Lúc này đây, Tôi vừa nhận được tin xấu nhất, và tôi phải báo cho ông. Một
người đưa tin, tôi xin phép không tiết lộ tên người đó vào thời điểm
này, nhưng tôi cam đoan người này đáng tin, đã cung cấp cho tôi những
tình tiết cho thấy cô Gray không chỉ là một ảo tưởng vớ vẩn của
Mortmain, mà là chìa khóa tới mục đích chính của ông ta: để tiêu diệt
toàn bộ Thợ Săn Bóng Tối.
Ông ta mưu đồ tạo ra những thiết bị quyền năng hơn nhiều so với những thứ
chúng ta từng trông thấy, Và tôi vô cùng quan ngại rằng khả năng độc
nhất vô nhị của cô Gray sẽ giúp ông ta hoàn thành nó. Cô ấy chưa từng
muốn làm hại chúng ta, nhưng chúng ta không thể biết Mortmain có đe dọa
hay sỉ nhục gì. Việc khẩn cấp là phải cứu cô ấy ngay, giúp cô ấy cũng
chính là cứu chúng ta.
Sau khi nhận được thông tin mới, tôi một lần nữa xin ông tập hợp lực lượng và hành quân tới Cardair Idris.
Chân thành, và cực kì lo âu,
Charlotte Branwell'
Tessa từ từ tỉnh giấc, như thể ý thức nằm ở cuối một hành lang dài, tăm tối
và cô đang đi về phía đó với tốc độ sên bò, tay đưa ra quờ quạng mò mẫm. Cuối cùng cô cũng chạm được vào nó, và mở toang cửa để thấy...
Ánh sáng chói lòa. Ánh sáng đó vàng, chứ không nhợt nhạt như ánh đèn phù thủy. Cô ngồi dậy và nhìn quanh.
Cô đang ngồi trên một chiếc giường khung đồng đơn giản, có chăn lông vũ
dày phủ trên tấm nệm dày, và phủ ga trải giường trần lông vịt. Căn phòng này trông như được đục vào một hang đá. Có một cái tủ com-mốt cao, và
bồn rửa mặt trên có đặt một cái bình xanh; ở đây cũng có buồng thay đồ,
cửa mở vừa đủ cho Tessa thấy đồ treo bên trong. Phòng không có cửa sổ,
nhưng lò sưởi đang bập bùng cháy. Ở hai bên lò sưởi đều treo những bức
chân dung.
Cô
rời giường và nhăn mặt khi chân trần chạm nền đá lạnh. Dù người ngợm bầm dập nhưng cô lại không thấy đau như tưởng tượng. Nhìn xuống, cô thấy
hai điều khiến cô hoảng hốt: một là cô không mặc gì ngoài chiếc váy ngủ
đen rộng thùng thình. Hai là những vết xước và bầm tím hầu như đã biến
mất. Cô vẫn thấy hơi ê ẩm, nhưng làn da, xanh xao trong váy lụa đen, lại không hề hấn gì. Chạm vào tóc, cô thấy nó sạch sẽ và buông xõa xuống
vai, không hề còn bết bùn và máu nữa.
Thế là cô bắt đầu nghĩ đến chuyện ai tắm rửa, chữa trị cho cô và đưa cô lên giường. Tessa chẳng nhớ gì ngoài cuộc vật lộn với đám người máy trong
cái nhà chạy nhỏ giữa tiếng cười sằng sặc của bà Black. Cuối cùng một
tên đã bóp cổ cho cô ngất đi và bóng tối nhân từ ùa tới. Những ý nghĩ bà Black lột đồ và tắm rửa cho cô thật khủng khiếp, dù có lẽ nó không ghê
bằng chuyện Mortmain là người làm những công việc kia.
Hầu hết đồ đạc trong phòng đều nằm gọn ở một bên. Bên kia hầu như để trống, dù cô có thể thấy cánh cửa hình chữ nhật sơn đen ở bức tường đối diện.
Nhìn quanh quất, cô đi ra đó...
Nhưng đi được nửa phòng, cô đã đâm sầm vào gì đó. Cô loạng choạng lùi lại,
kéo váy chặt vào người hơn, trán đau vì đập vào gì đó. Cô thận trọng đưa tay huơ huơ trong không khí.
Và cảm nhận phía trước cứng, như thể có một tấm kính trong suốt dựng giữa
cô và phần kia căn phòng. Cô áp tay vào đó. Dù vô hình nhưng nó rắn chắc như sắt đá. Cô đưa tay lên, tự hỏi nó có thể cao đến đâu...
“Thôi đừng tốn công,” một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang từ cửa. “Cấu
trúc đó vươn hết động, từ vách đá này đến vách đá khác, từ trần các hang nhỏ đến đỉnh hang lớn. Cô bị giam chắc sau đó rồi.”
Tessa đang rướn người hết cỡ; nghe tới đó, cô giậm chân xuống và lùi một bước.