Không gian riêng mầu đỏ rộng dài vô tận, một nhà giam vĩ đại bằng đá
đủ lớn để chứa hàng triệu tỉ tù nhân, bao nhiêu cột chống song sắt bền
chắc chẳng ai phá nổi.
Đám thiên binh thiên tướng lúc này ủ dột cực kỳ, kẻ ngồi úp mặt xuống tay, kẻ đứng nắm chấn song thơ thẩn nhìn
ra bên ngoài, dường như chẳng còn biết hy vọng vào điều gì nữa. Trong
đây cũng có hai ngàn tiên nữ nhưng hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn để được quan hệ tình dục cùng Hàn Linh Phượng, họ tập chung quây quần ngồi lại
với nhau, thất thần và chán nản, nín thinh chẳng ai mở miệng trò chuyện.
Nhiều vị Phật với Bồ Tát khác đã viên tịch do vô tình trúng phải chiêu
Thủy Lộ Vô Thường Đạo từ trước đó, thân xác họ tan biến vĩnh viễn, năm
trăm La Hán cũng qua đời phân nửa... Chết, sắp chết, hiện tại sự thiện
lương cao quý đang dần dần bị xóa sổ khỏi thế gian, chưa bao giờ tà ác
lại vươn lên tầm cao thế này.
Ở một góc nhà giam là ba nhân vật mạnh nhất nơi đây. Quan Âm Bồ Tát ngồi xếp bằng chắp tay, đôi mắt bà
vẫn hiện rõ hai đường máu đỏ kéo dài xuống gần cổ, bản thân thấu hiểu
mức chênh lệch pháp lực giữa mình so với Hàn Linh Phượng xa xôi tới mức
không thể đo đếm. Tuy đã mù nhưng tấm lòng càng sáng hơn hẳn trước kia,
cũng đã chấp nhận hiến thân xác huyết mạch tế cho Huyết Thiên Địa Cầu
Trận giáng lâm nên bà càng thấy thanh thản lạ kỳ, mặc cảm tội nghiệt vô ý sát sinh đang được chuyển hóa thành động lực nhất quyết bình ổn nhân
sinh, thế gian phải tuyệt đối an toàn. Từ lúc bị bắt tới nay tâm trí bi
thương càng triệt để sâu sắc thấu hiểu trầm luân, Quan Âm Bồ Tát đã mở
ra được một cảnh giới mới vượt xa trí tuệ cảm ngộ xa xưa thuở trước của
mình gọi là Chân Tâm Ngã Thần Đạo - Tự Tịch Hóa Hồng Trần, bà cần thêm
chút thời gian nữa đủ để lĩnh hội đến cực hạn con đường tân sức mạnh
này.
Nữ Oa ngồi nhắm mắt thiền định, đôi tay thả lỏng đặt gần
đầu gối. Bà biết trận chiến sắp tới hung hiểm kinh khiếp khó mà dự đoán
nổi tình hình, bất cứ ai cũng cần nâng tầm thần lực. So sánh công bằng
thì thời đỉnh cao vạn vạn năm trước Nữ Oa mới ngang bằng được với Phật
Tổ Như Lai nhưng ngài ấy đã đại bại, vậy thì bà mong muốn khôi phục sức
mạnh cũ vẫn vô nghĩa, nhất định phải siêu phàm hơn. Cảm thụ thấy có
luồng khí bí ẩn khác thường bao phủ toàn thân Quan Âm Bồ Tát, bà hiểu vị tôn giả chân thiện mỹ này đã tìm ra đáp án cho riêng mình. Tất nhiên Nữ Oa sẽ không thua kém đâu, nương nương đáng kính ngộ ra bí pháp trước
Quan Âm kìa, cảnh giới ấy chính là Tàn Thần Hiện Sinh Đạo - Duy Nhất
Diệt Mênh Mang. Ánh sáng mầu tím cứ thoắt ẩn thoắt hiện du tẩu từ đầu
xuống chân rồi ngược lại từ chân lên đầu Nữ Oa, vấn đề đáng lo lúc này
là bà có kịp khống chế hoàn toàn được khả năng tối cao trước cái ngày
sinh tử tồi tệ hay không?
