Đại Bảo không đợi Trần A Phúc nói xong, liền khóc lên, nói: "Nương,
nương nói như thế, là vì không muốn nhi tử sao? Có phải là bọn họ hiềm
khích con là con ghẻ, không cho nương cần nhi tử hay không? Nương, nương đã nói sẽ vĩnh viễn dắt nhi tử, như thế nào vừa đến kinh thành thì muốn đẩy nhi tử ra ngoài đây?"
Sở Hầu gia đi tới nói: "Điện hạ, ngài không phải là con ghẻ cái gì,
ngược lại, thân phận của ngài vô cùng cao quý. Tám năm trước, là ta để
Vương hộ vệ đặt ngài ở trong rừng cây nhỏ, nhìn Vương thị ôm ngài đi
..."
Tiểu thập nhất lập tức khóc lớn lên, cắt đứt lời Sở Hầu gia nói, bò tới
trong lòng Trần A Phúc nói: "Nương, Sở gia không cho người cần con thì
thôi, con không làm nghĩa tử của phụ thân, chỉ làm con trai ruột của
nương. Con, con về nhà bà ngoại Định Châu, bọn họ chắc chắn cần con ...
Ngô ngô ngô..."
Trần A Phúc ôm cậu, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cậu, nói: "Đại Bảo, ta cũng y không nỡ xa con. Nhưng mà, có một mẫu thân đang ngày ngày ngóng trông
nhi tử, nàng ấy trông mòn con mắt, ngóng trông nhi tử có thể sớm ngày
trở về đoàn tụ cùng nàng." Nghe được tiếng khóc tiểu thập nhất nhỏ đi
một chút, lại nói: "Vị mẫu thân đáng thương kia, nhi tử của nàng vừa
sinh ra được liền bị ôm đi, còn lừa nàng nói, nhi tử nàng chết rồi. Nàng liền khóc ngày ngày, con mắt khóc sắp mù ... Vị phụ thân kia làm như
thế cũng là không còn biện pháp, ông ấy vì bảo hộ đứa bé kia tốt hơn, để Vương hộ vệ đặt cậu bé ở trong rừng cây nhỏ phía tây Hưởng La thôn. Đứa bé kia, chính là con..."
Sở Hầu gia thấy tiểu thập nhất không còn khóc lớn đại náo, liền nói với
cậu thân phận chân thật của cậu. Nghĩ tới tiểu thập sớm thông tuệ, không quá giống như phần lớn hài đồng tám tuổi, còn nói đại khái một cái tiền căn hậu quả.
Tiểu thập nhất không nghĩ tới mình lại là hoàng tử, còn là đệ đệ đồng
bào của thái tử. Bởi vì sợ đám người Nhị hoàng tử gia hại, mới bị đưa ra khỏi cung...
Tiểu thập nhất ở dưới sự trấn an của Trần A Phúc, tâm tình hơi chút bình tĩnh lại. Cậu nâng đầu từ trong ngực Trần A Phúc lên, chứng kiến "Phụ
thân" cùng "Thái gia gia", "Tam nãi nãi" đều vào phòng, vẻ mặt nghiêm
túc nhìn mình, còn có hai thái giám cầm phất trần cũng khom người đứng ở trong phòng.
Cậu mặc dù là lần đầu tiên trông thấy thái giám, nhưng đã sớm nghe Sở Lệnh Trí nói qua thái giám là dạng gì.
Như thế xem ra, "mẫu thân" và "gia gia" nói là lời nói thật, không phải
là đang dối gạt cậu. Trong mắt cậu lại vọt lên nước mắt, một lần nữa dúi đầu vào trong lòng Trần A Phúc nói: "Mẫu thân, nhi tử không bỏ được
người, không muốn rời xa người."
Đây là lời trong lòng cậu. Cho dù cậu biết rõ đây không khác người si nói mộng, là không thể nào, nhưng cậu vẫn nói.
Trần A Phúc lại lau nước mắt cho cậu, cố nén nước