Tại một căn phòng nhỏ thuộc khu dành cho những bá tánh ốm yếu bệnh tật trong cung Lăng Trì.
Thiên Đế - Thiên Hậu vẫn đang ngồi trên giường của Hạc Tâm Thánh Diễn,
cô ngồi dựa lưng vô tường với gương mặt mệt mỏi thẫn thờ. Thiên Hậu bí
mật hóa phép khiến mọi người trong phòng chìm vào giấc ngủ, trước đó bà
đã thôi miên hết các vị đại phu của phòng này đi ra ngoài đóng kín cửa
và căn dặn đám thân nhân người bệnh rằng họ cần nghỉ ngơi khoảng một
canh giờ đừng ai quấy rầy, sau đó số đại phu ấy theo sự điều khiển của
Thiên Hậu mà đi tới Thái Y Viện để lấy những loại thuốc bổ quý hiếm về
cho Hạc Tâm Thánh Diễn phục dụng. Ít ra cô cũng là cao thủ y thuật nổi
tiếng của trời nên biết bản thân cần thứ thảo dược gì (Thiên Hậu biết
phép thuật không có gì lạ nhé mặc dù năng lực trung bình, bởi nếu chỉ là một con bò vô dụng chắc chắn sẽ không thể ngồi lên ngôi cao nơi Thiên
Cung vô thượng được)
Thiên Đế nói "Để ta giúp ngươi tiếp tục
khống chế luồng khí tà ác đó." Hạc Tâm Thánh Diễn gật đầu rồi cả hai
cùng ngồi ngay ngắn đối diện nhau, nhắm mắt đôi tay họ áp vào nhau.
Thiên Đế dùng thần lực của mình chuyền vào người Hạc Tâm Thánh Diễn giúp cô kiềm hãm nội thương suốt thời gian qua nhưng tiếc rằng luồng khí đó
quá mạnh mẽ, dựa sức một mình Thiên Đế tuyệt đối không trừ nổi nó.
Ba mươi phút sau cả hai bắt đầu đổ mồ hôi, chút khói bốc lên từ đỉnh
đầu và tay, có vẻ đang xẩy ra cuộc giao đấu giữ giội trong tâm trí họ.
Thiên Hậu ngồi cạnh chỉ biết thở dài lo âu quan sát.
"Đừng phí sức nữa." Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng nói thanh thoát của một nữ nhân.
Thiên Đế - Thiên Hậu - Hạc Tâm Thánh Diễn đều giật nẩy mình, tim đập
cực mạnh. Họ nhận ra giọng nói này, giọng của nhân vật có quyền lực lẫn
vũ lực hoàn toàn tuyệt đối đứng trên đỉnh cao nhất nhất tự cổ chí kim
của tất cả mọi thời kỳ quá khứ hiện tại tương lai. Tất cả thượng tầng cổ xưa như Tiên - Thần - Thánh - Phật - Đế - Tổ - Sư... đều phải hổ thẹn
cúi đầu quy phục không dám lớn tiếng trái lời trái ý, và tất nhiên nhân
vật đó chính là Thống Soái Của Trời Đất Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân.
Thiên Đế - Hạc Tâm Thánh Diễn ngừng chuyền lực, cả ba lập tức nhòm ngó
mọi góc độ xung quanh, mấy ngày qua người họ mong cầu gặp chỉ có mình
Thánh Nữ mà thôi.
Tuệ Tuyệt Luân đứng lơ lửng trên không từ lúc nào, trong phòng tràn ngập gió mát lộng như thể chúng có vinh dự được
Thánh Nữ dẫm đạp dưới chân nên thỏa mãn nhẩy múa vậy. Tuệ Tuyệt Luân tà
tà hạ xuống đất, gương mặt vô cùng ngọc ngà, mái tóc dài đen tuyền mượt
mà, đôi mắt huyền diệu tĩnh lặng hiếm ai dám nhìn thẳng, mặc y phục mầu
xanh nhạt cao quý.
