Sở Lệnh Tuyên xuống xe ngựa trước, lại xoay người đỡ Trần A Phúc xuống.
Lúc này, một người quan quân mặc nhung trang từ trong nhà đi ra ôm quyền cùng Sở Lệnh Tuyên, hô: "Sở đại nhân."
Hắn hẳn là tiểu đầu mục bên trong này.
Sở Lệnh Tuyên cũng cười trả lễ cùng hắn, lại từ trong lồng ngực lấy ra
một cái hà bao nhét vào trong tay hắn. Nói: "Nhạc phụ dựa vào Lâm tướng
quân cùng các vị huynh đệ hỗ trợ chiếu cố, Sở mỗ vĩnh viễn khắc trong
tâm khảm."
Lâm tướng quân nhanh chóng giấu hà bao vào trong lòng, cười nói: "Trần
đại nhân là quan tốt, sẽ không sống lâu dài ở chỗ này, tiểu nhân tự
nhiên hết sức chiếu cố tốt cho y."
Trần A Phúc không lên tiếng, chỉ cười phúc phúc với Lâm tướng quân, Lâm
tướng quân lại ôm ôm quyền với nàng. Trần A Phúc lại giao bao trong tay
cho hắn, hắn cần kiểm tra trước, sau đó lại giao cho Trần Thế Anh.
Qua cửa thuỳ hoa, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên dọc theo hành lang gấp
khúc đi đến chủ phòng. Trong sân im ắng , chỉ có mấy người lính khi thì
sẽ tới đi một chút, không biết trong phòng cất dấu bao nhiêu người trông coi.
Tiến vào thượng phòng, trong sảnh phòng không có một bóng người. Lại đi
phía đông, chứng kiến Trần Thế Anh ngồi trên giường gạch ở trắc phòng,
bàn con trên giường bày biện một bàn cờ vây, hắn đang tập trung tinh
thần tự mình hạ cờ đánh cờ cùng bản thân, căn bản không phát hiện có
người vào.
"Cha." Trần A Phúc hô.
Trần Thế Anh ngẩng mạnh đầu. Hắn mặc trường bào bông vải sa tanh màu đen chọn thêu hình tròn vàng, đây là năm trước Giang thị làm cho hắn, lần
trước mới để cho người đưa vào cho hắn. Trên đầu mang trâm ngọc bích,
râu ria cũng thật chỉnh tề, dọn dẹp bản thân cực kỳ gọn gàng.
Nhưng mà, mặt hắn gầy rất nhiều, thái dương đã có tóc trắng, trán trơn bóng cùng khóe mắt cũng có nếp nhăn nhỏ.
Hắn thoáng cái gì đi mấy tuổi.
Trần A Phúc chảy nước mắt ra, lại hô một tiếng: "Cha."
"Phúc nhi, thật sự là Phúc nhi." Trần Thế Anh đầu tiên là sững sờ, vội
vàng xuống giường, trong mắt cũng có thủy quang, nói: "Phúc nhi, cha còn có thể thấy con."
Đây là cổ đại, nếu không, Trần A Phúc nhất định sẽ bổ nhào vào trong lòng hắn khóc.
Trần A Phúc kéo tay áo hắn nói: "Cha, cha là quan tốt, không chỉ có thể
thấy nữ nhi, về sau còn có thể đường đường chính chính đi ra ngoài."
Trần Thế Anh cười gật gật đầu, rồi nói với Sở Lệnh Tuyên: "Con rể, mau,
mau, mau trên giường gạch ngồi, mặt đất lạnh." Kéo Trần A Phúc ngồi ở
trên giường.
Trong phòng rất lạnh, không có đốt chậu than, nhưng thiêu giường. Ngồi
trên giường, người liền ấm áp lên. Trong phòng bài trí mặc dù đơn giản,
nhưng sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi. Xem ra, mấy quân sĩ này vẫn
tương đối chiếu cố Trần Thế Anh, hắn xác thực không chịu tội.
Ngồi vào