'- Lại chạm mặt ổng rồi. - Lãm day trán, mệt mỏi than.
Mai Lang Vương cũng không giấu được vẻ ngán ngẩm. Chàng lại phải làm việc cùng với lão phiền phức đó…'
-o-
Nghiên cứu hoàn tất loài thảo mộc đó cho em thì chàng mới có thời gian rỗi mà
nhìn đến số sách Lãm tặng. Mai Lang Vương nhấc quyển một lên, lật giở
vài trang đầu rồi nhanh chóng bị cuốn vào đó. Chàng đọc chăm chú, thi
thoảng lại cười nhẹ. Đúng như Lãm nói, nó rất thú vị.
Hai tuần sau thì chàng đọc xong chúng, trong lúc nghỉ ngơi sau giờ làm việc, chàng
đọc nốt dòng thông tin tác giả ở những trang cuối cùng. 'Bút chẳng tà'
là người viết văn còn 'Đá mặt trăng' là người tìm tư liệu. Tác giả 'Bút
chẳng tà' ấy có nhiều thành tích trên văn đàn, đó là một nhà văn triển
vọng, thư phòng của chàng cũng có vài quyển truyện của cậu ấy. Riêng về
'Đá mặt trăng', cô nàng này đích thị là cây bút mới. Dù chàng không trực tiếp đọc văn phong của nàng nhưng từ cách mà nàng cung cấp tư liệu và
các thông tin bên lề thì có thể thấy được, tâm hồn và cách cảm nhận về
thế giới của nàng rất độc đáo, tinh tế. Hơn nữa, nàng còn là đối tượng
mà tên Lãm kia muốn trao đổi thư từ, vì vậy chàng cũng tự nhiên chú ý
đến nàng một chút.
Mai Lang Vương đọc lướt qua những dòng mà nàng
tự giới thiệu về mình, đó chỉ là một dòng ngắn gọn. Nàng viết: 'Bản thân là một con vịt xấu xí thích được bay khắp nơi khám phá'. Mai Lang Vương cau mày, con vịt xấu xí? Chàng lắc đầu cười cười, không hiểu tại sao
nàng lại ví mình như vậy.
Ngoài dòng giới thiệu ngắn gọn đó ra,
nàng chẳng cung cấp cho độc giả thêm thông tin nào nữa. Tiếp sau đó,
nàng chỉ trả lời câu hỏi của một độc giả về chuyện riêng tư của mình.
Độc giả hỏi nàng rằng mẫu bạn đời lý tưởng của nàng là gì. 'Đá mặt
trăng' đáp, một là: 'Người ấy phải là một người độc thân, không có vợ
hay hôn thê.' Mai Lang Vương cười mỉm, cho qua. Hai là: 'Người ấy phải
là một người không có địa vị.'
Chàng bắt đầu khó hiểu. Nàng ấy nói gì vậy? Phụ nữ chẳng phải luôn thích đàn ông thành đạt ư? Tại sao nàng
lại không thích một người có địa vị? Dường như biết rằng độc giả sẽ thắc mắc, 'Đá mặt trăng' giải thích ngay: 'Người có địa vị thì sẽ rất cao
ngạo. Họ là kiểu đàn ông gia trưởng và lúc nào cũng bắt người vợ phải
lùi lại phía sau. Nếu lấy người như vậy thì cuộc đời sẽ chịu nhiều ràng
buộc. Hơn nữa, người có địa vị thường là người có thói trăng hoa, tam
thê tứ thiếp. Sau khi cưới rồi họ sẽ tìm cách để nuôi vợ hai vợ ba bên
ngoài.'
Mai Lang Vương phì cười, cô nàng này thật là lo hão. Nếu
người đàn ông yêu thương cô gái thật lòng, họ sẽ không để người mình yêu phải chịu tổn thương. Chàng lại nghĩ đến em, lòng dâng lên ấm áp. Kể cả khi có bị nàng gây thương tổn thì họ vẫn sẽ một lòng một dạ hướng về
nàng.
