Phượng Hoàng Lửa

Chương 186: Tình Nở Trong Biển Lửa!


trướctiếp

Mạc Tĩnh và Hạch Hiền cãi qua cãi lại một hồi, cuối cùng quyết định theo như lời của Mạc Tĩnh. Vào ngày cô thi triển pháp thuật, Hạch Hiền sẽ ở lăng kính không gian theo dõi, không xuống nhân gian.

Một hồi lâu sau, Hạch Hiền ra về, Mạc Tĩnh cũng nhấc chân rời khỏi khuôn viên.

Cô đi dọc con đường về phòng của mình thì nhìn thấy Lạc Thập Nhất cùng Bạch Vũ đứng ở một gốc cây anh đào nhỏ.

"..."

Hửm?? Hai người đó làm gì ở đấy vậy?

Hẹn hò hả???

Tò mò, cô cúi người, rình lại gần xem thử.

Khi đến khoảng cách nhất định đủ để nghe được giọng nói của cả hai, Mạc Tĩnh núp người sau một tảng đá, dỏng tai lên nghe!

- Tặng muội! - Vừa nói, Lạc Thập Nhất vừa đưa một chiếc trâm cài màu hồng ngọc, vô cùng đẹp.

Bạch Vũ cười tươi khi nhìn thấy món quà, cô vui vẻ đáp:

- Đẹp quá!

Bạch Vũ mở to mắt nhìn, rồi nhanh chóng cầm chiếc trâm lên xem, ngắm nghía qua lại.

Lạc Thập Nhất nhìn nụ cười đáng yêu của cô, khóe môi cũng không tự điều khiển mà cong lên thành độ sủng kiêu ngạo.

Hắn đưa tay cầm lấy cây trâm, nói:

- Để ta cài lên cho muội!

Bạch Vũ gật đầu, nhìn vào gương mặt điển trai của Lạc Thâp Nhất, má lúm hiện lên xinh tươi.

Lạc Thập Nhất cẩn thận cài chiếc trâm xinh xắn lên đầu của Bạch Vũ, hắn nhìn rồi lên tiếng khen:

- Đẹp lắm! Rất hợp với muội!

Bạch Vũ cười hạnh phúc, hai người nhìn nhau trong vui sướng, không biết mình đã bị nhìn lén nãy giờ!

Mạc Tĩnh bất giác cười theo, chà chà, không ngờ trong tình cảnh như hiện nay, vẫn là có thể nhìn thấy hoa nở.

Quả là tình nở trong biển lửa mà!

Hoa anh đào rơi, bao trọn khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười vui vẻ, vô tình tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp!

----...----...-------------------..-----

Bạch Vũ về lại phòng khách, khi cô mang trà vào cho Mạc Tĩnh thì thấy rất nhiều người đứng xung quanh, có Bạch Hoa, Bạch Hiểu, kể cả Bạch Hương và Bạch Trúc cũng đứng tụm bên cạnh tiểu thư.

Thấy Bạch Vũ đi vào, ai nấy cũng đều khôi phục dáng vẻ như không có gì, bình tĩnh nhìn nàng.

Bạch Vũ nhíu mày kì lạ, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đem trà để lên bàn cho Mạc Tĩnh.

Mạc Tĩnh mím môi, ngăn những giọng cười nơi cổ họng, khóe môi đã không tự chủ mà cong lên rồi!

Bạch Vũ vừa đặt ly trà xuống, đám Bạch Hoa đã ào đến, Bạch Hương chỉ vào cây trâm trên đầu Bạch Vũ, lên tiếng:

- A Vũ, ngươi mới mua trâm cài mới sao? Đẹp thế!

Bạch Vũ có chút lúng túng, cô trả lời ngượng ngùng:

- Phải.... mới mua ngày hôm qua thôi!

Bạch Trúc chau mày nghiêm túc:

- Ngươi mua khi nào vậy? Không phải từ trước tới nay ngươi không thích trang sức sao?

Bạch Vũ xấu hổ, cô hơi đỏ mặt, đáp:

- À... thì..... ta....bây giờ.. ta thích...

Chưa kịp nói hết lời, Bạch Hiểu bên cạnh đã nhanh chóng rút cây trâm ra, vẻ mặt vô cùng phấn khởi, nói:

- Ngươi cho ta mượn đeo một chút đi!

Cây trâm bị rút ra khỏi đầu một cách bất ngờ, làm Bạch Vũ không kịp trở tay, cô nhanh chóng tiến về phía Bạch Hiểu, hét:

- A Hiểu, ngươi làm gì vậy, trả lại đây cho ta!

Thế nhưng, Bạch Hiểu lại đưa cây trâm lên cao hơn, còn chạy xoay vòng quanh đám người còn lại, không cho người nào đó chạm được vào, thân hình nhỏ nhỏ của Bạch Vũ khi muốn nhảy mà nhảy không tới, muốn lấy mà lấy không được của cô làm mọi người bất chợt cười sảng khoái.

Mạc Tĩnh cũng phụt cười thành tiếng, cô lên tiếng nói lớn:

- Được rồi, các ngươi đừng trêu A Vũ nữa. Người ta là được nam nhân tặng, đương nhiên là không thể cho các ngươi mượn rồi!

Bạch Vũ bị một phen làm hết hồn, cô dừng chân đang chạy, quay phắt về phía Mạc Tĩnh, nói:

- Tiểu...... tiểu...... thư....

Không đợi Mạc Tĩnh trả lời, đám Bạch Hoa đã xông lên nói thẳng:

- Chúng ta đều đã biết cả rồi!!!

Bạch Hoa cười, nói:

- Lạc Thập Nhất tặng ngươi phải không? Tiểu thư nhìn thấy cả rồi, người kể cho bọn ta đấy!

Mặt Bạch Vũ đỏ bừng, cô lí nhí tức giận:

- Thì ra.... các ngươi.... các ngươi.... biết cả rồi.... các ngươi.... chọc ta....

Bạch Hiều không dừng việc trêu ghẹo lại, tiếp tục lên tiếng:

- Ây da, không ngờ A Vũ nhỏ bé của chúng ta biết yêu rồi a~~

Bạch Trúc nãy giờ lên tiếng:

- Còn xấu hổ nữa cơ đấy!

Bạch Hoa cũng một tiếng thêm vào:

- Tỷ muội tốt như vậy, mà còn muốn giấu diếm, nếu như hôm nay không phải bị tiểu thư bắt gặp, có phải ngươi còn muốn giấu hay không đây!

Bạch Vũ giật cây trâm từ trong tay Bạch Hiểu lại, phồng miệng nói:

- Ta đâu có giấu, chỉ là thấy chưa tiện nói ra thôi!

Cả đám người trêu ghẹo Bạch Vũ đến mức cô muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, thậm chí cô còn suýt lột đồ của ai đó trùm lên mặt luôn rồi!

Mạc Tĩnh cười thầm, cô lên tiếng:

- A Vũ, đây là chuyện vui, ngươi không nên giấu mọi người làm gì! Ngược lại, phải nói cho ta sớm hơn mới phải.

Bạch Vũ đi đến chỗ của Mạc Tĩnh, cúi đầu đáp:

- A Vũ sai rồi, tiểu thư!

Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, cô vươn tay lấy cây trâm của Bạch Vũ rồi đem nó cài lại trên đầu cô, lên tiếng:

- Lạc Thập Nhất cũng chọn khéo thật, đẹp lắm đấy! =)))


trướctiếp