Thiên Đế - Thiên Hậu liền dời khỏi giường,
súc động bủn rủn quỳ sụp xuống, đồng thanh lắp bắp "Thánh... Thánh
Nữ..." Hạc Tâm Thánh Diễn run rẩy vì vui mừng, cô dù rất mệt nhưng vẫn
gắng gượng tư thế quỳ trên giường. Chẩy nước mắt khẽ cắn môi, cuối cùng
cũng gặp được niềm hy vọng tối cao.
Tuệ Tuyệt Luân giơ tay
hướng về Hạc Tâm Thánh Diễn và búng nhẹ, một khối sáng tròn nhỏ mầu
trắng bắn vụt trúng vào người, ngay tức khắc Hạc Tâm Thánh Diễn cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái dễ chịu, nội thương bình phục nhanh chóng,
xương cốt lành lặn bình thường, cả luồng khí tà ác đang lưu chuyển tàn
phá cơ thể cũng bị triệt để dập tắt dễ dàng. Cô thành tâm dập đầu cúi
lậy, nói "Đa tạ Thánh Nữ!"
Tuệ Tuyệt Luân chưa hỏi han gì thì
Thiên Đế lẫn Thiên Hậu (vẫn tư thế quỳ) kẻ tung người hứng đã mau mồm kể lể mọi chuyện, với địa vị của Thánh Nữ thì họ quỳ cũng không có chi mất mặt.
Sự tình đại khái rằng ba người họ với Nhị Lang Thần và
Long Vương cùng bay đến núi Linh Sơn ngay trong đêm nhưng may mắn gặp
Phật Tổ Như Lai cũng đang bay trên không trung, bên dưới là cả đoàn
thuyền đông đúc lướt biển bám theo. Khi mới thấy năm người thì đấng chí
tôn đã lên tiếng kích động làm đám phàm nhân bên dưới la ó chửi bới
Thiên Đế hèn hạ khốn kiếp, thậm chí có mấy thuyền chở đại pháo còn hướng thẳng lên phóng đạn tấn công. Đương nhiên với pháp lực cả năm thì vô
hiệu hóa số đạn pháo cũng đơn giản nhưng nào ngờ Phật Tổ Như Lai lại ra
tay. Chỉ một cái vỗ bình thường đã đánh văng cả năm vào một ngọn núi lớn khiến nó nổ tung, thương thế họ đều không nhẹ. Biết kẻ này không phải
Phật Tổ thật sự làm năm người lo sợ, mình Hạc Tâm Thánh Diễn liều mạng
xông tới cận chiến cầm chân kẻ giả mạo để đồng bọn đủ thời gian bỏ chạy, chỉ tiếc thực lực chưa đủ nên cô bị đánh bật trở lại may mà Thiên Hậu
đỡ kịp, chấn thương nặng của Hạc Tâm Thánh Diễn bắt đầu từ đó. Khi cận
kề sinh tử, Long Vương liền biến về nguyên hình loài rồng khổng lồ với
cặp sừng oai vệ, vẩy cứng cáp óng ánh, móng vuốt sắc bén phi phàm, lao
tới cuốn chặt lấy toàn thân Phật Tổ Như Lai rồi kéo chìm chung xuống
biển. Tận dụng thời cơ quý giá đó, bốn người kia thoát thân nhờ sự hy
sinh dũng cảm của Long Vương. Sau vụ ấy bốn người cẩn thận hơn rất
nhiều, lẩn trốn bí mật nhưng có lúc vẫn bị nhiều nhóm yêu quái tìm ra và truy sát. Trải bao trận đánh lớn nhỏ tới lượt Nhị Lang Thần hy sinh,
thương thế Hạc Tâm Thánh Diễn càng chuyển biến nặng hơn vì dư lực đòn
đánh của Phật giả còn lưu lại trong cơ thể cứ hung bạo tàn phá. Cực khổ
bao nhiêu cuối cùng họ quyết định trốn lại về Thành Đô ẩn mình chờ ngày
được bái kiến Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân...
Tuệ Tuyệt Luân nghe
xong không tỏ thái độ gì, cô thừa hiểu đám Vô Hạn Ma Cung chắc đã khống
chế tất cả yêu tinh Trái Đất này để cùng chung chiến tuyến, chúng muốn
chiến tranh toàn diện thì chúng sẽ phải nhận lãnh hậu quả tồi tệ vì sự
ngông cuồng ngu xuẩn đó.