Tiêu chí kế tiếp của 'Đá mặt trăng' là: 'Người đó phải là
người không chịu nhiều ràng buộc và có thể cùng nàng ngao du khắp nơi.'
Mai Lang Vương đọc qua, lắc đầu thở dài thay cho Lãm. Thế này thì hắn vỡ mộng rồi, hắn làm việc với chàng thì sẽ bị đóng dính ở cái Mai Viện này vĩnh viễn. Việc đưa nàng đi đây đi đó là chuyện vô vọng. Bảo sao vừa
nghe thấy tên hắn, nàng đã từ chối cung cấp ngụ ngôn.
Ở tiêu chí
cuối cùng, 'Đá mặt trăng' bảo: 'Người đó phải là một người có khiếu hài
hước'. Nàng sau đó còn lý giải thêm rằng, người có khiếu hài hước thì sẽ gắn kết gia đình tốt, sẽ là một người chồng, người cha hiền hòa. Nàng
không thích những người có bộ mặt nghiêm nghị khó gần. Một người đàn ông nghiêm nghị sẽ không bao giờ nằm trong danh sách trao đổi thư từ của
nàng.
Mai Lang Vương cười thư thái, đóng sách lại. Chàng không bận tâm đến cô nàng 'Đá mặt trăng' khó tính ấy nữa.
Hôm sau, trong lúc uống trà sớm với Lãm, Mai Lang Vương đã cất lời khen
ngợi quyển sách ấy. Lãm nghe chàng khen, môi liền nở nụ cười cao hứng.
Hai người thong thả bàn luận về những vấn đề được nói đến trong quyển
sách.
- Người đọc được tiêu chí của cô nàng ở cuối quyển hai rồi chứ? - Mai Lang Vương cười mỉm, trêu chọc.
Lãm ái ngại thở hắt ra, bộ dạng đó hiển nhiên là đã đọc qua rồi. Nhưng Lãm
chỉ hơi ủ dột chút thôi, sắc mặt vẫn còn rất tươi tỉnh, chàng ta đột
nhiên nói - Cũng không có gì, ngoài trừ là người hơi có tí địa vị và
chịu chút ràng buộc ra thì tôi vẫn phù hợp với các tiêu chí còn lại của
nàng.
Mai Lang Vương im lặng nghe hắn nói. Lãm bảo tuy hắn có tí
địa vị nhưng là một người thủy chung, nàng ấy có thể không lo. Vả lại
hắn còn là công bộc, luật mới ban hành không cho phép công bộc có vợ lẽ, nếu không sẽ bị tước tư cách công bộc và giáng xuống làm cư dân bình
thường. Riêng về vấn đề chịu ràng buộc công việc thì… Tuy hiện tại hắn
hơi mất tự do một chút nhưng nếu nàng muốn đi, hắn có thể sắp xếp công
việc mà. Chỉ cần chịu khó cày bừa vất vả dăm ba tuần thì hắn có thể dành được ít thời gian để đưa nàng đi đây đi đó.
Lãm lại nói rằng,
riêng cái khoản không có vợ hay hôn thê thì hắn phù hợp tất rồi. Hắn để
dành tấm thân 'trong trắng' bao lâu cũng chỉ là để dùng trong thời khắc
này. Những cô gái tài hoa có khí chất thì thường cao ngạo và yêu cầu lắm điều. Một trong các yêu cầu bắt buộc của họ chính là người bạn đời phải độc thân. Bản thân phụ nữ đã có tính chiếm hữu cao. Chẳng cô gái nào
chấp nhận được cái việc phải chia sẻ người đàn ông của mình cho kẻ khác. Việc đó khiến họ tổn thương sâu sắc và mất niềm tin. Lãm cũng không
muốn trở thành một gã đàn ông có trái tim nhiều ngăn. Chàng yêu ai thì
chỉ yêu duy nhất một người thôi. Chàng sẽ yêu mỗi mình nàng đến trọn
kiếp.
