Bạch Vũ cười tủm tỉm, đám Bạch Hiểu cũng vui mừng thay cho cô.
Trong số mấy chị em họ, có bao nhiêu người có thể thích người
khác được chứ? Khi nghe tin Bạch Vũ đã có người mình thích,
điều đó.... thật sự khiến họ rất vui!
Mạc Tĩnh nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm biết
bao, cô mong rằng, những điều vui mừng như thế này sẽ có hằng
ngày, không một ai phải hứng chịu đau khổ cả!
Ánh mắt Mạc Tĩnh bất chợt liếc ngang qua Bạch Hoa, đôi mắt cô khá
buồn, tuy trên miệng vẫn nở nụ cười nhưng không mấy tươi vui.
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô chợt nhớ ra, gần đây cô có nghe nói về
chuyện của Bạch Hoa với Lãng Tang Chính, hình như giữa hai
người có chuyện gì đó xảy ra....
----------...-------...----------------
Mạc Tĩnh về phòng khi trời đã chập tối, cô thay y phục đơn giản, xõa tóc xuống chải dài mượt mà.
Như nghĩ tới gì đó, Mạc Tĩnh vén hết tóc qua một bên, rồi
nghiêng đầu nhìn thử, quả nhiên..... vết bớt ngay gáy cổ không
còn nữa....
Từ lúc cô biến đổi ở Tây Vực đến giờ, cái bớt này cũng không
còn, hệt như bị ai đó xóa đi vậy, chưa từng tồn tại.
Đổi lại mỗi khi cô biến hình, sẽ có một ngọn lửa màu đỏ cam trên trán, đôi mắt cũng chuyển màu đỏ tươi, y phục thì càng khỏi
nói, đều chuyển màu cả, và xung quanh cô toàn là lửa.
Bản thân cô không kiểm soát được năng lực của mình, điều này khiến cô vô cùng phiền lòng. Cô luôn nghĩ có phải là do thân thể này cùng linh hồn cô không thống nhất, nên mới dẫn đến việc cô
không điều khiển được bản thân hay không. Cô chỉ sợ..... là do
một thân xác một linh hồn khác nên mới có khoảng cách.
Mạc Tĩnh đang suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa mở ra làm cắt ngang, cô
theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy Lục Mã Tự, cô cười
vui vẻ, đứng dậy tiến đến chỗ hắn.
Lục Mã Tự cũng nhìn nàng, dang hai tay ôm cô vào lòng. Hai người ôm nhau một cái thật ấm áp rồi buông ra, Lục Mã Tự đóng cửa
lại, Mạc Tĩnh rót một ly trà cho hắn.
Lục Mã Tự uống một hớp trà, rồi tiến về phía tủ quần áo, thay một bộ y phục khác.
Mạc Tĩnh tự rót cho mình một cốc trà, rồi ngồi đưa lưng về phía Lục Mã Tự cho đến khi hắn thay xong.
Lục Mã Tự mang một bộ đồ trắng để ngủ, hắn đi từ phía sau, ôm eo của Mạc Tĩnh, thầm thì bên tai cô:
Hắn nghe cô lải nhải chuyện của người khác đủ rồi, bây giờ,
khoảnh khắc này.... nên là chuyện của hai người bọn họ mới
đúng!
Mạc
Tĩnh không biết mình đã trải qua một đêm như thế nào, chỉ
là..... cô không còn nghĩ được gì vào thời khắc ấy nữa.
Chuyện của Bạch Vũ hay Bạch Hiểu... chẳng còn nằm trong đầu cô nữa...
Bên ngoài gió xuân buổi tối thổi đìu hiu, bên trong phòng, một mảnh tình xuân như ý.....