Hạc Tâm Thánh Diễn kính cẩn ngước nhìn lên, giọt lệ tuôn rơi, nói "Cầu xin Thánh Nữ hãy cứu Nữ Oa nương nương
và mọi người." Tuệ Tuyệt Luân đáp "Đó là việc ta sẽ làm. Nhưng sắp tới
cần phải giải quyết kẻ giả mạo cùng đám quái vật Vô Hạn Ma Cung, chúng
đang trên đường kéo tới đây."
Nhắc về Vô Hạn Ma Cung thì ba
người kia đều biết. Sau lần Tuệ Tuyệt Luân không cho thiên đình tiến
đánh thì không ai dám bàn tán về vụ đó nữa, ngay cả Phật Tổ Như Lai thật tham dự trận ấy khi về Linh Sơn cũng chẳng tiết lộ nửa lời nên thời
gian trôi sự việc chìm. Thế mà giờ đây chúng to gan tái hiện phá hoại
trần gian ư? Đế - Hậu tuy bất mãn nhưng nào dám ý kiến, chỉ là trí thông minh của họ hơi thấp chưa hiểu rằng nếu hồi đó thiên đình liều mạng sẽ
ép Long Quyển Tinh đại khai sát giới, Thánh Nữ thì không muốn ra tay với nàng ta và vì không muốn quân thiên đình hy sinh vô nghĩa.
Tuệ Tuyệt Luân nhìn khoảng không vô định, cô nói "May mắn phe ta vẫn còn
nguyên lực lượng tám trăm vạn thiên binh trú đóng tại cột chống trời.
Thời gian tới mọi người cứ ở tạm đây, đừng làm gì dại dột. Vô tình gặp
phải Linh Cơ thì hãy cẩn trọng lời nói, nếu các người quá đáng thì ta
không cứu được đâu, nhớ đấy." Thiên Đế gật đầu cung kính nói "Phải phải! Thánh Nữ căn dặn rất đúng!" Thiên Hậu thì cúi gằm, mồm nói "Chúng ta
xin nghe theo mọi sắp xếp của Thánh Nữ!" Hạc Tâm Thánh Diễn quỳ trên
giường, nói bằng giọng tin tưởng tuyệt đối "Dạ. Tiểu tiên đã hiểu thưa
Thánh Nữ!"
Quầng ánh sáng mầu trắng tinh khiết hiện ra bao phủ
cơ thể ngọc ngà của Tuệ Tuyệt Luân, trước khi đi cô nói thêm một câu
"Hiểm họa đe dọa nguy hiểm nhất chưa hẳn chỉ có riêng mình Hàn Linh
Phượng." rồi mới biến mất.
Ba người kia sợ hãi hoang mang nhìn nhau.
...
Chả bận tâm bên ngoài thế nào, lúc này Linh Cơ và Trần
Tiểu Thanh đang chơi đánh cờ vây đặt trên bàn. Trần Di Yên ngồi cạnh em
gái, Điểu Huyền Tinh ngồi cạnh siêu nữ cường, họ cùng làm quân sư cho
hai nàng đánh và chờ đến lượt mình chơi.
Đáng lẽ ban đầu Trần
Tiểu Thanh chiếm ưu thế nhưng vì mấy lần chị gái cố ý mách vài nước đi
sai nên quân của Trần Tiểu Thanh bị ăn mất kha khá, phạm vi đất đai bị
thu hẹp, quân của Linh Cơ bắt đầu phản công chiếm được thêm bao nhiêu
lãnh thổ ép cho Trần Tiểu Thanh phải lên tiếng chịu thua.
Đến
lượt Trần Di Yên, thiên tài y thuật chơi rất giỏi luôn dồn ép cho quân
của Linh Cơ phải chật vật co cụm. Trần Tiểu Thanh ôm hông dựa đầu vào
vai chị gái, hí hửng hít ngửi hương thơm từ người nhị tỷ mà lòng vui vẻ
tự hào. May mấy lần Điểu Huyền Tinh nhắc nhở nên quân của Linh Cơ đều
thoát chết khiến Trần Di Yên lườm dỗi nàng tiên. Nhưng kết quả Linh Cơ
vẫn thua cuộc, không cay cú cô chỉ mỉm cười "Hừ" rồi nhường chỗ cho Điểu Huyền Tinh giúp mình "phục thù."
