Sau bữa cơm chiều, Trần A Phúc bắt đầu thu dọn đồ đạc cho Sở Lệnh Tuyên, còn phân biệt viết cho Vương thị, Giang thị, Tằng Song, Đại Bảo và Sở
Hàm Yên mỗi người một phong thư. Đặc biệt là thư cho hai vật nhỏ, viết
đến tình chân ý thiết, lại mang theo rất nhiều lễ vật cho bọn họ. Mình
nuốt lời, không sớm đi trở về, còn không biết bọn họ sẽ khóc thành cái
dạng gì.
Sở Lệnh Tuyên nửa đêm mới trở về.
Trần A Phúc đang ngủ sâu, bị Sở Lệnh Tuyên lăn qua lăn lại mà tỉnh. Nàng nghĩ tới không biết còn phải qua bao lâu mới có thể cùng hắn gặp lại,
liền đặc biệt phối hợp với hắn.
Trong đầu Trần A Phúc lại xuất hiện Kim Yến Tử xù lông, chít chít mắng:
"Ma ma hư hỏng, biết rõ hôm nay muốn cùng Sở phụ thân cái này, cũng
không mau cầm chén nước tới cho người ta hạ hoả, người ta lại chảy máu
mũi rồi, ma ma thật đáng ghét... nha, nha, Bối Bối cũng nóng giận, đều
đỏ hồng lên ..."
Trần A Phúc xấu hổ cực kỳ, đẩy Sở Lệnh Tuyên nói: "Nhanh lên, người khác nghe lại cười."
Sở Lệnh Tuyên thầm nói: "Ai cười thì trừ nguyệt ngân người đó... Tập
trung tinh lực, nàng như thế nào không lấy lòng phu quân giống như vừa
rồi vậy..."
Trần A Phúc không biết hắn là kết thúc lúc nào, cũng không biết mình lúc nào thì ngủ. Chỉ cảm giác mình mới vừa ngủ không lâu, liền nghe được
thanh âm tất tất tác tác, Sở Lệnh Tuyên đã rời giường. Nàng cũng cắn
răng đứng lên, hầu hạ hắn ăn xong điểm tâm, lại tiễn hắn ra cửa viện,
nhìn hắn biến mất ở trong bóng đêm gió tuyết đan xen mù mịt.
Loại thời tiết này phải cưỡi ngựa chạy hơn hai trăm dặm đường, Trần A
Phúc đau lòng không dứt. Ngồi xe ngựa ấm áp, nhưng Sở Lệnh Tuyên nói quá chậm, hắn muốn chạy trở về sớm.
Hôm nay mùng hai tết, nhà nghèo khổ sở, nhưng những nhà phú quý không
thiếu gạo lương thực củi than có lẽ là cũng trôi qua. Hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ, kể cả Sở tam phu nhân, gần như là tất cả nữ quyến đều mang
nam nhân trai gái của mình về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của Trần A Phúc không ở đây, không có chỗ để về. Sở Hoa bởi vì mang thai, cũng không dám tại loại thời tiết này ra cửa. Cho nên một
cái Vĩnh An Hầu phủ lớn như vậy, trong nội viện chỉ ba mẹ con Trần A
Phúc, cùng với lão hầu gia ngoại viện.
Trần A Phúc cho hai tiểu ca ăn no, mặc vào áo bông quần bông lụa hoa
tiểu hồng, đặt ở trên giường gạch ấm áp dễ chịu chơi đùa, lại phái người mời lão gia tử đến Trúc Hiên.
Lão nhân đang ngây ngốc không được tự nhiên đang nhớ tiểu chắt trai. Lễ
nghi kinh thành tương đối nghiêm khắc hơn nông thôn, làm ông nội không
tốt đi sân nhỏ cháu dâu. Thấy Trần A Phúc phái người đến thỉnh, lão nhân vội vàng vui mừng đến.
Hai tiểu ca đã biết xoay người ngẩng đầu, còn có thể cười ra tiếng, thỉnh thoảng chọc cho lão gia tử cười ha ha.
Trần A Phúc là tự mình làm một nồi lẩu ở phía tây phòng, mặc dù rèm cửa
bông vải thật dày cản trở, vẫn có thể ngầm trộm nghe được tiếng cười của lão gia tử.
Buổi chiều, Sở Hầu gia thế nhưng đến, được trực tiếp mời đến Trúc Hiên.
Ông tự như là đặc biệt đến thăm cháu nội, con mang theo lễ vật cho bọn
nhỏ, hai lệnh tiễn nhỏ cây mun, nói đây là lúc ông rảnh rỗi khắc.
Trần A Phúc thầm nói, hắn ở trong phủ công chúa có bao nhiêu nhàm chán, mới có thể tự mình khắc những vật này.
Vào lúc ông tới, hai tiểu ca đặc biệt không nể mặt ngủ rồi, lại không
ảnh hưởng ông hào hứng quan sát, lẳng lặng ngồi ở cạnh giường đất không
tiếng động nhìn bọn họ.
Trần A Phúc không tốt đứng ở chỗ này, pha trà cho ông xong, liền đi tây
phòng đọc sách. Lão gia tử lại không chịu nổi tịch mịch, ở trong sảnh
phòng trêu chọc điểu chơi.
Sở Hầu gia nhìn một canh giờ, liền đứng dậy cáo từ.
Sau đó, ông gần như là mỗi ngày đều sẽ đến Trúc Hiên thăm hài tử, đương nhiên cũng sẽ kéo theo lão hầu gia. Chỉ