Phật Tổ Như Lai nhắm mắt tĩnh tọa.
Hai bên vai khô khốc vết máu, mầu huyết đỏ loang lổ tấm áo thanh tịnh,
bản ngã đấng chí tôn chưa từng dao động thay đổi bởi quyết tâm quét sạch mọi gian tà độc ác gây họa cho các thế giới. Phật tâm lúc này đang ngao du qua các vùng thời gian không gian khác nhau, tự hành qua mọi chu kỳ
quá khứ hiện tại tương lai, từng sinh hoạt của động vật lẫn thực vật
cũng như những suy tính chăn trở về cuộc sống nhân sinh của nhân loại
đều hiển lộ chi tiết hết dưới ý chí vô lượng chí tôn. Buồn vui, sướng
khổ, chấp niệm, tạp niệm, hỉ niệm, oán niệm... tựa như vô số linh hồn
muốn bám víu lấy chân thân vàng óng của Phật Tổ Như Lai để cầu xin sự
giải thoát. Loại trừ thất tình lục dục chưa đủ, bến bờ giác ngộ chỉ dành cho những ai thật sự buông bỏ được trần tục toàn diện, niềm tin hay hy
vọng không giúp ta thành chính quả, quan trọng nhất phải là tịnh tâm
tuyệt niệm triệt hồn phàm thì thần ý sơ sinh khắc tự phóng thích. Cả
Trái Đất hiện nằm trong tâm bậc đại trí đại tuệ, hận thù với nỗi đau
cùng nhau thét gào đòi hỏi sự bình yên, một khi Hàn Linh Phượng còn thì
chẳng ai tồn tại nổi. Phật tâm xuyên suốt cả ngoài Vũ Trụ, Mặt Trời vẫn
rực rỡ uy phong chắc do Thánh Nữ giúp khôi phục, hành tinh này mới đản
sinh, hành tinh khác suy kiệt, Hố Đen mãnh liệt... Đang có nơi nào đó
cách Dải Ngân Hà Thái Dương Hệ sáu trăm nghìn tỉ năm ánh sáng kêu gọi ý
chí của đấng chí tôn tiếp cận.
Ở một tinh cầu không tên xa xăm, kích thước lớn gấp chín mươi tư nghìn lần so với Trái Đất, nơi đây chỉ
có gió bão thổi bụi vật chất mù mịt quanh năm ngày tháng. Không có sự
sống, không mầm thực vật, chủ yếu chỉ là mặt đất lồi lõm loạn xạ với
những gò đá cao chót vót sần sùi đen nhẻm. Thử xuống sâu hơn dưới lòng
đất tầm sáu tỉ km xem sao nào, tăm tối tối tăm, ngột ngạt vẫn chưa có
chi hết. Vậy thì xuống sâu nữa gần như tận đáy bề mặt tinh cầu luôn. Ồ,
thấy rồi là hai nguồn ánh sáng, chính xác là hai cánh tay khổng lồ như
quả núi tỏa hào quang mầu vàng óng (thiếu thân mình) nằm im lìm ấy thế
mà chẳng chút tổn hại, không dính bẩn, không hoại tử. Đây vốn là đôi
Phật thủ của đấng chí tôn đã bị đứt lìa và thất lạc trong trận đánh ác
liệt với Hàn Linh Phượng.
Bất chợt các ngón tay vĩ đại hơi chút cử động.
...
Cung Kinh Nguyệt.
Trong phòng Linh Cơ.
Về đến nơi là hai chị em đã kể hết mọi chuyện, lúc này bốn nàng ngồi trên ghế tán gẫu.
Trần Tiểu Thanh đôi tay chống má, phụng phịu nói "Hai kẻ đó lại dám
quát Di Yên tỷ! Mà muội nghe giọng chúng quen lắm í." Điểu Huyền Tinh
mỉm cười hỏi "Trên Thiên Cung muội ghét nhất ai nào?" Trần Di Yên đưa
tay lên xoa đầu tiểu muội, trả lời thay luôn "Còn ai nữa ngoài Thiên Đế
với Thiên Hậu, hai kẻ hỗn hào xúc phạm tới tình cảm của cô bé này cùng
Linh Cơ tỷ chứ." Trần Tiểu Thanh nhăn mày khó chịu nói "Hừ. Hèn chi.