Trận này đúng là kỳ phùng
địch thủ, vây công cùng phòng ngự đều hoàn hảo, không ít lần quân của
Trần Di Yên chèn ép giữ giội quân của Điểu Huyền Tinh và ngược lại. Cuối cùng chung cuộc suýt tí nữa thì hòa, Điểu Huyền Tinh vẫn cao cơ hơn
chút xíu thắng trong gang tấc. Trần Di Yên khẽ cắn môi thua tâm phục
khẩu phục.
(Nói đến đánh cờ thì hồi xưa lúc bé Linh Cơ mới tập
chơi và đấu lần lượt với hai vị tỷ tỷ tại tiểu đình nhỏ trên núi nhưng
các nước đi của họ lại chẳng hề nương tay, chỉ một lát tiểu Linh Cơ nhà
ta đã thua chóng vánh với gương mặt phụng phịu đáng yêu. Ngọc Chi tỷ tỷ
và Ngân Y tỷ tỷ phì cười ôm chầm lấy nhóc ấy mỗi vị một bên hôn má chụt
chụt, ai bảo dễ thương. Khi hai tỷ tỷ đi khỏi, bé Linh Cơ phồng má chu
môi, đôi tay vò viên số quân đen trắng trên bàn. Vừa khi ấy bé Điểu
Huyền Tinh đến dỗ dành, chỉ dậy cách chơi tỉ mỉ hơn, bé Linh Cơ ngoan
ngoãn nghe theo. Chơi được bốn mươi phút thì bé Điểu Huyền Tinh dẫn bé
Linh Cơ về nhà để làm bánh bao cho ăn....)
Và tất nhiên Linh Cơ với Trần Tiểu Thanh chẳng thể nào là đối thủ của Điểu Huyền Tinh, khả
năng cờ vây chênh lệch rõ ràng nên mau chóng lại đến lượt Trần Di Yên
trổ tài. Rút kinh nghiệm lần trước, thiên tài y thuật thận trọng từng ly từng tí, tranh dành ác liệt từng ô đất với quân của Điểu Huyền Tinh đến mức độ nàng tiên đôi lúc phải nhíu mày căng thẳng tính toán. Nói vậy
không có nghĩa quân của Điểu Huyền Tinh lâm thế hạ phong nhé, thời điểm
cô phản đòn ồ ạt khiến Trần Di Yên thót tim rùng mình vì những nước cờ
quá hiểm hóc. Linh Cơ - Trần Tiểu Thanh chú tâm xem mà mở rộng tầm mắt,
xét ở góc độ kỳ nghệ thì hai cô chỉ là tay mơ, hai nàng đang chơi kia
mới là chân chính siêu đẳng kỳ thủ. Trần Tiểu Thanh đôi tay chống má,
ánh mắt long lanh mỉm cười đầy ngưỡng mộ quan sát chị gái. Linh Cơ yêu
thương nhìn Điểu Huyền Tinh, tay thì vuốt ve lưng vai sờ soạng mông đùi
nàng ấy, thi thoảng lại hôn má.
Trận dằng co này kéo dài lâu
hơn nhưng kết thúc vẫn y như cũ, Trần Di Yên thua xát nút. Linh Cơ
choàng ôm nàng tiên, hôn tóc rồi hưng phấn nói "Huyền Tinh của ta là
giỏi nhất!" Điểu Huyền Tinh vui vẻ đáp "Chỉ là trò chơi thôi mà." Trần
Di Yên thua mà lòng càng thích thú, đôi mắt đầy gian ý nhìn nàng tiên,
khẽ liếm môi nói "Nhất định sẽ có lúc muội thắng được tỷ." Linh Cơ mỉm
cười nói "Có vẻ Di Yên chưa cam lòng đâu nhỉ." Dứt lời cô đứng dậy bước
tới gần thiên tài.
