Trần Thế Anh nhìn bộ dáng Trần A
Phúc như lâm đại địch, cực kỳ bất đắc dĩ, nói: "Cha là thật tâm dự định
cho con, cô nương gia cảnh xuân tươi đẹp chỉ có vài năm như vậy, nếu như bỏ qua, liền khó tìm. Cha giúp con nhìn hai hậu sinh tốt không tệ, con
nghe một chút. Nếu như không trúng ý, cha lại tiếp tục tìm giúp con."
Trần A Phúc chắc chắn sẽ không muốn Trần Thế Anh tuyển con rể cho nàng,
nhưng cũng tò mò hai người hắn chọn là dạng gì, liền không lên tiếng.
Trần Thế Anh tiếp tục nói: "Hai hậu sinh này phẩm hạnh cũng không tệ, là phụ thân ngàn người chọn ra một. Một hậu sinh họ Chu, là nhi tử một người
phụ tá của cha, năm nay mười sáu tuổi, giữa mười bốn tuổi đã đậu tú tài, sang năm sẽ đi khảo cử nhân, không có gì bất ngờ xảy ra nhất định có
thể thi đậu. Đứa bé này lớn lên đẹp, việc học tốt, tính tình tốt, lại
hiểu tận gốc rễ, không đủ chỗ chính là gia thế thấp. Cha bồi thêm một
chút đồ cưới cho con, hắn và cả nhà bọn họ cũng sẽ đối tốt với con. Phúc nhi lại thông tuệ, về sau nhất định có thể làm cho cuộc sống tốt lên.
Cha hài lòng nhất, chính là hậu sinh Chu gia này. Một hậu sinh khác họ
Lý, là tôn tử Đồng tri Định Châu phủ Lý đại nhân, năm nay mười lăm tuổi, so với Phúc nhi còn nhỏ hơn nửa tuổi. Hắn cũng trúng tú tài, lớn lên
đẹp, gia thế tốt, đoan chính thủ lễ. Nếu như Phúc nhi muốn được trôi qua thoải mái, thì hậu sinh Chu gia tốt hơn chút ít. Nếu như Phúc nhi muốn
tìm một gia thế tốt, trên mặt vẻ vang, tìm hậu sinh Lý gia. Nhưng mà,
nếu như tìm hậu sinh Lý gia, tốt nhất để cho Giang thị ghi tạc con trên
danh nghĩa của nàng. Chuyện này cha đã thương nghị qua cùng Giang thị,
nàng cũng đồng ý rồi.
Nghe điều kiện hai người kia, Trần A Phúc
cảm thấy Trần Thế Anh còn coi như đáng tin, không chỉ không muốn dùng
nàng đi tìm quan hệ thong gia, tìm người gia thế đều tương đối thấp,
cũng coi như thật lòng mưu đồ vì nàng. Thân phận nàng lúng túng như vậy, cũng chỉ có tìm gia thế thấp, hoặc là người bám lấy hắn thăng quan, mới có thể thật lòng tiếp nhận nàng.
Nhưng mà, người có tốt hơn nàng cũng sẽ không đồng ý. Liền lắc đầu nói: "Ta còn có con trai, không lấy
chồng, muốn chiêu con rể."
Trần Thế Anh khuyên nhủ: "Chỉ cần
người tốt, tội gì cần phải bướng bỉnh chiêu con rể chứ? Còn như Đại Bảo, con yên tâm, cha bồi thật nhiều đồ cưới cho con, Đại Bảo muốn dùng tiền đều giúp đỡ, lại để hậu sinh nhận thức Đại Bảo làm nghĩa tử. Có cha làm hậu thuẫn cho con, hai nhà kia bất luận một nhà nào cũng không dám để
Đại Bảo bị bắt nạt."
Trần A Phúc vẫn là lắc đầu không đồng ý,
nói: "Trần đại nhân không cần vì ta suy tính, vị đại cô nương trong phủ
của ngài cũng không nhỏ hơn ta được bao nhiêu, suy tính nhiều hơn cho
nàng ấy đi."
Trần Thế Anh mặt già đỏ lên, nương hắn đều vứt da
mặt đại cô nương trong phủ, cùng với toàn bộ da mặt Trần gia xuống nhà
bà ngoại rồi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, lại nói: "Muội muội con nhỏ
hơn con nhiều, cha giải quyết xong chuyện của con, còn muốn các nàng
không chậm trễ."
Trần A Phúc vẫn lắc đầu nói: "Cảm ơn Trần đại nhân quan tâm, hai người bọn họ ta cũng sẽ không cân nhắc."
Trần Thế Anh nhìn Trần A Phúc mím môi mặt đầy bướng