Tessa ngồi trước bàn trang điểm và đờ đẫn chải
tóc. Bên ngoài trời lạnh nhưng nồm, dường như mang theo nước sông
Thames, cùng mùi sắt và bụi bặm của thành phố. Kiểu thời tiết này thường khiến mái tóc dày xoăn của cô rối đoạn đuôi. Chẳng phải cô bận tâm gì
đến chuyện tóc tai, chỉ đơn giản là hành động chải tóc lặp đi lặp lại
này cho phép cô bắt bản thân trấn tĩnh.
Trong đầu cô hết lần này đến lần khác hiện lên vẻ mặt bàng hoàng của Jem khi
Charlotte đọc thư của Mortmain, rồi đôi bàn tay bị bỏng của Will, chút
ngân phiến ít ỏi cô gom được trên sàn. Cô thấy Cecily ôm Will, vẻ sầu
não của Jem khi xin lỗi Will, ‘Tôi xin lỗi, rất rất xin lỗi.’
Cô không chịu nổi. Cả hai đều chịu đau đớn, mà cô yêu cả hai. Nguồn cơn
nỗi đau của họ là cô-Mortmain muốn cô cơ mà. cô là nguyên nhân khiến Jem chẳng còn nguồn cung ngân phiến, và sự thiểu não của Will. Khi cô quay
phắt người rời phòng, ấy là vì cô không thể chịu đựng lâu hơn. Vì sao ba người họ quan tâm nhiều đến nhau lại khiến nhau đau đớn đến vậy?
Cô đặt lược xuống và ngắm mình trong gương. Cô mệt mỏi, mắt thâm quầng,
trông giống hệt Will cái hôm anh ngồi cùng cô trong thư viện và giúp
Charlotte xử lí đống giấy tờ của Benedict, dịch một vài đoạn bằng tiếng
Hy Lạp, Latin hay Purgatic, cái bút lông ngỗng lướt nhanh trên giấy, mái đầu đen cúi xuống. Thật lạ khi nhìn Will trong ánh nắng ban ngày và nhớ lại chàng trai đã ôm cô như thể cô là phao cứu hộ trong giông tố tại
thềm nhà Woolsey. Gương mặt dưới nắng ngày của Will không hề bình thản,
cũng chẳng phóng khoáng, thoải mái. Anh không lạnh nhạt, nhưng chẳng hề
ngước lên hay cười với cô hoặc hành động gì đó cho thấy chuyện tối qua
là có thật.
Cô
đã muốn kéo anh sang bên và hỏi xem anh có nghe được gì từ Magnus không, và để nói với anh: ‘Không ai hiểu cảm giác của anh bằng em, và không ai hiểu nỗi niềm của em bằng anh, vậy sao chúng ta không cùng nhau chia
sẻ?’ Nhưng nếu Magnus đã liên lạc, Will hẳn đã nói rồi; anh luôn thành
thật. Họ đều thành thật. Nhưng lắm khi cô nghĩ, nếu họ biết dối trá một
chút, có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ thế này.
Giờ cô biết mình thật ngu xuẩn khi một mực đòi nộp mình cho cho Mortmain,
những suy nghĩ đó áp đảo cô mạnh mẽ như một thứ cảm xúc dâng trào. Cô
không thể là nguyên nhân gây ra toàrồiộ những chuyện không vui, rồi
khoanh tay chẳng làm gì để thay đổi. Nếu cô nộp mình Mortmain, Jem sẽ
sống lâu hơn, Jem và Will sẽ có nhau; và chuyện hẳn sẽ như vậy nếu cô
chưa từng đặt chân tới Học Viện.
Nhưng giờ, trong cái lạnh lẽo của buổi đêm, cô biết mình chẳng thể làm gì để
quay ngược thời gian, để xóa đi những cảm xúc tồn tại giữa họ. Cô thấy
trống vắng, như thể thiếu đi một mảnh thuộc về cô, nhưng cũng cảm thấy
đờ đẫn. Một phần trong cô muốn chạy đến bên Will, để xem tay anh đã lành chưa và nói với anh rằng cô hiểu. Nhưng một phần khác lại giục giã cô
lao sang phòng Jem và xin anh tha thứ. Họ chưa từng giận nhau và cô
không biết làm sao để đối phó với môt Jem đang giận dữ. Anh có muốn hủy hôn không? Anh thất vọng về cô chăng? Ý nghĩ Jem sẽ thất vọng về cô
khiến cô khó lòng chịu nổi.
Ket. Cô ngước lên và nhìn quanh phòng-một tiếng động mơ hồ. Có lẽ cô tưởng
tượng ra chăng? Cô đã mệt rồi; có lẽ đã đến lúc cô gọi Sophie đến giúp
cô thay váy, rồi về giường đọc sách thôi. Giờ cô mới thấy có khi mặc đồ
nam như Arya cũng tiện lợi, không cần phải có người giúp mình mặc và cởi váy ra, tự bản thân có thể làm được tất cả. Tessa đang đọc dở cuốn ‘Lâu đài Otranto' và thấy đấy là cách tuyệt vời giúp cô quên đi những phiền
muộn.
Cô vừa
đứng lên và tới rung chuông gọi người hầu thì tiếng động đó lại vang
lên, rõ ràng hơn lúc trước. Kẹt, kẹt, ở cửa phòng cô. Hơi run sợ, cô đi
ra mở toang cửa.
Church đang nằm thu lu bên kia cửa, bộ lông màu xám xanh rối bù, trong cau
kỉnh vô cùng. Cô nó đeo một sợi ruy băng buộc một cuộn giấy nho nhỏ.
Tessa quỳ xuống, rút cái nơ ra. Nvay lập tức, con mèo chạy biến đi mất.
Tờ giấy rơi khỏi sợi ruy băng, và Tessa mở rồi. Những con chữ quen thuộc chạy trên mặt giấy.