Linh Cơ vừa nói vừa tự một tay vuốt vùng kín trong quần mình "Ta sẽ đền cho muội nhé. Muốn ngửi hay liếm nào?!" Lời
kích thích dâm đãng ấy làm không chỉ Trần Di Yên mà cả hai nàng kia đều
nóng mặt, bừng bừng lửa dục.
Bốn nàng cứ thế vui vẻ, thoải mái dê nhau, ăn, ngủ, chơi....
...
Gần khuya một nhóm thái giám năm người (tổng quản và bốn cấp thấp) vâng
lệnh thái hậu đến mời Linh Cơ tới cung Lộc Thọ, ý bà ta rất rõ chỉ mời
mình Linh Cơ.
Đi thì đi, siêu nữ cường thơm má ba "nương tử
chưa cưới" rồi dời bước theo đám thái giám. Ba nàng kia đành lôi cờ ra
giết thời gian chờ tỷ thân yêu về mới chịu ngủ.
Suốt đoạn đường năm công công phía trước đều rất căng thẳng e dè nữ nhân đằng sau, họ
cứ cảm thấy ớn lạnh ghê ghớm dẫu Linh Cơ chẳng nói gì.
Đi bộ
khá lâu cũng tới đích. Lộc Thọ cung rộng lớn hơn cả cung Lăng Trì của
Yến Châu, số lượng phòng ốc nơi đây rất nhiều và giờ một phần đang là
chỗ tá túc cho gần hai vạn dân chúng.
Đèn đuốc sáng rực, lực
lượng hộ vệ luôn túc trực nghiêm trang. Một lúc sau đã đến ngay cửa
phòng mở toang của thái hậu, Linh Cơ theo năm công công đi vào.
Thái hậu y phục sang trọng với những vòng cổ vòng tay hoặc trâm cài tóc toàn bằng vàng bằng ngọc, bà đang ngồi ghế ngay giữa phòng, trên bà là
một bữa cỗ nhỏ gồm bát canh gà hầm nhân sâm, đĩa yến xào, đĩa bào ngư vi cá, đĩa tay gấu hầm thuốc, vì ban đêm chợt thấy đói bụng nên lệnh cho
ngự thiện phòng bưng tới (Tuy gọi là nhỏ nhưng riêng mấy món ấy quy
thành tiền thì đủ cho một gia đình bình thường ba người sinh hoạt được
hơn một tháng) Đứng phía sau bà là hai cung nữ đợi nghe lệnh hầu hạ.
Năm thái giám cúi gằm đầu thỉnh an báo đã xong nhiệm vụ, thái hậu cho
miễn lễ rồi phẩy tay, cả năm cùng lui về một góc gần hai cung nữ kia để
chờ chủ nhân sai khiến.
Thái hậu vẫn chưa lên tiếng, cầm thìa
múc canh gà, thổi vài hơi đưa vô miệng uống. Thấy thái độ bà ta hơi
trịch thượng, Linh Cơ nhếch môi tự ngồi xuống ghế đối mặt với bậc thiên
tuế dù "chưa đươc cho phép", cô hỏi "Thái hậu muốn nói gì cứ nói luôn
đi, tôi không rảnh đâu." Thái hậu tròn mắt đầy lo ngại nhìn nữ nhân này, cả đao kiếm cô đeo cũng khiến bà chả thoải mái nhưng bởi hoàng thượng
đã từng chấp nhận cho Linh Cơ mang vũ khí ở bất kỳ nơi nào trong hoàng
cung nên coi như thôi, đặt thìa xuống bà âm trầm nói "Ta chỉ mong ngươi
ra sức vì hoàng thượng và triều đình. Chắc chắn ngươi sẽ không chịu
thiệt, vinh hoa phú quý đủ cho ngươi an nhàn cả đời vô lo vô nghĩ. Nếu
sáng sớm mai xuất phát thì vẫn có thể kịp đến cổng thành trước giờ Thìn, chiến mã mà hoàng hậu để lại chuồng ngựa hoàng cung là loại thần mã
ngoại vực tiến cống cả trăm năm chưa hẳn có một. Sau khi đại nạn này kết thúc, ta đảm bảo ngươi có thể trở thành chân chính đại quý phi đứng đầu tam cung lục viện, quyền uy chỉ dưới hoàng thượng, hoàng hậu và ta. Cả
