'Thật ra em cũng không ý thức được cái sự giữ khoảng cách ấy. Chỉ là đôi khi, em lại mơ màng chìm vào khoảng lặng riêng, tách biệt với
thế giới, day dứt tưởng nhớ một bóng hình xa xôi.'
-o-
Bắt đầu từ ngày đó, Sao có thêm một công việc là học múa. Vũ đoàn của vũ sư thường học vào buổi chiều tà, vào giờ đó, sau khi chuẩn bị cơm cho Nùng Tậu xong thì Sao phải rối rít đi đến nhà của vũ sư học.
Vì nhà
của vũ sư khá xa, Nùng Tậu đã mua cho em một chiếc bè. Bè giúp việc di
chuyển đến đó trở nên nhanh hơn, mặt khác, Chrau Lun Giao và một số
thành viên của vũ đoàn cũng ở trung tâm làng, chiếc bè liền trở thành
phương tiện đưa đón mọi người.
Sao dành cả ngày để vào rừng sưu
tầm tài liệu còn buổi tối thì tập trung cho việc múa may. Dù em nhiều
việc như vậy nhưng Nùng Tậu không tha cho em, chàng không cho phép em lơ là với việc hầu hạ chàng.
Sao học múa rất chăm chỉ, thoạt tiên em học riêng với mọi người trước, đến khi nào nắm được động tác cơ bản thì mới múa chung với đoàn. Chỉ tính riêng thời gian để em nắm được các
động tác cơ bản thôi đã mất vài tuần rồi. Sao thật sự không có năng
khiếu vũ đạo.
Trong lúc em học múa thì Nùng Tậu cũng không ở nhà,
chàng ta tự dưng cũng đi theo em. Sao để ý thấy, khi em múa cùng vũ đoàn thì Nùng Tậu lại vào nhà của thầy và làm gì đó cùng với đoàn nhạc công. Em khá tò mò, có lần cố dò hỏi nhưng Nùng Tậu chỉ im lặng, mặt tỏ vẻ
cáu bẳn.
- Sao! - Chrau Lun Giao gọi lớn.
Cả vũ đoàn đang múa say sưa thì giật sững, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía em.
- Vâng. - Sao đứng im như tượng, động tác cũng không nhích chuyển.
- Em lại sai rồi, nhìn xem, mọi người múa đến đâu? Em múa vừa chậm vừa cứng như que củi. - Chrau Lun Giao khiển trách.
Sao đỏ bừng mặt, xấu hổ. Em lùi lại, lùi qua một bên. Lòng thầm thở dài chán ngán.
Chrau Lun Giao tiếp tục cho mọi người luyện múa, bỏ qua Sao. Cả vũ đoàn luyện tập say sưa, chỉ còn mỗi em đứng bên lề. Sao chăm chú quan sát động tác của họ, chân em nhịp theo tiếng nhạc và tay thỉnh thoảng lại đưa lên,
em vẫn chăm chỉ học đấy chứ? Thế nhưng chẳng hiểu tại sao lại cứ không
đạt yêu cầu.
Qua một ngày tập luyện miệt mài, mọi người chào thầy
và chia nhau về nhà. Sao, Nùng Tậu, Chrau Lun Giao và những người ở
trung tâm làng cùng di chuyển lên bè. Con cò đứng trên cột bè sải cánh,
chiếc bè chậm rãi bay lên, lướt là là về làng.
Khi đến đầu làng,
bè hạ xuống cho mọi người về nhà. Nùng Tậu và Sao tiếp tục mang bè về
nhà đậu, tuy nhiên, hôm ấy, Chrau Lun Giao đã giữ em lại.
- Sao, anh có chuyện muốn nói.
Nùng Tậu liếc mắt sang chàng ta, ánh mắt dò xét.
- Chuyện gì vậy ạ? - Sao hơi khó hiểu, em đang định trở về để ôn lại các động tác sai.
