Người nho nhỏ thỉnh thoảng hiện lên ở trước mắt Trần A Phúc, nàng bụm
mặt khóc lên. Đang khóc, trong đầu hiện ra Kim Yến Tử, nó cũng giương
tiểu mỏ nhọn khóc, còn nói: "Người ta cũng không bỏ được thối Đại Bảo,
không có thối Đại Bảo cuộc sống nhàm chán bao nhiêu..."
Ngoài cửa truyền tới thanh âm Lý ma ma: "Đại nãi nãi, nước sắp nguội, ngài đừng để lạnh."
Trần A Phúc lau khô nước mắt, bình phục tâm tình một cái. Cuộc sống của nàng còn phải tiếp tục...
Nàng lại cảm thấy, đổi lại góc độ nghĩ, mình phải vì Đại Bảo cảm thấy
cao hứng. Nó đi đến dân gian bình an lớn lên, mặc dù chịu không ít khổ,
nhưng lúc nào cũng sống sót. Hơn nữa, còn dưỡng thành rất nhiều phẩm
chất cùng thói quen tốt.
Thời điểm này trở về, huynh trưởng đồng bào đã được phong làm thái tử,
mẹ đẻ đã được phong làm Hiền phi, Nhị hoàng tử lại chạy tới tỉnh Nam
Trung, Vương hoàng hậu tự lo không xong, hẳn là không ai còn dám tổn
thương nó. Chờ về sau nó lại được phong vương, cuộc đời này mặc kệ làm
gì đều phú quý vô biên.
Dã từng trải qua cực khổ, nó cũng biết dân chúng khó khăn, cũng sẽ càng
lập tức quý trọng hạnh phúc. Hy vọng sau khi nó lớn lên có thể khuyên
can thái tử, vì dân chúng nhiều làm chuyện tốt.
Còn như duyên phận mẫu tử của mình và nó, cũng liền nhiều năm như vậy.
Mình giấu phần tình mẫu tử này ở trong lòng, yên lặng chúc phúc cho nó
thôi.
Nếu như Hiền phi nương nương đại khí đương nhiên tốt hơn, về sau có thể
cùng tiểu thập nhất đi lại chuyên cần một chút. Nếu như Hiền phi nương
nương hẹp hòi, vậy thì cần bảo trì khoảng cách nhất định là được.
Chỉ là, nàng, còn có Sở tiểu cô nương, hai tiểu ca, bọn họ chậm chạp
khoan thai thói quen ngày không có Đại Bảo. Đương nhiên, còn có Vương
thị cùng Trần Danh, A Lộc tại phủ Định Châu phía xa.
Đồng thời, tiểu thập nhất cũng phải thói quen ngày không có bọn họ. Nó sẽ càng khó thích ứng đi?
Buổi tối, Sở tiểu cô nương vẫn còn khổ sở, Trần A Phúc dụ dỗ nàng một
trận, mang nàng cùng Vũ Ca Nhi Minh Ca Nhi đi An Vinh Đường ăn tiệc đón
gió.
Kỳ thật, nàng một chút cũng không muốn đi, nhưng Sở Lệnh Tuyên vừa đưa
tiểu thập nhất vào cung, nàng cũng đành phải giữ vững tinh thần đi.
Tiệc đón gió này ăn tương đối ngột ngạt, bởi vì ba người Sở Hầu gia, Sở Tam lão gia, Sở Lệnh Tuyên đều vắng mặt.
Nhị phu nhân Lý thị nhìn Trần A Phúc và Sở Hàm Yên đều cặp mắt sưng đỏ,
rõ ràng hào hứng không cao, mừng thầm không thôi. Bà ta cảm thấy, nhất
định là Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc làm chuyện khiến lão gia tử hoặc là Sở Hầu gia mất hứng, bị giáo huấn khiển trách rồi.
Lão hầu gia chứng kiến ánh mắt hiếu kỳ của Sở Lệnh An, vẻ mặt muốn hỏi
lại không dám hỏi, vẫn là nói: "Không sai, nghĩa tử trước kia của Tuyên
Nhi, thật ra là nhi tử Hoàng thượng, bào đệ thái tử, thập nhất hoàng tử. Bởi vì thập nhất hoàng tử mạng kỳ dị, Vô Trí đại sư nói hắn trước tám
tuổi không thích hợp sinh sống ở trong phú quý, nhất định phải đặt hắn
đi dân gian rèn luyện một phen đói khổ, vì tích lũy phúc cho nửa đời
sau. Cho nên, Hoàng thượng liền