các quan đại thần trong triều gặp ngươi đều phải cúi chào, đây là ân
điển vô giá không phải ai cũng may mắn đạt được!" (Tại biết Linh Cơ có
sức mạnh khủng khiếp tựa ma quỷ thần tiên nên mới đặt phần thưởng hậu
hĩnh dụ dỗ)
Linh Cơ dửng dưng trả lời "Những thứ tôi muốn thì
các người không bao giờ đủ tầm trao cho đâu." Thái hậu cau có bởi kiểu
nói chuyện ngang hàng đó, bà luôn tin rằng thân phận của mình là chí cao không ai dám cuồng ngôn với bản thân nhưng có vẻ nữ nhân đối diện kia
chẳng nể nang gì hết, dù thế vẫn phải kìm chế vì mục đích cuộc gặp này
là giúp hoàng nhi thu phục nhân tâm Linh Cơ chịu làm việc cho triều
đình. Cố đè nén cảm súc, thái hậu hỏi "Vậy thứ ngươi muốn là gì? Ta tin
với quyền lực của hoàng thượng thì chẳng có gì khó khăn hết!" Linh Cơ
thẳng thắn trả lời "Đừng phí công thuyết phục nữa. Linh Cơ này không
phải thuộc hạ của các người, không bao giờ! Hừ. Thật tốn thời gian, đáng lẽ tôi đang được vui vẻ bên những người mình yêu thương chứ không phải
tới nơi vô bổ này đâu." Thái hậu nhăn mày nghi ngờ hỏi "Cô đã có tình ý
với nam nhân nào đó trong hoàng cung ư?" Linh Cơ nhếch môi "Hứ." đáp
"Tôi yêu nữ nhân."
Nghe câu ấy khiến thái hậu bốc hỏa, trợn mắt trừng trừng, phẫn nộ quát lên "Hoang đường! Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ quái quỷ gì chứ hả! Nữ nhân với nữ nhân thì còn ra thể thống gì?! Thật
nhơ bẩn! Ta khinh!" Linh Cơ bình tĩnh đứng dậy, một tay nhấc đĩa yến xào còn ấm lên, lạnh nhạt nói "Chắc ngươi chưa từng bị ai úp cho cả cái đĩa vào mặt đâu nhỉ?" Rồi nàng hành động như kiểu sắp ném thì chợt thái
hậu cảm nhận được nguy hiểm ngã ngửa người ra sau, chiếc ghế đổ kềnh,
đập mạnh mông xuống đất, ê ẩm hốt hoảng kêu "Ngươi..." Đám thái giám
cung nữ vội bu tới dìu đỡ chủ nhưng đôi chân bà ta còn đang bủn rủn chưa thể đứng lên nổi.
Linh Cơ đặt đĩa lại chỗ cũ rồi nhấc một chân để lên bàn, siêu nữ cường nhìn thái hậu đầy ý coi thường mà nói "Con
chó này!" Dứt lời dẫm mạnh, chiếc bàn đá quý giá vỡ nát luôn. Cả lũ phe
thái hậu đều há hốc mồm run rẩy.
Linh Cơ lãnh đạm nói "Cẩn thận cái mồm bẩn thỉu của súc vật ngươi kẻo có ngày chết vì ngu đấy. Bất cứ
điều gì người khác thích mà súc vật ngươi lại không thì cũng đừng dại
dột phê phán để rước họa vào thân. Ta chỉ cảnh cáo một lần duy nhất
thôi."
Trong thoáng bất chợt cả thái hậu lẫn thuộc hạ đều cảm
nhận cái đầu của mình bị chém rơi xuống đất, tim họ đập loạn muốn văng
khỏi lồng ngực, sợ sệt cùng cực tự sờ cổ sờ đầu, mồm rung rung mấp máy
kinh hãi quỳ gục.
Thấy dọa vậy đã đủ, Linh Cơ thản nhiên bước
về phía cửa. Không lẽ thế gian này thật sự chỉ toàn bò trâu ngu lâu?
Siêu nữ cường sẽ chả rỗi hơi bảo vệ những kẻ súc vật phản đối tình yêu
trong sáng thuần khiết nữ nữ đâu, sống chết mặc bay nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com