Đúng là những kẻ đáng ghét dù khốn cùng đến mấy cũng chẳng thể đáng
thương được. Lúc nẫy Di Yên tỷ mà không cản muội đã đánh cho chúng một
trận." Trần Di Yên chọc nhẹ má em gái, trêu đùa "Muội không phải đối thủ của họ đâu. Người ta là Đế - Hậu cao cao tại thượng đó nha." Trần Tiểu
Thanh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn siêu nữ cường. Linh Cơ mỉm cười vuốt tóc ra sau tai làm duyên nói "Đừng lo. Bất cứ hành động hay ngôn từ ngu
xuẩn gì của chúng sẽ dẫn đến họa sát thân ngay lập tức. Giết trời với ta chỉ như trò chơi tôm tép mà thôi." Điểu Huyền Tinh nắm tay Linh Cơ, nhẹ nhàng nói "Tỷ làm gì cũng được, nhưng đừng nên khiến Tuệ Tuyệt Luân khó xử. Tiêu diệt những kẻ xấu xa thì không sao, đừng kéo người vô tội vào
chịu hậu quả chung nhé." Linh Cơ ôm tay Điểu Huyền Tinh lại gần môi hôn
chụt một cái, đầy nhu thuận đáp "Ta nhớ chứ. Lời của Huyền Tinh mãi là
chân lý sống của cuộc đời ta!" Điểu Huyền Tinh mỉm cười, vui vẻ dựa đầu
vào vai siêu nữ cường tốt tính.
Trần Di Yên nói "Hiện Tuệ Tuyệt Luân đang thương mến một nữ nhân còn là yêu tinh nữa, muội thực mong
chứng kiến cái bộ mặt ngớ ngẩn của hai vị Đế - Hậu khi biết việc đó."
Điểu Huyền Tinh vòng tay ôm eo Linh Cơ, nhắm mắt đê mê bờ vai ngọc ngà,
nói "Chắc chắn sẽ không ai dám phản đối tình duyên của Tuệ Tuyệt Luân
hết. Thực lực và thanh danh Thánh Nữ chẳng phải những kẻ cấp thấp như
Thiên Đế Thiên Hậu có thể so bì. Khẳng định tất cả trời đất này thà bị
Hàn Linh Phượng giết chết chứ nhất quyết không dám lớn tiếng đối mặt Tuệ Tuyệt Luân đâu." Trần Tiểu Thanh nhanh nhẩu nói "Chúng ta có cần báo
cho Thánh Nữ biết việc này không?"
"Không cần đâu." Tiếng nói
trong trẻo quen thuộc phía sau cất lên. Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh
giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy Tuệ Tuyệt Luân vô cùng xinh đẹp đã
đứng đó tự bao giờ.
Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh thì không ngạc
nhiên gì hết vì hai cô đã phát hiện trước rồi, Linh Cơ tỉnh bơ nói "Đám
thuộc hạ trên trời của cô có nhiều kẻ rất xấc láo. Bọn đó còn dám kiếm
chuyện sinh sự với chúng tôi thì cô đừng trách Linh Cơ này ác nha." Tuệ
Tuyệt Luân bình thản đáp "Tôi không bênh vực ai hết, kẻ có tội phải bị
trừng phạt cũng là lẽ thường."
Điểu Huyền Tinh ngẩng lên khỏi
vai Linh Cơ, buông tay ôm eo ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc nói "Thánh
Nữ vẫn đắn đo về sức mạnh của Ngục Quỷ Tinh Cầu phải không? Cô lo trận
chiến sắp tới với Hàn Linh Phượng sau khi kết thúc thì sẽ có kẻ thừa cơ
hưởng lợi, đúng chứ?" Tuệ Tuyệt Luân nhìn nàng tiên bồ câu, mỉm cười trả lời "Giá như thiên đình có được một thành viên như cô thì tốt biết mấy. Cô nói không sai chút nào. Tôi và Linh Cơ cô nương đều biết không thể
thắng Hàn Linh Phượng dễ dàng mà chắc chắn sẽ phải khổ chiến. Lúc kết
cục ngã ngũ khó đảm bảo những kẻ đặc biệt nguy hiểm như Điệp Tinh - Ngục Long Tinh không tái xuất hiện mở ra một chiến trường khác khốc liệt
hơn." Linh Cơ khẽ cười "Hừ.", nói "Đâu cần thiết quá lo lắng thế chứ.
