Trần Thế Anh hoàn toàn không đại
gia trưởng giống xã hội phong kiến, cho dù bản thân có sai, cũng muốn
bưng dáng vẻ trưởng bối. Ít nhất hắn mặt ngoài ôn nhuận, nho nhã, hòa ái dễ gần, cũng không bị Trần A Phúc nói lời vô lễ mà tức giận.
Hắn chỉ bất đắc dĩ cười cười, lại thở dài một hơi thật sâu, nhẹ lời nói:
"Phúc nhi có tức giận với phụ thân, cha hiểu, cũng đều nhận. Chút đồ đó, Phúc nhi còn muốn lấy ra để nói, là xấu hổ mặt cha. Cha biết rõ Phúc
nhi tài giỏi, không cần bất luận trợ giúp gì, cuộc sống của mẹ con các
con cũng sẽ sống khá giả lên. Chỉ tiếc cha không ở thời điểm hai người
gian nan nhất tìm được hai người, khiến cho hai người chịu không ít khổ, như vậy trong lòng cha cũng sẽ tốt hơn một chút." Hắn lại nhìn phương
hướng Lộc Viên, vẻ mặt cô đơn, nói: "Nương con, thân thể nàng có khỏe
không? Aizz, về sau cha con chúng ta còn có thật nhiều cơ hội chung
đụng, nhưng cùng nương con..."
Hắn thở dài vài tiếng, thấy Trần A Phúc cúi đầu không lên tiếng, lại nói: "Nương con là một cô gái tốt, là cha thiệt thòi nàng, là cha không tốt. Mà thôi, có một số việc, aizz,
không nói..." Hắn khoát tay, lại nói: "Phúc nhi, con có thể có oán khí
với phụ thân, nhưng không thể mang oán khí tới chính trong chuyện của
mình. Con là một hài tử thông minh, phải ngẫm lại như thế nào mới có lợi nhất cho chính mình..."
Đến cùng có lợi như thế nào thì hắn
không nói tiếp, mà là nâng chung trà lên uống mấy ngụm trà, nói: "Vì để
kịp chạy tới nơi này ăn bữa cơm trưa, cửa thành vừa mở thì cha ra khỏi
thành."
Trần A Phúc nhìn hắn, mặc dù không quá nguyện ý tiếp xúc
nhiều với hắn, cũng không muốn gọi hắn là cha. Nhưng người tới là khách, huống chi hắn cũng là thật tâm hối hận, làm không được ngay cả bữa cơm
cũng không cho hắn ăn. Chỉ phải nói: "Vậy Trần đại nhân ngồi một chút,
ta đi phòng bếp xào vài món thức ăn cho ngài."
Trần Thế Anh rất
hài lòng khuê nữ "nhiệt tình", trên mặt có chút ý cười, nói: "Những
chuyện kia để đầy tớ đi làm, cha con chúng ta trò chuyện..."
Lúc
này, Đại Bảo hưng phấn lớn giọng truyền vào: "Nương, nương, Sở đại thúc
hôm nay giơ nhi tử cao cao, dạy nhi tử đứng tấn, đánh quyền, còn đưa nhi tử một binh khí nhỏ."
Trần A Phúc nghe vậy thì thở phào nhẹ
nhõm, Sở Lệnh Tuyên quả nhiên là một quân tử, tức giận với nàng cũng
không phát tiết ở trên người hài tử.
Lại nghe Đại Bảo tiếp tục
nói: "Yên Nhi muội muội muốn ăn mì lạnh gà tơ nương làm, La gia gia
thỉnh nương đi Đường Viên làm nha."
Theo tiếng bước chân thùng
thùng thùng, Đại Bảo vén rèm lên đi đến, trong tay còn giơ một con dao
găm nhỏ. Dao găm nhỏ rất xinh đẹp, vỏ bao là làm bằng da trâu màu tông
hoàng, còn đánh hai hàng đinh đồng, tay cầm là cái đầu sói