Chrau Lun Giao thành thực nói rõ trước mặt cả hai - Sao vẫn còn nhiều sai
sót, anh nghĩ trong vũ đoàn bây giờ người mắc nhiều lỗi nhất chính là em đấy. Mọi người dù không luyện tập cũng chẳng xảy ra vấn đề gì đâu, chỉ
có em mới đáng quan ngại thôi. Anh sẽ luyện riêng với em.
Nùng Tậu nghe chàng nói vậy, cười trêu chọc nhìn sang em. Sao chỉ muốn tìm cái
lỗ chui xuống, gật đầu ngay tắp lự trước lời đề nghị của Giao. Thế là
hai người chào Nùng Tậu rồi nhảy xuống vùng đất gần nhà Chrau Lun Giao.
Nùng Tậu cũng không nói gì, chỉ thư thái ngồi trên bè hóng gió trời,
chầm chậm quay về nhà.
Sao cùng Chrau Lun Giao đến nhà chàng, Giao là con trai cả của một gia đình đông em. Mẹ và cha của chàng đều làm
nông. Mỗi lần Sao đến, họ rất niềm nở đón chào em. Sao thích nói chuyện
với gia đình Giao lắm, nhờ có họ mà em lại sưu tầm được kha khá thông
tin lí thú. Giao dường như cũng rất vui, chàng thường mời em đến nhà
dùng bữa.
Bấy giờ trời cũng đã khá tối, Sao đến chào cha mẹ chàng
rồi cùng chàng di chuyển ra mảnh sân sau nhà. Hai người luyện tập cùng
nhau, Chrau Lun Giao chỉnh lại các động tác cho em và chỉ dẫn em uốn mềm các cử động.
Sao duyên dáng tập cùng chàng, động tác của em chưa
thể chỉnh chu ngay được mà chỉ có thể tốt lên từng chút, từng chút thôi. Chrau Lun Giao hướng dẫn em rất tận tình. Chàng nắm tay em và chỉnh
từng ngón tay một, Sao vô tư mặc chàng tiếp cận, đôi khi người cả hai
chạm vào nhau nhưng em không hề bận tâm.
- Thế này. - Chrau Lun Giao minh họa một động tác rồi chờ em làm theo.
Sao bắt chước theo chàng, tuy vậy vai em hơi khô cứng, làm mất đi cái duyên của động tác. Giao chỉnh vai em lại, mặt kề sát vào em, đôi mắt nâu kia rất gần. Sao nghe tim đập thình thịch, em cố gắng học theo chàng dù tâm trí đã phiêu bồng đi mất.
Sau một thời gian tiếp cận với Chrau
Lun Giao thì em cũng dần không còn bị cuốn vào ánh mắt ấy nữa. Em vẫn
nhận thức rất rõ sự khác nhau giữa hai người, cũng chưa từng vì một đôi
mắt mà xem Giao là người thay thế. Em chỉ thỉnh thoảng choáng vì kỉ niệm ùa về quá nhanh và bất ngờ thôi. Dù sao, đôi mắt ấy cũng là chìa khóa
của hộp kỉ niệm trong em.
Chỉ cần chạm vào nó thì chiếc hộp khóa
trái ấy lại có dịp bật mở, em phải cực lực đóng chặt nó lại, trước khi
bị kỉ niệm và nỗi nhung nhớ làm cho chết chìm.
- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục nhé. - Chrau Lun Giao nói.
- Vâng ạ. - Sao đáp, cảm thấy người bải hoải.
Em chào mọi người trong nhà rồi quay lưng đi về, đang đi thì thấy chàng
đuổi theo. Trên tay Chrau Lun Giao cầm một chiếc roi mây, chàng cứ không ngừng quất nó vào không trung, tạo nên những tiếng vi vút.
- Anh đưa em về. - Chàng cười nói.
- Em tự về được mà. - Sao chối từ.
- Sao được chứ? Đường làng về khuya nguy hiểm lắm, nhỡ có thú rừng thì sao? - Chàng vẫn cứ bước bên cạnh em.