Chúng ta đều có những nước cờ hiểm hóc bí mật của riêng mình, cô cũng
vậy mà. Ngồi xuống uống ly trà đi, chúng ta cùng đàm luận về tình ái.
Tuệ Tuyệt Luân nhìn thẳng mắt Linh Cơ. Sắc đẹp và sức mạnh đều ngang
hàng, hai cô trao nhau ánh mắt thích thú khó diễn tả, chỉ hy vọng ngày
nào đó họ được rảnh rỗi cùng nhau ăn chung một bữa cơm vui vẻ thoải mái. Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười tiếc nuối, nói "Đành hẹn dịp khác thôi, tôi bận chút rồi."
Linh Cơ háo hức hỏi "Đêm qua cô đã làm gì Long
Quyển Tinh chưa?" Ba nàng kia đồng loạt lộ vẻ tò mò nhìn Thánh Nữ. Nét
mặt Tuệ Tuyệt Luân không biểu đạt chút manh mối nào, bình tĩnh đáp "Cô
nghĩ là làm gì?" Dứt lời một quầng ánh sáng trắng tinh khiết bao phủ
khắp người, trước khi biến mất khóe môi Thánh Nữ hơi cong lên.
Linh Cơ gõ ngón tay lên bàn, khẽ cắn môi nói "Chắc chắn hai người này có vấn đề! Liệu có khả năng Thánh Nữ cùng Ma Nữ đã lén lút động phòng
không nhỉ? Tình cảnh lúc đó như thế nào chứ?" Điểu Huyền Tinh cười yêu
thương đưa đôi tay vuốt hai bên má Linh Cơ, nói "Thôi mà. Giữa họ quá
lắm cũng chỉ là một nụ hôn thôi." Trần Di Yên tự chạm môi mình, tủm tỉm
nói "Thánh Nữ hôn châc thú vị lắm nhỉ?!" Trần Tiểu Thanh tự bóp má, hí
hửng nói "Lúc Thánh Nữ hôn cũng óng ánh." Linh Cơ ôm chầm lấy Điểu Huyền Tinh bên cạnh và trao nụ hôn sâu, lưỡi hai nàng vùng vẫy công phá trong miệng nhau hơn một phút mới ngưng, miệng Linh Cơ miệng Điểu Huyền Tinh
đều còn óng ánh vấn vương những tia nước dãi nước bọt trong suốt thơm
dịu. Linh Cơ vuốt tóc mái liếm môi, cười hỏi Trần Tiểu Thanh "Óng ánh
giống vậy đúng chứ?" Trần Tiểu Thanh há hốc mồm bởi sự hấp dẫn ấy vội
ngồi bật dậy nói "Cho muội với!" rồi bước đến ngồi hẳn xuống đùi ôm cổ
siêu nữ cường với vẻ háo hức rạo rực. Linh Cơ chiều chuộng cô bé này
lắm, thè chiếc lưỡi ngọc ngà ra cho Trần Tiểu Thanh liếm mút.
Trần Di Yên liếc mắt quyến rũ Điểu Huyền Tinh, cô liếm môi đảo lưỡi từ
bên nọ sang bên kia trêu chọc. Điểu Huyền Tinh phì cười giơ tay lên bóp vào khoảng không, học theo "sư phụ Linh Cơ" thi triển chiêu thức Cách
Không Bóp Vú. Trần Di Yên giật bắn người vì bị nàng tiên kích thích, tận đáy lòng thiên tài y thuật mong muốn ép cả bộ ngực tuyệt vời của mình
vào mặt nàng tiên ấy.
Đúng lúc ấy bên ngoài cửa vang lên tiếng
nói quen thuộc của hoàng hậu "Di Yên. Tiểu Thanh. Các muội ra ngoài này
với ta một chút, ta chỉ nói mấy câu thôi sẽ đi ngay." Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh đang trên thiên đường hoan lạc thì bị quấy nhiễu, cả hai
đành dừng hành động riêng, "Hừ." nhạt rồi cùng đứng lên đi mở cửa.
