ thấy cổ lạnh toát, Vưu Minh Hứa đã kề dao găm cứa rách cổ anh ta.
Vai Ân Trần trúng đạn, tạm thời không còn sức
phản kháng. Vưu Minh Hứa túm chặt anh ta, nhân lúc đám kẻ trừng phạt
chưa kịp phản ứng, cô lập tức quay lưng về nhóm Ân Phùng, để Ân Trần
chắn trước người mình, thét: “Hạ súng xuống!” Sau đó cô kéo Ân Trần lùi
dần từng bước về phía Ân Phùng.
Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, có
Ân Trần trong tay, thế cục bế tắc đã thu được bước ngoặt vô cùng to lớn. Biến cố đột ngột này khiến toàn bộ kẻ trừng phạt chết sững. Sắc mặt Ân
Trần cũng mỗi lúc một khó coi, ai mà ngờ được người phụ nữ này lại to
gan đến mức nhào tới bắt anh ta ngay trong mưa bom bão đạn cơ chứ! Hơn
nữa anh ta còn chẳng kịp tránh thoát chiêu đó của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com