Sao cũng không tiện từ chối nữa, tuy vậy, em rất ái ngại vì phải để chàng
đưa em đến tận nhà rồi lại một mình quay về. Trên đường đi, hai người
không trao đổi với nhau điều gì. Dù thời gian qua, cả hai cũng trở nên
khá thân thiết nhưng Sao luôn giữ khoảng cách với Chrau Lun Giao. Thật
ra em cũng không ý thức được cái sự giữ khoảng cách ấy. Chỉ là đôi khi,
em lại mơ màng chìm vào khoảng lặng riêng, tách biệt với thế giới, day
dứt tưởng nhớ một bóng hình xa xôi.
Vừa đến cửa nhà, cả hai đã
thấy Quan Lang đứng đợi sẵn. Nùng Tậu khoanh tay, tựa bên cửa và nhìn
chằm chằm vào họ. Sao từ biệt Giao rồi chạy òa về nhà, Giao thì đứng yên ở đó và nhìn theo bóng em. Nùng Tậu liếc chàng ta một cái rồi né qua
cho Sao vào trong. Hai người đàn ông đối mắt với nhau một lúc rồi mới kẻ quay lưng vào, người quay lưng đi, dời bước.
Chuyện múa may không có gì tiến triển khiến Sao rất phiền muộn, đã vậy, em còn bị Nùng Tậu
trêu chọc. Mỗi lần hai người bước xuống bè trước sân nhà thầy, Nùng Tậu
lại hướng về phía em và nở nụ cười nửa miệng, như kiểu muốn nói với em
rằng 'ngươi là con nhỏ xấu xí thất bại', làm cho em vô cùng ấm ức.
Sao quyết định cắt giảm thời gian nghiên cứu trong rừng xuống và dành hết
chúng cho việc học múa. Dù gì nhiệm vụ trước mắt vẫn là tiêu diệt Lì,
Quan Lang đã hứa rằng, sau khi diệt được Lì thì ngài sẽ cho em ở lại đây nghiên cứu một thời gian, vậy nên, việc nghiên cứu tạm thời không vội,
cứ tập trung học múa để diệt Lì đã.
Không còn đi vào rừng khiến
thời gian của Sao dư ra rất nhiều, em nói với Chrau Lun Giao xin chàng
cho em đến học thêm và nhận được sự đồng thuận từ chàng. Giao bảo rằng
em có thể đến nhà chàng bất kể lúc nào cũng được, khi đến thì cứ bảo em
chàng một tiếng, nó sẽ đi gọi chàng về cho em.
Sao đến nhà Chrau
Lun Giao ba lần mỗi ngày. Lần đầu là sau bữa sáng đến bữa trưa, lần hai
là sau bữa trưa đến bữa chiều, lần ba là sau khi học múa ở nhà thầy xong đến tối muộn. Sở dĩ em chia thời gian như vậy là vì em còn phải hầu hạ
cơm nước cho Quan Lang, dù có muốn đi đâu thì em phải lo xong cái bụng
cho chàng ta đã.
- Chị Sao! Chị đến rồi! - Những đứa em của Chrau
Lun Giao tíu tít đón mừng. Sao lấy túi kẹo mà các vị Hoa Tiên gửi cho em ra và lần lượt chia cho chúng. Đó là kẹo được mua từ Vàm Thuật mà em
vẫn thường ăn.
- Anh Giao đi ra chợ ngoài rồi, anh ấy sẽ về ngay thôi! - Đứa em út reo lớn.
Sao mỉm cười xoa đầu nó, em vào nhà chào cha mẹ chàng rồi ở đó nói chuyện
với họ một chốc trong lúc đợi Giao quay về. Hơn khắc sau, ở sân nhà lại
vang lên tiếng reo của lũ trẻ, cha Giao bảo rằng chắc chàng đã về, Sao
nhô đầu ra xem, quả nhiên đã thấy Giao mang gùi đi vào sân.
- Anh Giao! - Sao đi xuống nhà đón chàng.
- Đến rồi à? - Giao mỉm cười.
Trên gùi của chàng có một cặp gà tre. Ban nãy Sao nghe mẹ Giao bảo là bà sai chàng ra chợ ngoài mua một cặp gà tre về để làm giống. Giao mang gà
xuống cho cha mẹ xem, cặp gà khá đẹp, chúng sẽ sinh ra những lứa trứng
tốt thôi. Sao đứng bên cạnh ngắm nhìn chúng, em đột nhiên muốn vẽ lại
chúng kinh khủng.