Cạch. Trần Tiểu Thanh là người mở. Trước mặt hai chị em là đại tỷ Trần
Vân đứng một mình không thái giám cung nữ theo hầu, cô đội mũ giáp mặc
áo giáp dành cho quân binh chiến trường, nét mặt đăm chiêu bất an. Trần
Vân nói luôn "Một canh giờ nữa ta sẽ theo hoàng thượng cùng tám mươi vạn quân lên đường tới cổng thành. Thám báo truyền tin đại quân của Lỗ Bân
ngày đêm không nghỉ kéo về Thành Đô nên thời điểm chúng đến đây sẽ sớm
hơn dự kiến, giờ Thìn trưa ngày mai có lẽ đại chiến sẽ diễn ra. Hai muội không cần tham gia đâu, hãy ở lại trong cung, ít nhất vẫn còn một vạn
cấm quân và tám ngàn thị vệ bảo hộ toàn bộ cấm cung. Trận chiến này rất
hung hiểm khó mà đoán trước được điều gì dẫu lực lượng của ta hơn hẳn
phe địch.
Trần Di Yên khoanh tay nói "Số nam nhân tình nguyện
tòng quân từ dân chúng tuy khá nhiều nhưng thời gian ngắn vậy sao đủ
huấn luyện thiện chiến nổi. Muội e rằng sự vụng về của họ sẽ dẫn đến hy
sinh vô ích và ảnh hưởng không nhỏ đến sĩ khí binh lực chính quy." Trần
Vân thở dài nói "Ta cũng hiểu nhưng đây là vấn đề lớn, hễ là nam nhân
khỏe mạnh chính trực thì đều không thể thờ ơ với sự tồn vong đe dọa cả
đất nước. Chẳng ai muốn họ tộc lầm than chia cắt, chết có ý nghĩa còn
hơn sống vô nghĩa. Nhưng may còn có Thần Long Sơn Trang chúng ta và hơn
ba vạn nhân sĩ võ lâm cả chính tà cùng hợp sức, ít nhất lực lượng này
nếu cận chiến cũng đủ liều mạng làm suy yếu phần nào quân số phản loạn." Trần Tiểu Thanh bắt trước nhị tỷ khoanh tay, nhíu mày nói "Nghe vậy
muội cũng ngứa tay đấy, muốn tham gia giết giặc quá." Trần Vân lắc đầu
nói "Không. Ta không muốn hai muội tham chiến, cha mẹ cũng gửi thư tỏ ý
mong hai muội ở lại hậu phương. Ngoài đó là nấm mồ rất nguy hiểm chẳng
buông tha vì ai đâu!" Trần Di Yên hỏi "Tỷ đến đây muốn mời Linh Cơ tỷ
cùng đồng hành đúng chứ?" Trần Vân gật đầu thừa nhận "Phải. Ta hy vọng
Linh Cơ cô nương có thể vì bách tính thiên hạ mà đích thân mặt."
Bên trong phòng vọng ra tiếng của Linh Cơ "Nhất định tôi sẽ đến."
Trần Di Yên mỉm cười nói với đại tỷ "Tỷ với đại quân cứ xuất phát trước đi. Linh Cơ tỷ sẽ tới kịp thôi." Trần Vân cắn môi đắn đo chút rồi nói
"Vậy ta sẽ dặn người chuẩn bị loại ngựa chiến tốt nhất nhanh nhất để tại chuồng ngựa hoàng cung cho Linh Cơ cô nương. Cũng gần đến giờ rồi, ta
cần đến chính điện trợ giúp hoàng thượng chỉnh đốn nhân lực, mọi người
bảo trọng." Trần Di Yên đáp "Tỷ bảo trọng." Cô hiểu đại tỷ vướng bận đại sự nên mới không nhắc gì đến chuyện tình nữ nữ, vậy thiên tài y thuật
cũng chả cần gợi chuyện đôi co làm gì.
Trần Vân rảo bước chân mau chóng dời đi. Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh quay trở vô phòng, đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com