Thêm nữa, cái khoản hài hước thì trúng phóc con người chàng
rồi. Chỉ cần nàng chịu trao đổi thư từ với chàng thì chàng sẽ pha trò
cho nàng cười cả ngày luôn. Lãm rất tự tin về bản thân mình, tựa như thể đã nắm chắc trái tim 'Đá mặt trăng' trong tay rồi. Mai Lang Vương trông bộ dạng đắc thắng đó, chàng cười cười khẽ lắc đầu. Chàng sẽ chờ xem, để xem đến lúc nào thì hắn chinh phục được nàng.
Giữa lúc hai người
đang trò chuyện thì tiểu đồng hớt hãi chạy vào. Nó đi đến bên cạnh
chàng, bẩm báo một điều gì đó với sắc mặt rối rít. Mai Lang Vương nghe
xong, nhìn sang Lãm. Đôi mắt nâu sa sầm và trầm lặng. Lãm đang nâng trà
thì khựng tay lại. Ánh mắt của Mai Thần khiến chàng căng thẳng hẳn đi.
Sau khi nhận được tin báo của tiểu đồng, Mai Lang Vương và Lãm không ngồi ở giường tre nữa. Thay vào đó, họ ráo riết đi sang khu làm việc. Thoạt
tiên hai người sắp xếp công việc và di chuyển một khối lượng lớn công
văn ra. Sau đó gửi thông báo đến các phủ thần khác, bảo rằng tạm thời
Mai Lang Vương sẽ không có mặt ở Mai Viện, nếu vị thần nào muốn gặp
chàng thì hãy di chuyển sang nơi làm việc tạm thời hoặc gửi thư.
Sắp xếp công việc đâu vào đó, Mai Lang Vương ra lệnh cho trên dưới chuẩn bị Lâu thuyền. Các vị Hoa Tiên nhận được tin khẩn là chàng phải lên đường
rời đi ngay, các nàng vô cùng bất ngờ nhưng cũng không bị động hoang
mang mà vội vàng chuẩn bị vật dụng.
Lâu thuyền khởi hành rời Mai
Viện sau đó không lâu. Đứng trên mui thuyền nhìn xuống miền Tây Nam yên
bình, sắc mặt Mai Lang Vương trở nên rất nặng nề. Lãm đứng bên cạnh
chàng, thái độ dè dặt. Không khí của cuộc trò chuyện thư thái kia hoàn
toàn bị đè bẹp, thay vào đó là một bầu không im lặng, áp lực.
Họ
vừa nhận được lệnh từ Cổ Loa, đó là một nhiệm vụ mới. Theo đó, họ phải
đi đến Vàm Thuật để tham mưu cùng Vĩnh Nghiêm và vị Vương giám sát vùng
đất ấy, giải quyết một số vấn đề kinh tế xã hội.
Vì vấn đề nảy
sinh ở Vàm Thuật kia liên quan mật thiết đến sự phát triển của Thần giới nên vua Hùng muốn Mai Lang Vương tham gia vào. Lãm là một tham mưu viên được trọng vọng nên Mai Lang Vương cũng đưa chàng ta theo. Lần này
nhiệm vụ của chàng và Lãm là làm cố vấn cho Vĩnh Nghiêm cùng vị Vương
của vùng Vàm Thuật kia, giải quyết vấn đề rắc rối đang nảy sinh ở đấy.
Nhìn chung, công việc không quá khó khăn, Mai Lang Vương và Lãm đã quen xử lí những vấn đề như vậy. Điều mà họ lo lắng chính là…
- Lại chạm mặt ổng rồi. - Lãm day trán, mệt mỏi than.
Mai Lang Vương cũng không giấu được vẻ ngán ngẩm. Chàng lại phải làm việc cùng với lão phiền phức đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com