'Sao chỉ một mực tìm đến một chiếc túi gấm. Khi thấy một góc túi
nhòa ướt, mặt em thất thần và đau đớn, tựa như bị ai giày vò. Giao sững
sờ trước biểu cảm đó của em, Sao lại mở chiếc túi ra và nín thở lấy thứ
bên trong. Giao thấy, em lần lượt mở các góc giấy, hình bóng một người
dần hiện hữu.'
-o-
Buổi tập dượt cuối cùng của vũ đoàn
diễn ra thành công ngoài mong đợi. Thầy và các vị nhạc công rất vui
mừng, Quan Lang đứng trên nhà nhìn xuống em, nụ cười tán thưởng hiếm
thấy lan tỏa trong ánh mắt.
Trước khi cả đoàn tiến vào hồ Lì để
thực hiện nhiệm vụ cao cả, Chrau Lun Giao đề nghị mở một buổi tiệc nho
nhỏ bên bờ suối để liên hoan, một là để mọi người thư giãn sau thời gian luyện tập miệt mài, hai là để chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu sinh
tử sắp tới.
Mọi người nấu nướng và chuẩn bị những món mặn, Chrau
Lun Giao và các vũ công nhỏ đảm nhận vai trò chuẩn bị những món ăn ấy
bởi vì Sao không làm được. Nùng Tậu trông có vẻ cao hứng với buổi tiệc.
Chàng ta cũng lâu rồi mới được ăn đồ mặn. Đi cùng Sao, chàng buộc phải
chuyển sang ăn chay, tuy Nùng Tậu đã dần chấp nhận được sự lố bịch đó
nhưng thỉnh thoảng, cơn thèm thịt vẫn trỗi dậy trong huyết quản chàng.
Sao ngồi bên bờ suối và thảnh thơi ngắm mây trời. Em lại lấy vở ra vẽ vẽ,
thời gian qua em phải tập múa đảo điên nên chẳng còn chạm vào bút thường xuyên nữa, nét vẽ vì vậy trở nên hơi gượng.
- Sao, vẽ đẹp thế. -
Giao ngồi xuống bên cạnh em, mắt nhìn chăm chú vào bức tranh thiên nhiên đang dần hiện lên trong trang giấy.
- Anh đừng khen thế, em ngại lắm. Em vẽ cũng thường. - Sao thành thực nói.
- Đừng tự ti thế chứ? - Giao cười trêu.
- Không phải tự ti mà là biết rõ sức mình. - Sao đối đáp.
Hai người không trao đổi nữa bởi Sao bắt đầu tập trung vào bức tranh. Giao
tựa vào tảng đá và ngắm trời, bầu trời xanh trong với một áng mây lớn
đùn ở phía xa. Dòng suối róc rách vắt qua triền đá, chốc chốc lại tạo
nên một vài bóng nước bé xíu. Khung cảnh êm đềm và mát rượi. Giao ngã
hẳn lưng vào đá, nhắm mắt lại.
Chốc sau, Sao đã hoàn thành bức họa đơn giản và bỏ quyển sổ vào túi. Em bắt đầu chậm rãi thưởng thức phần
ăn của mình. Phần ăn của Sao được chuẩn bị đơn giản với cơm lam và ít
rau rừng. Giao nhìn sang em, dù ăn uống đơn sơ và có phần khắc khổ như
vậy nhưng trông em rất vui vẻ.
- Tại sao em lại ăn chay thế? - Giao thắc mắc.
- Thói quen khó bỏ thôi ạ. - Sao suy ngẫm rồi đáp.
- Thói quen?
- Vâng, ở nơi mà em lớn lên, mọi người có một quy định là không ăn thức
ăn mặn. Em đã quen thế rồi, dù không còn sống ở nơi đó nữa nhưng em vẫn
không từ bỏ quy tắc ấy được. Phá bỏ quy định đó khiến em có cảm giác như đã chối bỏ quê hương, tổ quốc của mình vậy. Em không thể làm thế.
Giao lắng nghe lời em chăm chú, vẻ mặt càng lúc càng trở nên kiên định và
quyết tâm. Đột nhiên chàng nói thế này - Vậy anh cũng sẽ ăn chay ngay từ bây giờ.
Sao khó hiểu nhìn chàng ta.
Giao khẳng định chắc nịch - Anh sẽ chuyển sang ăn chay giống em.