Mọi người tấm tắc khen cặp gà cho đến khi mẹ
Giao hỏi về giá cả. Giao nói cho họ nghe giá của cặp gà và chàng lập tức bị cha mẹ mắng te tát. Hóa ra Giao đã bị người ta phỉnh lừa, cặp gà mà
chàng mua có giá đắt hơn gấp ba lần so với giá thị trường. Với số tiền
đó, họ có thể mua đến tận ba cặp gà như vậy.
Giao suy sụp, chàng
ngồi bên bậc cầu thang và vò tóc, trông chàng thật khổ sở. Thật ra đây
không phải là lần đầu tiên chàng bị lừa. Giao rất chất phác và đôn hậu,
với sự hiền lành ấy, chàng là đối tượng 'ngon mắt', luôn nằm trong tầm
ngắm của những kẻ lừa đảo.
Sao an ủi chàng để chàng đỡ buồn đi,
tuy vậy, em không nhịn được mà khe khẽ phì cười. Giao ngây ra nhìn nụ
cười của em, Sao che miệng và cứ tủm tỉm.
Em nhận ra rằng Giao rất khác với người ấy. Chàng là một người dân hiền lành lương thiện. Một
người thật thà, chỉ nghĩ đến những điều nhỏ bé bình yên.
Giao thạo việc đồng áng và làm rẫy. Chàng rất hay vui cười với lũ trẻ và là một
người anh lớn đầy trách nhiệm. Chàng nhảy múa tuyệt đẹp, rất tâm huyết
với điệu nhảy của dân tộc. Giao còn chơi đàn Gong Cla rất hay nữa.
Sao quan sát chàng rất nhiều kể từ khi em bắt đầu đến nhà chàng học múa
riêng, em hiểu Giao nhiều hơn và khi đã hiểu, thì em không còn bối rối
mỗi khi đến gần đôi mắt nâu ấy.
Em đã cân bằng lại cảm xúc của mình.
Do được Giao hướng dẫn riêng, lại có chí quyết tâm nên điệu múa của Sao
càng lúc càng cải thiện. Động tác chân tay của em đã trở nên mềm mại
hơn, thỉnh thoảng lại tạo được một vài động tác tuyệt mĩ, uốn lượn mềm
dẻo, tựa như một luống muồng hoàng yến nghiêng đưa trong gió vậy. Khi
tập với vũ đoàn, em đã bớt cách biệt.
Sao ghi nhận sự tiến bộ của
mình, tuy vậy em vẫn chưa hài lòng lắm. Em càng đổ mồ hôi vào việc luyện múa nhiều hơn nữa, đến nỗi ăn ngủ, đi đứng đều chỉ nghĩ đến múa. Nùng
Tậu thấy em quyết tâm, chàng xoay xoay chén rượu cười dụ thế này - Nếu
ngươi múa đẹp, ta sẽ thưởng thêm cho ngươi trăm viên ngọc trai.
Lời dụ dỗ đó của Nùng Tậu như một chất xúc tác mãnh liệt, khiến Sao càng
điên cuồng học múa. Hai tháng trôi qua và cuối cùng em đã có được những
động tác múa vô cùng duyên dáng. Chrau Lun Giao không dạy múa riêng cho
em nữa, cũng không còn đứng một bên hướng dẫn vũ đoàn mà tham gia vào vũ đoàn với tư cách vũ công. Chàng múa cặp với em, mỗi khi múa, hai người
phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Ở những động tác đòi hỏi sự tiếp xúc
của cơ thể, Sao nhận ra, Chrau Lun Giao rất dịu dàng khi chạm vào em,
ánh mắt chàng nhìn em đôi khi phủ mờ hơi sương.
Sự thay đổi bất
thường ấy của Giao dường như tỉ lệ thuận với độ cau có của Quan Lang.
Sao để ý thấy, Quan Lang càng lúc càng không ưa Giao ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com