Sao không hiểu tại sao chàng lại tuyên bố như thế, em cảm thấy việc em ăn
chay không có liên quan gì đến Giao cả. Tại sao chàng phải ăn chay giống em chứ? Sao ra sức khuyên nhủ chàng, mong chàng hãy ăn uống theo đúng
sở thích của mình. Tuy vậy, Giao vẫn một mực quyết định rằng sẽ tập tành ăn chay ngay chiều nay. Chàng thậm chí đã không dùng thức ăn mà mình
chuẩn bị trong bữa tiệc hôm đó.
Khuyên nhủ không được, Sao cũng
chẳng còn biết làm gì hơn ngoài bỏ mặc. Em không biết Giao sẽ kiên trì
được đến bao giờ, bởi vì ăn chay không phải là chuyện một sớm một chiều
mà quen được. Lúc trước, khi mới bắt đầu, em phải khổ sở lắm mới quên
được cảm giác thèm thịt. Bởi em sống cùng với các vị Hoa Tiên lâu dài
nên mới hình thành thói quen này, giả như em sống ở một nơi khác, quanh
một cộng đồng lúc nào cũng ăn thịt như Giao thì có lẽ, thói quen sẽ khó
hình thành hơn.
Khi Sao đang khuyên nhủ Giao thì bọn trẻ con quanh đó đã len lén cướp túi của em đi. Bọn trẻ đó là những vũ công trong vũ
đoàn của em, chúng vẫn còn hồn nhiên và non nớt. Chúng thường thấy Sao
lấy ra nhiều món thú vị từ chiếc túi ấy như kẹo, như quyển sổ đầy những
bức tranh, như bút chì hay màu vẽ, thế nên chúng luôn muốn khám phá
chiếc túi của em.
Nhân lúc Sao không chú ý vì bận khuyên Giao,
chúng cuỗm lấy túi và mang ra bờ suối gần đó hí hửng xem xét nó. Bọn trẻ tranh nhau xem túi, rốt cuộc lại cãi lộn. Đứa bỏ công trộm túi bực
mình, ném chiếc túi xuống suối để lên mặt với bọn không bỏ công gì mà
cũng tranh xem với nó. Khi chiếc túi rơi xuống suối, những đứa trẻ kia
mới bần thần hét toáng lên. Chúng hiểu ra rằng chiếc túi không thuộc
quyển sở hữu của chúng và hành động của chúng đã đi quá xa rồi. Giao và
Sao đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng kêu, tưởng có người rơi xuống
suối, Giao lập tức phi đến. Sao từ trên tảng đã nhìn ra, mắt thấy túi
của mình đang trôi trên suối, em lập tức điếng hồn lao bắn xuống đó.
Sao bất chấp tất cả lao xuống suối và vớt túi lên. May thay, túi làm từ vật liệu đặc biệt nên nước chưa thấm vào nhiều lắm. Sao không có thời gian
truy cứu mọi chuyện, em chỉ một lòng một dạ ôm túi rồi chạy vào tán cây
mát gần đó. Giao đuổi theo em, Sao không chú ý đến chàng, em đặt túi
xuống gấp gáp rồi moi hết đồ trong đó ra, ngay cả sổ vẽ, ngay cả bút, cả màu đều bị em quăng ra ngoài không thương tiếc.
Sao chỉ một mực
tìm đến một chiếc túi gấm. Khi thấy một góc túi nhòa ướt, mặt em thất
thần và đau đớn, tựa như bị ai giày vò. Giao sững sờ trước biểu cảm đó
của em, Sao lại mở chiếc túi ra và nín thở lấy thứ bên trong. Giao thấy, em lần lượt mở các góc giấy, hình bóng một người dần hiện hữu.
Đó là một chàng trai. Chàng tựa vào một chiếc cột, trông như cột giường
thất bảo của người kinh, nhắm nghiền mắt say ngủ. Dung mạo thật tuấn mĩ, dù chỉ là một bức tranh nhưng khí thế thật đặc biệt, thật lấn át, cao
vời, sang trọng, khác hẳn với người thường. Chàng mặc áo dài, đầu đội
khăn đóng, đôi vai lớn và dáng vẻ nghiêm trang. Thoạt nhìn đã biết là
một người có thân phận rất cao quý.
Bức tranh bị ướt một chút, ở
góc phải. Sao nhìn như khoan vào chỗ ướt ấy, đưa tay quệt qua khóe mắt.
Thế rồi em ôm bức tranh vào lòng, cẩn thận nâng niu. Giao nghe thấy, em
nức nở gọi thầm, dù rất giọng nhỏ nhưng tràn đầy yêu thương nhung nhớ.
Giao ngẩn người.
Em cứ gọi 'Mai Lang, Mai Lang'.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com